Thẩm Vấn Thu hỏi: “Sao cậu biết?…Ai nói với cậu?”
Lục Dung nói: “Cậu không cần quan tâm là ai nói với tôi.”
Mãi lâu sau, Thẩm Vấn Thu mới ấp úng nói: “Vẫn còn, còn chưa hoàn toàn quyết định được…Thư giới thiệu vào trường, phải mấy tháng nữa mới biết có được trúng tuyển không.”
Lục Dung thấy hắn bị dọa sợ, nghĩ thầm trong đầu, tại sao anh phải dùng thái độ hung ác và giọng điệu chỉ trích như thế để nói chuyện với Thẩm Vấn Thu? Kế hoạch cuộc đời của Thẩm Vấn Thu thế nào hoàn toàn do hắn tự quyết định. Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn không thể kiểm soát được bản thân không nổi giận.
Lục Dung cố gắng thu lại thái độ gay gắt của mình, tỏ ra lạnh lùng thờ ơ: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu suy nghĩ, cứ để ý sắc mặt anh, dè dặt áy náy nói: “À đúng rồi, xin lỗi cậu.”
Lục Dung lạnh lùng nói: “Có gì mà phải xin lỗi tôi? Cậu muốn học trường nào vốn dĩ tôi không có quyền can thiệp.”
“Không phải.” Thẩm Vấn Thu sốt sắng nói: “Đáng lẽ ra tôi nên nói với cậu… Nhưng tôi cũng không biết mình có xin được vào không, nếu cuối cùng tôi không thể được nhận vào trường mà đã gấp gáp đi kể với cậu, chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?”. truyện ngôn tình
Hắn vừa dứt lời, Lục Dung bật thốt lên: “Thế tại sao bọn họ đều biết?”
Chỉ có tôi không xứng đáng được biết phải không? Lục Dung rất muốn hỏi nhưng nửa câu sau cứ nghẹn lại trong cổ họng, bị anh nuốt ngược trở về.
Thẩm Vấn Thu cứng đờ.
Lục Dung thấy hắn không nhúc nhích, gượng gạo đứng ngẩn ra tại chỗ, là dáng vẻ không biết lấy cớ nào cho phải, anh cảm thấy đau lòng. Ngay cả khi Thẩm Vấn Thu đối xử với anh thế này, anh vẫn thích hắn. Anh chỉ căm giận bản thân tại sao lại ôm tâm tư bẩn thỉu với người bạn này, tại sao lòng dạ không thể bao dung hơn, tại sao phải ngờ vực ghen tị như thế.
Lục Dung đến gần Thẩm Vấn Thu, Thẩm Vấn Thu hiếm khi nào biểu lộ nét mặt như thế, run rẩy giống như bị bắt nạt. Hết lần này đến lần khác, anh luôn sợ gương mặt ngây thơ này của hắn sẽ khiến cho người ta càng muốn gây khó dễ cho hắn hơn. Từ tận đáy lòng trào dâng sự xúc động, anh không muốn quan tâm đến điều gì nữa, anh chỉ muốn ở tại đây, ngay lập tức, hôn Thẩm Vấn Thu.
Thời điểm anh sắp đến gần Thẩm Vấn Thu, hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, mặt mũi đỏ bừng lên, giơ tay đẩy mạnh anh ra.
Lục Dung lùi về sau mấy bước, khoảng cách bị kéo dãn. Cho dù cơ thể anh không ngã nhưng anh cảm trái tim mình đã bị Thẩm Vấn Thu thô bạo vứt xuống đất rồi. Bị ánh mắt sợ hãi của Thẩm Vấn Thu nhìn chằm chằm, máu nóng đang xộc lên não Lục Dung dần dần nguội lạnh.
Vừa rồi khoảng cách chỉ còn một đoạn ngắn mà thôi.
Chỉ là bọn họ không hiểu lòng nhau, cũng cảm giác được nguyên nhân vốn có của nó bắt nguồn từ đâu.
Lục Dung siết chặt tay thành nắm đấm, lồng ngực nghẹn lửa giận cần tìm một lối thoát để phát tiết. Đáng tiếc không được, cuối cùng anh buồn bực khó chịu nói: “Xin lỗi.”
Không thể tìm ra được câu nói nào tốt hơn, vì thế anh lặp lại: “Xin lỗi cậu.”
Nói xong, Lục Dung xoay người rời đi. Lần này Thẩm Vấn Thu không đuổi theo.
Anh cảm thấy bản thân mình là một kẻ thảm bại.
Đến khi lý trí quay trở lại, Lục Dung quá xấu hổ. Anh thấy hành động của mình giống như tội phạm bất thành, anh đáng bị trừng phạt.
Lục Dung vẫn không muốn về lớp nên đi loanh quanh dưới sân mấy vòng, bị chủ nhiệm lớp tóm được.
Chủ nhiệm lớp mắng anh đôi câu nhưng thấy anh vẫn hồn bay phách lạc, lòng không bình tĩnh nổi nên nương tay quan tâm đến vấn đề tâm lý của học sinh.
Lục Dung hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói: “Thưa thầy, em muốn đổi chỗ. Em muốn ngồi một mình ở bàn cuối cùng như trước đây. Cảm ơn thầy.”
…
Chuyện suýt chút nữa bị Lục Dung hôn khiến Thẩm Vấn Thu chịu chấn động quá lớn.
Hắn mất hồn mất vía, không biết về lớp phải đối mặt với Lục Dung như thế nào. Hắn trốn ở sân trường mãi đến khi tan học, sau đó vội vàng về nhà.
Lục Dung muốn hôn hắn sao? Hay chỉ muốn đến gần hắn thôi? Do hắn hiểu nhầm đúng không? Gần đây hắn luôn nơm nớp lo sợ, luôn cảm thấy Lục Dung muốn hôn mình.
Sáng sớm ngày mai nên chào hỏi Lục Dung thế nào? Ra vẻ tự nhiên hơn, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Đúng rồi, đúng, chỉ có như vậy, vờ như không có chuyện gì phát sinh.
Thẩm Vấn Thu mất ngủ đến rạng sáng mới đưa quyết định này.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Vấn Thu xách đồ ăn sáng đến trường. Hắn còn đặc biệt mang thêm một phần bánh bao súp và sữa bò, định đưa cho Lục Dung. Kết quả đến lớp thì nhìn thấy bàn học của Lục Dung vốn kê bên cạnh bàn mình đã bị di chuyển ra chỗ khác.
Dọn về góc lớp cô đơn gần thùng rác mà Lục Dung ngồi trước đây.
Thẩm Vấn Thu trợn tròn mắt, lần này hắn cuống lên thật.
Thẩm Vấn Thu hỏi bạn cùng lớp: “Lục Dung đâu? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao bàn cậu ấy lại kê sang chỗ khác?”
Bạn cùng lớp nói: “Tối hôm qua cậu ấy kéo ra góc đó, chẳng lẽ hai cậu chưa gặp nhau sao? Cậu ấy về lớp là kê lại bàn luôn.”
Thẩm Vấn Thu mờ mịt: “Sao lại thế?”
Bạn cùng lớp hỏi vặn lại: “Cậu thân với cậu ấy hơn mà, cậu không biết sao bọn tôi biết được? Tôi còn muốn hỏi hai người làm sao cơ…”
Thẩm Vấn Thu không nuốt nổi bữa sáng.
Cuối cùng đến khi Lục Dung quay lại, đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên. Lục Dung vào lớp, Thẩm Vấn Thu chưa kịp hỏi thì đã vào giờ học.
Vừa hết giờ, Lục Dung liền rời đi ngay. Hắn quay đầu nhìn Lục Dung, Lục Dung như thể không nhìn thấy hắn.
Nhịn mãi cho đến trưa, Thẩm Vấn Thu vẫn chưa thể bắt chuyện nói vài câu với Lục Dung được.
Cho nên hắn dứt khoát đến thẳng phòng ký túc xá của Lục Dung.
Sau đó một học sinh ngoại trú như hắn không thể tùy tiện ra vào ký túc xá học sinh được, vì thế hắn phải mượn thẻ ra vào dành cho học sinh nội trú từ bạn cùng lớp. Nhân lúc dì quản lý ký túc không có ở đây thì vội vàng lẻn vào, sau đó đến phòng ký túc xá trước đây của mình, ngồi trên giường Lục Dung há miệng chờ sung rụng.
Cuối cùng lần này cũng bắt được Lục Dung rồi.
Lục Dung không có vẻ tức giận, trái lại lúc đối mặt với hắn, anh còn có thái độ né tránh chột dạ: “Sao cậu lại đến ký túc xá?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Tôi tới tìm cậu có chuyện.”
Thẩm Vấn Thu dùng ánh mắt tỏ ý hai người mau ra ngoài nói chuyện riêng, Lục Dung vờ như không hiểu, hỏi ngay trước mặt những bạn học khác: “Chuyện gì?”
Thẩm Vấn Thu không ngừng sốt ruột, nhìn người khác rồi nói: “Sao đột nhiên cậu chuyển chỗ?”
Lục Dung lại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Tôi đã báo cáo với chủ nhiệm lớp rồi.”
Thẩm Vấn Thu tức giận: “Mấu chốt của chuyện này là đã báo cáo với chủ nhiệm lớp sao?”
Những bạn học khác trong phòng nhìn thấy bọn họ như sắp gây gổ nên lặng lẽ ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Dung từ từ khom cơ thể cao lớn của mình xuống, anh ngồi chồm hỗm, một bên đầu gối tì xuống đất, quỳ một chân xuống rồi ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Xin lỗi cậu.”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Lục Dung bổ sung: “Chuyện tối ngày hôm qua, xin lỗi.”
Trong lòng Thẩm Vấn Thu hoảng hốt, trái tim đập rộn lên khiến hắn suýt chút nữa không thở nổi. Hốc mắt hắn đỏ ửng, hắn muốn vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng Lục Dung không chịu phối hợp.
Rõ ràng bọn họ còn chưa nói gì, viện lý do qua loa với nhau không được sao?
Tại sao Lục Dung cứ nhất quyết muốn thừa nhận?
Lục Dung nói: “Tôi cảm thấy tôi không nên tiếp tục ngồi bên cạnh cậu nữa. Với lại chủ nhiệm lớp cũng sắp định đổi chỗ ngồi, cậu nên quay về vị trí giữa lớp như trước đây đi.”
Cho dù mặt đối mặt lật bài ngửa của nhau, thế nhưng vẫn không thể nói được.
Sự mơ hồ của tuổi trẻ.
Muốn giữ lại một phần thể diện và tình bạn sau cùng, Lục Dung không vạch rõ, Thẩm Vấn Thu càng không có mặt mũi nhắc đến.
Thẩm Vấn Thu vừa buồn bã vừa tức giận, cho dù giận vô cùng nhưng hắn lại cười: “Được. Cậu còn quyết định luôn giúp tôi rồi đúng không? Không thèm hỏi ý kiến tôi nữa. Cậu tưởng tôi muốn ngồi cùng bàn với cậu sao?”
Thẩm Vấn Thu cũng không biết bản thân đang nói gì, ác ý đâm thẳng vào xương tủy: “Do tôi thấy cậu không có bạn bè đáng thương quá, cậu nghĩ trừ tôi ra còn ai bằng lòng ngồi cùng bàn với cậu sao?”
Lục Dung im lặng, một lúc lâu sau, giống như chịu đựng sự tổn thương đáp lời: “Ừ.”
Chủ nhiệm lớp xếp lại chỗ ngồi trong lớp một lần nữa.
Thẩm Vấn Thu quay về vị trí giữa tổ của dãy thứ ba, là vị trí nhìn rõ bảng nhất, xung quanh đều là những bạn bè mà hắn thân.
Bạn cùng bàn của hắn cũng quay về là Thịnh Hủ.
Nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.
Lớp 12 trôi qua quá nhanh, Thẩm Vấn Thu còn chưa nghĩ ngợi đâu vào đâu, đảo mắt một cái đã tới cuối kỳ. Lúc hắn đang thay áo khoác thì nhận được thư trả lời của trường Đại học.
Hắn có thể ra nước ngoài du học.
Thật ra Thẩm Vấn Thu đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng này, cho dù điều hắn muốn đã thành sự thật nhưng hắn vẫn không thể vui nổi, ngược lại còn thấy trong lòng trống trải.
Ba hỏi: “…Con khóc cái gì?”
Thẩm Vấn Thu mới nhận ra mình khóc, hắn muốn tìm khăn giấy để lau nước mắt nhưng trên bàn không có, vì vậy hắn quệt tay áo qua loa lên mặt: “Ba ơi, con nghĩ đến lúc phải ra nước ngoài nên sợ.”
Ba hắn ôm lấy bả vai hắn, thở dài.
Thẩm Vấn Thu khóc không dừng được.
Ba đau lòng nói: “Ầy, đừng khóc nữa. Con sợ là bình thường, từ nhỏ con chưa bao giờ xa gia đình. Con muốn ra nước ngoài một mình, ba không thể gặp con nên cũng rất lo lắng. Không phải ba ép con cứ phải kiếm ra nhiều tiền, tương lai rộng mở này nọ, với số tiền ba kiếm được bây giờ, nuôi con cả đời cũng không phải không được. Nhưng con người ai cũng phải trưởng thành… Đây là một quyết định rất quan trọng, ba không thể giúp con quyết định được, con phải tự suy nghĩ thật kĩ. Nếu thật sự không muốn đi thì không đi. Nếu không đi thì thôi, ba cảm thấy các trường Đại học trong nước cũng rất tốt. Ở trong nước cũng chưa chắc đã phát triển thua kém với đi du học.”
Thẩm Vấn Thu chán nản gật đầu, hắn không muốn đi.
Cũng vì chuyện này nên hắn mới xảy ra xích mích với Lục Dung.
Thậm chí trong lòng hắn còn muốn báo danh vào cùng một trường Đại học với Lục Dung. Nếu hắn nói với Lục Dung chuyện này, liệu anh có chịu làm lành với hắn không?
Đã một tháng rồi hắn không nói chuyện với Lục Dung, hắn thật sự rất nhớ, rất nhớ anh.
Từ sau khi hai người trở thành bạn tốt của nhau, chưa bao giờ họ tách nhau ra lâu như thế.
Hai người cứ giằng co như vậy.
Lục Dung vẫn luôn là một người bị động, nếu hắn không chủ động, có lẽ anh sẽ không đến tìm hắn đâu.
Thẩm Vấn Thu nghĩ, nếu Lục Dung vẫn đồng ý làm bạn với hắn, chỉ làm bạn thôi, vậy cũng tốt.
Hắn thấp thỏm bất an đến nhà Lục Dung.
Lục Dung không có ở đây.
Thẩm Vấn Thu đến nhiều thành quen, ba Lục không biết bọn họ đang xích mích chiến tranh lạnh với nhau, thấy hắn tới còn vô cùng nhiệt tình chiêu đãi hắn.
Ba Lục nói: “Trên sân bừa bãi lắm, cháu vào căn cứ bí mật của hai đứa chờ nó nhé.”
“Vâng ạ.” Thẩm Vấn Thu đáp, sau đó đến phòng làm việc cá nhân của Lục Dung.
Thẩm Vấn Thu vừa vào cửa thì nhìn thấy trên bàn đặt một quyển sổ ghi chép đang mở, thiết kế của nó đẹp vô cùng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Vấn Thu đi tới, hắn liếc mắt đọc được một trang nhật ký đang được viết dở:
Suýt chút nữa mình đã cưỡng hôn Thẩm Vấn Thu, mình rất áy náy.
Cậu ấy nhìn thấy mình, hình như muốn nói chuyện với mình nhưng mình không dám nói chuyện với cậu ấy. Mình không thể bảo đảm chỉ muốn làm bạn với cậu ấy.
Mình thích Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu cảm giác lồng ngực đột nhiên như có phong ba bão táp cuồn cuộn dâng trào. Ngay cả lớp màn lừa mình dối người cũng không thể che giấu nổi nữa.
——–Lục Dung thầm mến hắn.
——–Lục Dung là đồng tính luyến ái.
Nhưng đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần mà!
Thẩm Vấn Thu hoảng sợ luống cuống.
Hắn sợ đến mức không nghe thấy tiếng có người lại gần: “Tiểu Mị, cậu đang xem gì đấy?”
Thẩm Vấn Thu quay đầu thấy Lục Dung đứng ở cửa hỏi hắn. Gương mặt anh không hề mỉm cười, do đứng ngược sáng nên bóng tối đang bao trùm, vóc người cao lớn của anh như che khuất bầu trời, chắn hết ánh sáng bên ngoài.Lời editor: Đợt này ngụp hơi lâu cả nhà ạ =)))