• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần tình cảm thầm mến này đã bị phơi bày trước ánh sáng.

Năm ấy đề án “Phân loại các bệnh tâm lý và tiêu chuẩn chẩn đoán của Trung Quốc” còn chưa được sửa đổi. Đồng tính được định nghĩa là một bệnh lý biến thái về tình dục, là một loại bệnh tâm lý cần phải chữa.

Hơn nữa lúc ấy trên thế giới còn chưa có quốc gia nào hợp pháp hóa vấn đề kết hôn đồng giới.

Hoàn toàn chưa xảy ra một tiền lệ nào.

Đáy lòng Thẩm Vấn Thu dâng lên sự sợ hãi chưa từng có, không thể, điều này không được phép.

Tình cảm Lục Dung đối với hắn không phải tình bạn mà là anh thích hắn sao? Còn hắn thì sao? Hắn nghĩ thế nào? Thẩm Vấn Thu hoàn toàn không dám suy nghĩ.

Chỉ một thoáng, hắn tựa như nhìn thấy ba nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng, nhìn thấy ánh mắt chán ghét soi mói của những người khác dành cho mình.

Hắn sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần để trị liệu đúng không? Sẽ bị ép uống cả đống thuốc rồi trở nên điên điên khùng khùng ư? Thẩm Vấn Thu sợ hãi đến phát run.

Lục Dung hỏi: “…Sao cậu đến đây?”

Lục Dung chỉ tiến lên một bước mà Thẩm Vấn Thu đã quýnh lên lùi về sau, va phải bàn, quyển sổ trên bàn kia rơi xuống.

“Bộp.”

Lục Dung nhìn thấy quyển sổ kia, gương mặt anh biến sắc.

Thẩm Vấn Thu quá hốt hoảng, hắn vẫn chưa nói gì, theo bản năng muốn nhặt quyển sổ của anh lên, vừa mới cầm vào trong tay thì Lục Dung đã đi đến gần hắn.

Thẩm Vấn Thu phản ứng giống như sợ vi khuẩn bệnh gì dính vào người, hắn nhích sang bên cạnh, hoảng sợ nhìn Lục Dung.


Trái tim Lục Dung giống như bị đâm sâu, anh đau xót nhìn hắn đăm đăm: “Cậu đừng sợ tôi…”

Môi Thẩm Vấn Thu ngập ngừng run rẩy, chỉ có tiếng thở yếu ớt chứ không thể thốt lên được câu nào.

Lục Dung duỗi tay ra nhưng không dám đụng vào hắn, lặng lẽ rụt tay về rồi nhìn hắn, cổ họng anh khàn khàn khẽ nói: “Xin lỗi.”

Thẩm Vấn Thu mồ hôi lạnh nhễ nhãi, sắc mặt tái xanh.

Lục Dung đến gần thêm, dường như không quan tâm đến bất cứ gì khác, dường như đã quá bất lực rồi, giọng nói ôn tồn thấm đầy sự dịu dàng: “Tôi thích cậu, Thẩm Vấn Thu.”

“Không phải thích theo kiểu bạn bè, tôi muốn yêu thương cậu, muốn lên giường với cậu.”

Thẩm Vấn Thu nghe đến đây, giống như tỉnh lại khỏi giấc mộng, cuối cùng hắn bỏ chạy. Mặc dù hắn không khước từ rõ ràng nhưng thái độ của hắn đã thể hiện tất cả.

Hắn chạy như thể sợ Lục Dung sẽ đuổi theo.

Đến khi trốn đi xa, Thẩm Vấn Thu mới phát hiện trong tay vẫn còn cầm theo quyển sổ của Lục Dung.

Thẩm Vấn Thu ngắm nghía quyển sổ nặng trĩu trên tay, lật bừa ra xem thử, bên trong viết đầy chữ, cũng sắp viết hết giấy rồi. Hắn không dám đọc kĩ, chỉ cần nhìn thấy nét chữ của Lục Dung thôi, lòng hắn đã nóng như lửa đốt.

Thẩm Vấn Thu dở khóc dở cười với bản thân mình.

Hắn đang làm gì đấy?

Thẩm Vấn Thu không mang túi, trên người cũng không có túi nào nhét được quyển sổ này vào được. Cuối cùng vẫn chỉ có chịu phiền toái cầm trực tiếp quyển sổ trong tay.

Bên trong quyển sổ này chất chứa tình yêu không thể nào bày tỏ trực tiếp được mà Lục Dung dành cho hắn.

Mặc dù Thẩm Vấn Thu biết người khác không nhìn thấy nhưng khi đi ngang qua đám đông, hắn vẫn rất sợ, hắn sợ vô cùng, sợ bất cứ lúc nào sẽ bị người khác nhìn thấu.

Hắn cảm thấy bản thân biến thành một chủng tộc khác, là một quái vật không được loài người chấp nhận.

Chỉ là hắn được khoác thêm một lớp da người như bình thường mà thôi.



Trên đường có đi ngang qua một thùng rác lớn.

Thẩm Vấn Thu nhìn quyển sổ trong tay, hắn cảm thấy mình nên vứt bỏ, không biết từ bao giờ đã đến gần thùng rác. Hắn nhắm mắt lại, cắn răng vứt vào trong.

Hắn nghe thấy tiếng “bộp” rơi xuống khẽ vang lên.

Rồi lại chìm nghỉm.

Trái tim đau đớn như bị cả bó kim đâm vào. Thẩm Vấn Thu đờ người mãi mới xoay người đi ra. Còn chưa đi được mấy bước, hắn nhìn thấy một bà bác đi tới lật thùng rác lên.

Dù sao cũng vứt rồi, vứt rồi mới đúng. Thẩm Vấn Thu lặp đi lặp lại trong lòng.

Bà bác kia lẩm bẩm: “Quyển sổ đẹp quá, sao lại vứt đi chứ? Chậc, dùng rồi, bán giấy vụng cũng chẳng được bao nhiêu…”

Thẩm Vấn Thu cảm thấy chân mình bị đóng đinh vững chắc trên đất, hắn thật sự không nhịn được nữa, vội vã xoay người quay lại, đòi quyển sổ về: “Bác ơi, đây là của cháu, xin trả lại cho cháu.”

Bà ta không vui, nói: “Phía trên có viết tên cháu sao? Có phải của cháu không? Cháu không cần thì để bác lấy.”

Thẩm Vấn Thu không cần thể diện nữa, mặt mũi đỏ hồng, mất mặt đứng ven đường cãi nhau với bà ta: “Là cháu, của cháu mà! Xin hãy trả lại cho cháu.”

Thẩm Vấn Thu đoạt lại quyển sổ, chạy chậm rời đi.

Hắn bất tri bất giác đi tới trạm xe buýt, hai năm qua hắn đã đến nhà Lục Dung bằng con đường này, bây giờ nhắm mắt lại cũng có thể đi được, theo bản năng hắn đi đến nơi này. Trong lúc chờ chuyến xe trở về nhà, không còn ghế ngồi nên hắn đứng chờ.

Xe buýt đến.

Thẩm Vấn Thu chết lặng đi theo dòng người lên xe, lúc đi đến cửa xe, hắn khựng lại vài giây, ngoảnh đầu nhìn hướng nhà của Lục Dung một lần.

Không có ai. Lục Dung không đuổi theo.

Tài xế hỏi: “Cháu chặn cửa làm gì? Rốt cuộc có lên xe không?”

Thẩm Vấn Thu cúi đầu đi lên xe buýt, ngồi vào chỗ ở hàng cuối cùng. Hắn đặt quyển sổ của Lục Dung ở trên đùi.

Do vừa rồi mới bị hắn vứt vào thùng tác nên bây giờ quyển sổ đã bị bẩn. Thẩm Vấn Thu lần mò trong người nhưng không có khăn giấy. Hắn dùng ống tay áo của mình lau sạch vết bẩn trên bìa vải cuốn sổ, thế nhưng lau không sạch.

Hắn cũng biết chắc sẽ không lau sạch được, nhưng hắn vẫn cứ muốn lau.

Bên cạnh không có ai, hắn lấy dũng khí mở sổ ra.

Bên trong quyển sổ dày kẹp thứ gì đó, Thẩm Vấn Thu lật sang trang cuối, là ảnh chụp chung của hai người bọn họ.

Bức ảnh được chụp khi bọn họ cùng đi công viên giải trí trước đây.

Trong ánh mặt trời rực rỡ, bọn họ chụp cùng những Mascot(*) trong công viên. Lục Dung trông không quá đẹp trai, anh hoàn toàn không biết nhìn về phía ống kính máy ảnh như thế nào, vẻ mặt và động tác cứng ngắc. Hắn còn nhớ mình cứ phải dỗ Lục Dung liên tục để anh yên tâm thả lỏng, mỉm cười lên. Cuối cùng Lục Dung nhếch khóe miệng tạo ra một nụ cười cổ quái, chọc hắn cười ha ha rõ to.



Mascot (Linh vật)

Khoảnh khắc ấy được ghi lại.

Lục Dung ghi ở bên cạnh bức ảnh một bài thơ:

“Tôi yêu em: đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai

Nhưng không để em bận lòng thêm nữa



Hay hồn em phải gợn bóng u hoàiTôi yêu em âm thầm, không hy vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.“

(*) Bài thơ “Tôi yêu em” của đại thi hào người Nga Puskin, bản dịch của Thúy Toàn.

Ngày tháng ký tên chính là mấy hôm trước.

Thẩm Vấn Thu mũi đau xót đứng bật dậy.

Chút dũng khí hắn vất vả lắm mới góp nhặt được giờ tiêu tan trong nháy mắt. Thẩm Vấn Thu không dám đọc tiếp nữa, hắn hiểu bản thân mình, chỉ cần đọc thêm một chút nữa thôi hắn sẽ khóc mất, cũng sẽ làm ra những chuyện điên rồ.

Cho dù nghĩ thế nào thì chuyện này vẫn quá khác thường.

Điều này là sai trái. Thẩm Vấn Thu khịt mũi, âm thầm tự nhủ, như vậy là sai, là ngu ngốc.

Bất kể đối với hắn hay đối với Lục Dung mà nói.



Bên bờ ruộng.

Lục Dung và Thẩm Vấn Thu một trước một sau, thất thểu đi về.

Hai người mở rộng trái tim trò chuyện, nhắc lại chi tiết chuyện năm ấy.

Thẩm Vấn Thu vừa mới khóc xong, chưa dừng hẳn được mà vẫn còn nức nở. Hắn cứ nghẹn ngào, nói: “Là em sợ hãi, em quá hèn nhát, khi đó tuổi còn nhỏ…Nhưng lúc ấy em đã từ bỏ chuyện ra nước ngoài học, lần ấy em đến muốn nói cho anh biết chuyện này.”

Lục Dung: “Ừ, sau đó tôi cũng thấy lạ, tại sao em không xuất ngoại. Tôi không quen bọn họ, tôi không có cách nào đi hỏi thăm được, tôi còn tưởng em không được trường chấp nhận…”

Lục Dung nói gở! Thẩm Vấn Thu nín khóc mỉm cười: “Em xin vào được rồi đó, hồi đó em vẫn rất ưu tú, anh xem thường ai đấy?”

Lục Dung lúng túng, ăn nói vụng về xin lỗi: “Không phải tôi có ý đó, thành tích của em tốt lắm, nhất định có thể xin vào được, vì thế tôi mới thấy kỳ lạ hơn.”

Thẩm Vấn Thu cười: “Em biết…”

Lục Dung nín một hồi, lại hỏi: “Vậy thư tình…của tôi em vứt đi rồi sao?”

Thẩm Vấn Thu nói: “Ban đầu em muốn vứt đi nhưng em không nỡ, cuối cùng vẫn mang về.”

Nhưng trong hành lý khi Thẩm Vấn Thu chuyển đến nhà anh đâu có thấy quyển sổ kia?

Thẩm Vấn Thu thở dài, hắn nhìn lên bầu trời, nói: “Em cũng không dám để ở nhà, sợ bị ba phát hiện, cho nên vẫn luôn mang theo bên người. Sau đó gia đình em phá sản, em thu dọn hành lý chuyển ra ngoài. Bên trong có quyển nhật ký và một hộp giấy chứa ít sách, thế nhưng lúc vận chuyển bị thất lạc mất rồi. Em đã đi tìm mọi nơi nhưng không tìm được.”

“Xin lỗi.”

“Không sao.” Lục Dung hoàn toàn không tức giận, anh vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi vẫn có thể viết thêm cho em.”

Thẩm Vấn Thu chậm rãi đỏ mặt.


Lục Dung đi sát lại gần hắn, muốn nắm tay hắn: “Tôi có thể yêu đương với em chưa?”


Thẩm Vấn Thu lẳng lặng nhìn anh một lúc, vẫn lắc đầu.


Cho dù đã từng thất vọng quá nhiều lần nhưng Lục Dung vẫn ủ rũ vô cùng: “Thế tôi, để mai tôi hỏi lại…”


Thẩm Vấn Thu lại lắc đầu: “Em không có ý này. Có chuyện khác em phải hỏi rõ, Đại Dung, năm ấy em gửi thư mời tiệc tri ân giáo viên sau khi tốt nghiệp, sao anh không đến? Biết đâu hồi đó chúng ta đã có thể làm lành với nhau rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK