” Không được! Không được! Con muốn đi tìm anh nước chanh!” Tiểu Thỏ tiếp tục xoay xoay vặn vặn, hắng giọng la lớn.
” Được được được….. Mang em đi tìm anh nước chanh của em….” Thầy giáo Triệu thấy ánh mắt cha mẹ lui tới đều nhìn về phía mình, vội vã hướng hướng tới đầu hàng nói.
Tiểu Thỏ một giây trước còn đang vùng vẫy đủ loại, một giây sau lập tức yên tĩnh, ngoan ngoãn nắm tay thầy giáo Triệu đi theo ông ta.
Hậu trường Đại Lễ Đường, các học sinh đang chuẩn bị đứng tốp năm tốp ba, có người đang nói chuyện phiếm, có người đang học lời bài hát, có người đang luyện tập động tác vũ đạo.
Thầy giáo Triệu mang theo Tiểu Thỏ xuyên qua các học sinh, đi về phía Trình Chi Ngôn.
Học sinh nhìn thấy thầy giáo Triệu đi tới, đều cười và chào hỏi ông.
Thầy giáo Triệu cười tít mắt gật đầu một cái đáp lại.
Vất vả thấy được Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ đang chuẩn bị chạy về phía anh, một người mặc váy vũ đạo màu trắng lại ở phía trước cô đi qua.
” Cái kia….. Trình Chi Ngôn….. Cho anh cái này….” Địch Thi Vũ mặc váy vũ đạo màu trắng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Chi Ngôn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo.
” Kẹo?” Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, loại này chỉ có Tiểu Thỏ mới thích ăn.
” Uh`m….. Là chuẩn bị cho bạn học muốn lên đài biểu diễn, tất cả mọi người đều có.” Địch Thi Vũ xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn, lại chỉ chỉ vài vị bạn học bên cạnh nói: ” Em phát cho bọn họ rồi, không phải chuẩn bị riêng cho anh.”
Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn bốn phía một vòng, đúng là trên tay từng bạn học đều cầm một viên kẹo.
“Cảm ơn.” Anh chìa hai ngón tay nhặt viên kẹo trong tay Địch Thi Vũ lên, khách khí nói một tiếng.
” Không cần cảm ơn, cái kia….. Biểu diễn cố lên…!” Địch Thi Vũ cảm giác đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay mình, nhịn không được liền đỏ mặt.
” Uh`m.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt gật đầu.
” Còn nữa…..” Lúc Địch Thi Vũ đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người hồng nhạt. Ngay sau đó trong lòng Trình Chi Ngôn liền nhiều hơn một người nho nhỏ: ” Anh nước chanh!”
Trình Chi Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nhào vào trong lồng ngực mình, vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt bắt đầu trở nên ôn nhu, ” Em vì sao lại chạy đến hậu trường? Thầy giáo Triệu đâu?”
” Cái chú kia ở bên kia.” Tiểu Thỏ quay đầu chỉ chỗ một người đứng phía sau mình ở chỗ cách đó không xa nói.
Thầy giáo Triệu đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, hướng về phía Trình Chi Ngôn gật gật đầu.
” Lập tức sẽ mở màn, em ngoan ngoãn theo thầy giáo Triệu đi tìm vị trí trước sân khấu ngồi xuống, chờ sau khi anh biểu diễn xong liền đi tìm em, ngoan.” Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói với cô.
Địch Thi Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt cô ta chưa từng thấy qua trên gương mặt anh tuấn của Trình Chi Ngôn, nhịn không được hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lòng Trình Chi Ngôn, ” Trình Chi Ngôn….Đây là…. Đây là em gái anh à? Bộ dáng em ấy thật đáng yêu…”
Địch Thi Vũ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, cười nói: ” Em gái, cái kẹo này cho em.”
“Cảm ơn chị.” Tiểu Thỏ nhận kẹo trong tay Địch Thi Vũ, giọng nói ngọt ngào kêu một tiếng.
” Ngoan nha, bộ dáng em và anh trai thật xinh đẹp.” Địch Thi Vũ cười tít mắt khen ngợi Tiểu Thỏ một câu.
Chương 40: Muốn nhanh lớn lên(5)
” Đương nhiên rồi, tất cả mọi người khen ngợi chúng ta có tướng vợ chồng!” Tiểu Thỏ vẻ mặt tự hào nhìn Địch Thi Vũ nói.
Ách….Tướng vợ chồng?
Địch Thi Vũ sau khi nghe xong những lời này hơi hơi ngẩn ra, không biết nên tiếp tục hỏi cái gì.
Bộ dáng Trình Chi Ngôn cũng không tính toán giải thích, vỗ vỗ đầu Tiểu Thỏ, nói với cô: ” Nhanh lên, cùng thầy giáo Triệu đi chỗ ngồi.”
” Vâng ạ….” Tiểu Thỏ vẻ mặt lưu luyến không rời buông tay túm y phục Trình Chi Ngôn ra, cẩn thận mỗi bước đi hướng tới anh nói: ” Anh nước chanh, sau khi anh biểu diễn xong rồi nhanh chóng tới tìm em đấy!”
” Đã biết.” Trình Chi Ngôn vẫy vẫy tay.
” A, Trình Chi Ngôn, kia không phải bạn gái nhỏ của cậu sao?” Hạ Phong không có việc gì chạy loạn khắp nơi vừa lúc chạy tới hậu trường tìm Trình Chi Ngôn, nhìn thấy Tiểu Thỏ xoay người rời khỏi, liền nhịn không được tòa mò nói.
” Bạn gái?” Sắc mặt Địch Thi Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch.
” Oa, Địch Thi Vũ, cậu cũng ở chỗ này à, tớ nghe nói các cậu rút thăm là biểu diễn thứ nhất, cố lên nha!” Hạ Phong quay đầu, lúc này mới thấy Địch Thi Vũ đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn.
” Người vừa rồi…. Là bạn gái Trình Chi Ngôn?” đôi mắt trong suốt của Địch Thi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn, hi vọng từ trong miệng anh có thể nghe được đáp án phủ định.
Sau đó Trình Chi Ngôn chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, khóe môi mang theo tươi cười nói: ” Sắp mở màn, cậu cũng nhanh đi về đội ngũ các cậu đi”
” Nhưng mà anh….”
Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em!
Địch Thi Vũ có chút không cam lòng nắm chặt làn váy mình, lại sau một giây nghe được tiếng nhạc trên sân khấu, cùng với tiếng nhạc, người chủ trì đã bắt đầu lời mở đầu.
” Năm một ngàn chín trăm chín mươi bảy sắp kết thúc, ở trong một năm nay chúng ta nghênh đón khu hành chính đặc biệt Hongkong trở về tổ quốc, trường giang sóng sau đè sóng trước, sức mạnh quốc gia chúng ta ngày càng hùng mạnh, hiện tại nhìn đèn đuốc sáng trưng ngoài cửa sổ, bóng đêm mất hết, kèm theo đó là tiếng chuông nhịp nhàng vang lên, chúng ta lại nghênh đón lễ Giáng Sinh năm nay…..”
” Địch Thi Vũ, Địch Thi Vũ, lại đây nhanh lên!” Bạn cùng lớp Địch Thi Vũ cách đó không xa đang gọi tên cô ta.
” Đến đây!” Địch Thi Vũ rất nhanh lên tiếng, sau đó có chút không cam lòng liếc mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, xoay người hướng tới lớp cô ta đi đến.
” Này, tiểu tử cậu không phải trước kia vẫn không thừa nhận Tiểu Thỏ là bạn gái cậu sao, tại sao lúc này liền lặng im rồi hả ?” Hạ Phong đưa tay vỗ vỗ bả vai Trình Chi Ngôn cười xấu xa hỏi.
” Như vậy có thể giải quyết một chút chuyện phiền toái không cần thiết.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt trả lời anh ta một câu: ” Cậu cực kỳ rảnh rỗi hả, cực kỳ rảnh rỗi liền giúp ta trông Tiểu Thỏ.”
” Được rồi, loại chuyện làm Hộ Hoa Sứ Giả ( bảo vệ) này tôi thích nhất!” Sau khi Hạ Phong cười hì hì lên tiếng liền xoay người rời đi.
Sau khi Tiểu Thỏ đi theo thầy giáo Triệu đi đến trước sân khấu liền tìm vị trí hàng thứ hai ngồi xuống.
Thầy giáo Triệu cười tít mắt hướng tới Tiểu Thỏ nói: ” Vóc dáng em nhỏ, ngồi ở hàng thứ hai mới có thể thấy rõ ràng, thầy nói với em, xếp hàng thứ nhất đều là lãnh đạo, hiệu trưởng mới có thể ngồi ở đó, em xem, cấp bậc của em cũng đằng sau bọn họ rồi.”
” A….Anh nước chanh của con khi nào lên sân khấu?” Tiểu Thỏ vừa gật đầu vừa hỏi.
” Thầy nói với em, ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất là thị trưởng, bên cạnh chính là lãnh đạo bộ giáo dục……”
” A…..Anh nước chanh khi nào thì lên sân khấu?”