• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thư mời? Thư mời gì? Tôi không nhận được…” Lục Dung kinh ngạc nói, anh nhớ lại chuyện năm ấy, “Tôi biết ngày ấy em mở tiệc, còn mời rất nhiều bạn trong lớp đến. Tôi vẫn luôn mong chờ, biết đâu em sẽ đến tìm tôi nhưng không chờ được. Tôi đã rất buồn.”

Thẩm Vấn Thu biết Lục Dung không nói dối, da đầu hắn tê dại, không thể tin nổi nói: “Lúc ấy vì che giấu chuyện muốn mời anh đến, em đã cố ý gửi thiệp mời cho cả lớp, như vậy cho dù bọn họ có hỏi đến, em cũng có thể kiếm cớ nói mình mời tất cả mọi người chứ không chỉ mời riêng mình anh. Kết quả anh lại không tới!”

Lục Dung đứng đực người ra như một khúc gỗ: “Tôi thật sự không nhận được mà. Nếu tôi nhận được sao có thể cố ý không đến?”

Bọn họ nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ai cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mới khiến thiệp mời vốn dĩ nên đến tận tay lại bị thất lạc.

Hai người không nói gì nữa, chỉ đứng đối mặt nhau.

Giây phút im lặng hiểu nhau tựa như có phần chật vật buồn cười, vì thế Thẩm Vấn Thu mất kiểm soát bật cười, Lục Dung thấy hắn cười, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng anh cũng cười theo.

Nụ cười của Lục Dung rất miễn cưỡng, chọc Thẩm Vấn Thu càng buồn cười hơn: “Anh cười cái gì?”

Một Lục Dung đáng sợ quyết đoán mấy phút trước như đã biến mất trong nước, chìm nghỉm sâu trong làn cát dưới đáy biển tối tăm, không thể nhìn thấy nữa. Anh lại quay về là một người đàn ông ngốc nghếch, ngoan ngoãn nhìn người mình thương: “Tôi nhìn em cười.”

Anh thật lòng nói: “Cười một cái cũng tốt, vẫn nên cười nhiều hơn. Tôi muốn em mỉm cười mỗi ngày, em đừng khóc.”

Nhìn đi, một người thường hay ăn nói vụng về một khi đã nghiêm túc sẽ vô cùng ngầu.


Bình thường sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, một khi đã nói thì luôn là những lời thật lòng nhất khiến người nghe không thể không tin tưởng, vì nó hiếm hoi nên càng trở nên quý giá.

Thẩm Vấn Thu cười mãi, đến khi cười không nổi nữa, trái tim vừa ngọt ngào vừa đau rát. Đột nhiên tháo gỡ được hiểu lầm, mặc dù có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng nhưng rốt cuộc vẫn đã bỏ lỡ nhau nhiều năm.

Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy sự khác thường không nói thành lời, hắn nghĩ có lẽ Lục Dung cũng thấy như vậy.

Bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Giống như đột nhiên thay đổi dự tính, bọn họ chưa thể thích ứng ngay được, ý thức vẫn còn đung đưa giữa quá khứ và hiện tại.

Thậm chí Thẩm Vấn Thu còn hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ không, tất cả mọi chuyện đều rất không chân thực.

Hắn cảm thấy cái ôm của Lục Dung không chân thực, nụ hôn của Lục Dung không chân thực, sự bày tỏ của Lục Dung cũng không chân thực.

Không phải do Lục Dung thể hiện chưa rõ ràng, là vấn đề của hắn.

Vừa rồi giống như chỉ qua một cái chớp mắt, hắn thấy mình như được quay về quá khứ, nhưng đến khi thật sự bước chân vào thực tế mới thấy còn rất nhiều gian khổ. Quá trình trưởng thành phải học cách từ bỏ, hắn đã đánh mất rất nhiều thứ, mất đi mối tình đầu, mất đi năng lực yêu người khác, mất đi gia đình của mình, mất ba ruột, mất đi ước mơ, mất đi bạn bè. Trên đường về hắn chỉ có thể không ngừng thuyết phục bản thân đừng quan tâm nữa, không để ý đến sẽ không khổ sở.

Đáng lẽ phải thế, bây giờ cảnh còn người mất, nên làm gì đây?

Một kẻ đã trở nên sa sút đổ đốn như hắn, thật sự có thể nhận được tấm chân tình lớn lao của Lục Dung sao?

“Có lẽ do bên vận chuyện làm thất lạc.” Thẩm Vấn Thu nói, hắn mỉm cười nhìn Lục Dung: “Được rồi, lần này biết rõ, không phải anh sai, cũng không phải lỗi của em. Vậy là tốt rồi.”

Hắn nói: “Vậy là tốt rồi.”



Ngón tay Lục Dung thi thoảng sượt qua mu bàn tay hắn, dường như anh muốn nắm lấy nhưng vẫn chưa tìm được thời cơ tốt.

Trái tim Thẩm Vấn Thu nhảy bình bịch, hắn nghĩ, anh sẽ nắm tay hắn thế nào đây? Từ lòng bàn tay hay từ mu bàn tay? Nắm chặt hay đan mười ngón tay với nhau?

“Bíp bíp.”          

Tiếng còi chói tai vang lên sau lưng bọn họ.

Lục Dung kéo Thẩm Vấn Thu tránh sang bên cạnh để nhường đường. Một chiếc xe điện ba bánh phóng vèo qua bên cạnh bọn họ.

Đến khi lấy lại tinh thần, hai người đã nắm tay nhau.

Giống như được số phận thuận nước đẩy thuyền.

Sau đó không ai chịu buông tay, ở nông thôn cũng không có nhiều người, xung quanh chỉ có đồng ruộng cỏ dại và côn trùng chim chóc, sẽ không có ai chỉ trỏ những cử chỉ thân mật của hai người đàn ông. Nhưng dù vậy, lòng bàn tay vẫn hồi hộp đến mức toát mồ hôi.

Thẩm Vấn Thu mất sức hỏi: “Người nhà em mất rồi, không có ai quản em. Nhưng anh định khai báo thế nào với ba anh đây? Gia đình anh chỉ có mình anh là con độc đinh, ba anh cũng không có anh chị em gì…”

Trong phút giây lưỡng lự, Lục Dung gấp gáp chen miệng: “Ba tôi biết rồi!”

Thẩm Vấn Thu như bị sét đánh: “…”

Hắn luống cuống trợn mắt nhìn Lục Dung.

Lục Dung thật sự rất muốn hôn hắn một cái, anh đánh bạo nghĩ, nếu, nếu trở thành người yêu của nhau, hẳn sẽ nhận được giấy phép hôn môi chính thức đúng không? Đáng yêu quá. Lục Dung ngây ngất nói: “Ba tôi hỏi tôi, tôi không thể nói dối ông ấy được.”

Thẩm Vấn Thu lắc đầu như thể hắn không còn biện pháp nào khác: “Có lúc em cảm thấy anh rất thông minh, có lúc lại thấy anh ngốc nghếch quá.”

Vậy thì cũng không cần bàn bạc với Lục Dung làm sao để trả lời khi ba anh hỏi rồi đúng không? Nhìn thái độ chú Lục đối đãi với hắn thì biết, hoàn toàn không hề gượng gạo mất tự nhiên, vẫn luôn bao dung nhân từ.

Nhưng Thẩm Vấn Thu vẫn thoáng cảm giác mình gây ra tội ác kéo con trai ngoan nhà người ta xuống nước, điều này cứ quanh quẩn mãi trong lòng, đuổi không đi.

Khi về đến cổng nhà, Thẩm Vấn Thu khẽ nói: “Nhỡ bị người ta thấy, chúng ta đừng nắm tay nhau nữa được không? Cũng không phải là học sinh cấp ba nữa.”

Lục Dung chưa bao giờ có tính trì hoãn lần đầu tiên biết mè nheo dính người, năn nỉ hắn: “Đợi thêm một lúc nữa thôi mà.”

Anh nghĩ thầm trong lòng, một giây nữa, chỉ cần nắm một giây nữa thôi, vì vậy cứ mỗi giây kéo dài thêm là trái tim lại đập dồn dập. Anh lại nghĩ, cứ lâu thêm đi, lâu thêm chút nữa, mỗi khi như vậy tim lại đập thịch một nhịp, một nhịp nữa, một nhịp tiếp theo…

Thẩm Vấn Thu cảm thấy đáng lẽ ra Lục Dung phải là người thận trọng, bình tĩnh và khắc chế hơn người khác. Kết quả trong sân có người đi ra, trong nháy mắt sắp bị người khác nhìn thấy, vẫn là hắn muốn buông tay trước, Lục Dung lại không chịu buông. Mười ngón tay đang đan chặt với nhau nhanh chóng bị giấu ra sau lưng.

Lần đầu tiên phô bày ra trước mặt người ta, Thẩm Vấn Thu mặt mũi đỏ bừng, nhưng họ không để ý, chỉ có chính hắn có tật giật mình.

Đám người đi ra ngoài, Thẩm Vấn Thu hạ thấp giọng, thẹn quá hóa giận hỏi anh: “Sao anh còn không chịu buông tay?”



Lục Dung cố gắng bịa lý do nhưng vẻ mặt anh đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn phải thành thật: “Tôi muốn được người ta nhìn thấy. Nếu được nhìn thấy, tôi có thể quang minh chính đại nói chúng ta đang yêu nhau.”

Có điều thấy Thẩm Vấn Thu không vui, anh vẫn miễn cưỡng buông tay ra.

Thẩm Vấn Thu có lúc cần ép thì ép, có lúc vẫn không thể dồn ép quá đà được.

Lục Dung nói: “Em không muốn cũng không sao.”

“Không phải đâu…” Thẩm Vấn Thu áy náy: “Dù sao em cũng không có tiếng tốt, nhưng anh thì không. Anh là thanh niên tài giỏi đẹp trai mà.”

“Em không muốn trở thành vết nhơ duy nhất của anh.”

Lục Dung cau mày, nghiêm khắc nói: “Em không phải vết nhơ của tôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy…”

“Em biết, em biết mà.” Thẩm Vấn Thu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhưng người khác thì không nghĩ thế. Nếu anh đã nói với ba anh thì ổn rồi. Đối với người ngoài anh cứ giới thiệu em là bạn anh đi.”

Lục Dung nhìn hắn thật lâu, giống như chú chó lớn bị chủ nhân yêu cầu phải nhẫn nhịn không được đi dạo, cho dù không bằng lòng lắm nhưng vẫn đáp ứng.

Bọn họ ăn xong bữa trưa thì rời đi.

Bữa cơm này toàn là những món ăn còn thừa lại sau bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua. Cha con nhà họ Lục thay nhau truyền dạy cách sống cần cù tiết kiệm, đồ ăn chưa ăn hết không được phép đổ đi.

Cuộc sống là như vậy, chuẩn bị công phu cho một ngày đặc biệt nhưng không thể hôm nào cũng trôi qua như thế.

Dù vậy Thẩm Vấn Thu vẫn có phần mơ hồ, do Lục Dung đã lên kế hoạch hai ngày tới không đến công ty, hơn nữa còn sắp cuối tuần, bọn họ còn hẳn bốn ngày.

Hoàn toàn có thể thư giãn thêm ở nông thôn hai ngày, lúc trước Lục Dung đã bàn bạc sắp xếp lịch trình xong với hắn, dự định về thành phố vào ngày cuối cùng, kết quả bây giờ lại về sớm.

Thẩm Vấn Thu không hỏi nhiều, hắn là thư ký của Lục Dung, sếp nói gì thì làm theo đó.

Tạm biệt chú Lục, chất vào cốp sau rất nhiều đặc sản nông thôn quê nhà, hai người chở đầy chiến lợi phẩm về thành phố.

Trên đường đi khá nhàm chán.

Lục Dung mở nhạc trên xe, chọn một ca khúc ngẫu nhiên, vừa hay là bài “Thư tình” của Trương Học Hữu: “Nhìn em tiều tụy khiến con tim anh nhói đau, có nhiều khi tình yêu còn tàn nhẫn hơn cả thời gian; Làm cho người đang yêu trở nên mù quáng, quên hết đi cả bản thân mình; Quên mất rằng tình yêu cần phải xuất phát từ cả hai phía…“

Thẩm Vấn Thu rất ngượng ngùng, hắn hoài nghi không biết có phải Lục Dung cố ý không. Nhưng Lục Dung sao có thể có tâm tư thế này? Hắn nói: “Playlist của anh cổ điển thật, có thể đổi sang bài khác không?”


Lục Dung nắm chặt tay lái: “Tôi chỉ thích nhạc xưa, mấy ca khúc thịnh hành của giới trẻ bây giờ tôi nghe không quen.”


Lục Dung là người đàn ông chung tình nhất thế gian này.


Thẩm Vấn Thu không thể kháng cự lại được một Lục Dung vừa thâm tình vừa ngây ngô, hắn cũng không muốn bản thân tỏ ra mất tự nhiên, vì vậy lái sang chuyện khác: “Tại sao chúng ta về sớm thế? Có chuyện gì gấp à?”


“Ừ.” Lục Dung đỏ bừng hai tai nhìn thẳng về phía trước, không biết xấu hổ nói: “Tôi muốn về nhà nhanh để còn làm chuyện vợ chồng với em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK