Tiểu Thỏ nằm ở trên giường, hai tay ôm lấy chăn mỏng, chớp hai mắt to hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.
” Ưm….. Có lẽ sau mười năm.”
” Mười năm là bao lâu?”
” Rất nhanh.”
” Sau khi em vừa tỉnh ngủ liền trưởng thành sao?” Tiểu Thỏ nhắm mắt lại lòng tràn đầy chờ đợi hỏi.
” Uh`m, sau khi em tỉnh lại, thì mười năm lại ít hơn một ngày.” Trình Chi Ngôn thay cô chỉnh chăn tốt, nhìn hô hấp của cô dần dần trở nên kéo dài, rốt cuộc yên tâm, anh đưa tay tắt công tắc trên tường, phòng ngủ sáng ngời nháy mắt lại trở nên tối.
Mười năm a….
Trình Chi Ngôn nằm ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau mười năm, mình hai mươi tuổi sẽ là cái dạng gì?
Suy nghĩ như vậy, bất tri bất giác anh cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi thật nhanh, trong nháy mắt mùa đông đến rồi.
Khi gió lạnh thấu xương gào rít thổi về phía mặt đất, không khí trở nên loãng mà lại rét lạnh, ánh mặt trời cũng không nóng rực thiêu người nữa.
Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ liền mặc vào quần áo vải bông thật dày.
Nhưng mà……
Trình Chi Ngôn cau mày nhìn kiểu dáng, màu sắc quần áo của Tiểu Thỏ và mình giống nhau, chỉ là quần áo của Tiểu Thỏ nhỏ hơn một chút, không biết nói gì liền nói: ” Em mặc quần áo giống anh làm gì?”
” Anh nước chanh, chúng ta thế này gọi là quần áo tình nhân.”
Tiểu Thỏ vừa đội mũ lên trên đầu xù xù của mình, vừa hướng về phía Trình Chi Ngôn nói.
” Em lại từ chỗ nào học được từ này?”
” Ti vi a.” Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn anh.
” Em xem ti vi ít thôi.” Trình Chi Ngôn đột nhiên cảm thấy ti vi chiếu này nọ thật sự là hại người rất nặng a, ” Còn nữa, em là một cô gái nhỏ, mặc quần áo màu đen như anh làm gì, cô gái nhỏ không phải nên mặc quần áo hồng nhạt hoặc màu đỏ sao?”
” Vậy anh nguyện ý mặc quần áo màu hồng nhạt giống em không?” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt chờ đợi hướng về phía anh hỏi.
” Không có khả năng.”
” Vậy cũng chỉ có thể là để em mặc quần áo màu đen giống anh rồi.” Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn cười, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng tinh.
“…..”
Trình Chi Ngôn nháy mắt không biết nói gì.
” Đi thôi, đi thôi, anh nước chanh, nếu không đi liền bị muộn rồi.” Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn liều mạng kéo anh hướng bên ngoài.
” Đã biết.” Trình Chi Ngôn đi đến trước xe đạp, theo thường lệ khom lưng ôm Tiểu Thỏ lên sau đó vừa hướng về cánh cửa tiểu khu vừa hỏi: ” Tiểu Thỏ, xế chiều ngày mai trường học anh có sự kiện, em muốn đến chơi hay không?”
” Cái sự kiện gì vậy?”
” Liên hoan đêm Giáng sinh.”
” Có ăn ngon à?”
” Không có.”
” Có đồ chơi không?”
” Không có.”
” Có bạn nhỏ không?”
” Không có.”
“A….”
” Còn muốn đi không?”
” Muốn!” Tiểu Thỏ trả lời vang dội.
Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười hỏi: “Không có ăn ngon cũng không có đồ chơi, em vì sao còn muốn đến?”
” Bởi vì có anh nước chanh!” Tiểu Thỏ ôm eo Trình Chi Ngôn, cười tít mắt trả lời.
Được rồi, Tiểu Thỏ thật sự là trả lời nghiêm túc.
” Vậy anh nước chanh, anh có biểu diễn tiết mục không?”
” Có.”
” Biểu diễn tiết mục gì vậy?”
” Đến lúc đó em sẽ biết.” Trình Chi Ngôn dừng xe đạp ở cửa nhà trẻ Tiểu Thỏ, thúc giục cô xuống xe, nhìn theo cô vào nhà trẻ, lúc này mới đi trường học mình.
Lễ giáng sinh đã đến, trường tiểu học Trình Chi Ngôn vì sáng tạo trường học văn minh cố ý tổ chức liên hoan đêm giáng sinh cũng mời lãnh đạo đến đây quan sát.
Chương 38: Muốn nhanh lớn lên (3)
” Không được! Không được! Con muốn đi tìm anh nước chanh!” Tiểu Thỏ tiếp tục xoay xoay vặn vặn, hắng giọng la lớn.
” Được được được….. Mang em đi tìm anh nước chanh của em….” Thầy giáo Triệu thấy ánh mắt cha mẹ lui tới đều nhìn về phía mình, vội vã hướng hướng tới đầu hàng nói.
Tiểu Thỏ một giây trước còn đang vùng vẫy đủ loại, một giây sau lập tức yên tĩnh, ngoan ngoãn nắm tay thầy giáo Triệu đi theo ông ta.
Hậu trường Đại Lễ Đường, các học sinh đang chuẩn bị đứng tốp năm tốp ba, có người đang nói chuyện phiếm, có người đang học lời bài hát, có người đang luyện tập động tác vũ đạo.
Thầy giáo Triệu mang theo Tiểu Thỏ xuyên qua các học sinh, đi về phía Trình Chi Ngôn.
Học sinh nhìn thấy thầy giáo Triệu đi tới, đều cười và chào hỏi ông.
Thầy giáo Triệu cười tít mắt gật đầu một cái đáp lại.
Vất vả thấy được Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ đang chuẩn bị chạy về phía anh, một người mặc váy vũ đạo màu trắng lại ở phía trước cô đi qua.
” Cái kia….. Trình Chi Ngôn….. Cho anh cái này….” Địch Thi Vũ mặc váy vũ đạo màu trắng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Chi Ngôn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo.
” Kẹo?” Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, loại này chỉ có Tiểu Thỏ mới thích ăn.
” Uh`m….. Là chuẩn bị cho bạn học muốn lên đài biểu diễn, tất cả mọi người đều có.” Địch Thi Vũ xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn, lại chỉ chỉ vài vị bạn học bên cạnh nói: ” Em phát cho bọn họ rồi, không phải chuẩn bị riêng cho anh.”
Ánh mắt Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn bốn phía một vòng, đúng là trên tay từng bạn học đều cầm một viên kẹo.
“Cảm ơn.” Anh chìa hai ngón tay nhặt viên kẹo trong tay Địch Thi Vũ lên, khách khí nói một tiếng.
” Không cần cảm ơn, cái kia….. Biểu diễn cố lên…!” Địch Thi Vũ cảm giác đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng đụng vào lòng bàn tay mình, nhịn không được liền đỏ mặt.
” Uh`m.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt gật đầu.
” Còn nữa…..” Lúc Địch Thi Vũ đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người hồng nhạt. Ngay sau đó trong lòng Trình Chi Ngôn liền nhiều hơn một người nho nhỏ: ” Anh nước chanh!”
Trình Chi Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nhào vào trong lồng ngực mình, vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt bắt đầu trở nên ôn nhu, ” Em vì sao lại chạy đến hậu trường? Thầy giáo Triệu đâu?”
” Cái chú kia ở bên kia.” Tiểu Thỏ quay đầu chỉ chỗ một người đứng phía sau mình ở chỗ cách đó không xa nói.
Thầy giáo Triệu đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, hướng về phía Trình Chi Ngôn gật gật đầu.
” Lập tức sẽ mở màn, em ngoan ngoãn theo thầy giáo Triệu đi tìm vị trí trước sân khấu ngồi xuống, chờ sau khi anh biểu diễn xong liền đi tìm em, ngoan.” Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói với cô.
Địch Thi Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt cô ta chưa từng thấy qua trên gương mặt anh tuấn của Trình Chi Ngôn, nhịn không được hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lòng Trình Chi Ngôn, ” Trình Chi Ngôn….Đây là…. Đây là em gái anh à? Bộ dáng em ấy thật đáng yêu…”
Địch Thi Vũ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, cười nói: ” Em gái, cái kẹo này cho em.”
“Cảm ơn chị.” Tiểu Thỏ nhận kẹo trong tay Địch Thi Vũ, giọng nói ngọt ngào kêu một tiếng.
” Ngoan nha, bộ dáng em và anh trai thật xinh đẹp.” Địch Thi Vũ cười tít mắt khen ngợi Tiểu Thỏ một câu.