• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dung dừng lại. Ánh sáng từ cửa sổ gần anh hắt vào, tạo ra bóng hình nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt đất, khó khăn bao trùm lên bả vai Thẩm Vấn Thu, đè xuống nặng trĩu, im lặng ghìm Thẩm Vấn Thu ở yên vị trí.

Bẩm sinh anh đã sở hữu vóc người cao lớn và gương mặt không hề thân thiện, chỉ đứng thẳng im lặng cũng khiến cho người khác cảm thấy sự kiên quyết cực mạnh, lại vừa tức giận nữa, tạo cảm giác rất đáng sợ. Lục Dung khi giận sẽ không ồn ào to tiếng, trái lại còn yên tĩnh hơn, giống như một con thú đang ẩn nấp chỉ lơ là một chút thôi là đè bạn xuống, cắn nát cổ họng của bạn, từ trên xuống dưới tản ra khí thế vô cùng nguy hiểm.

Vì vậy trước đây, bạn cùng lớp luôn luôn sợ anh.

Thẩm Vấn Thu không ngẩng đầu lên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lục Dung quá sắc bén, gây sức ép khiến hắn càng cúi đầu xuống thấp hơn. Hai tay hắn đặt trên bàn, tay trái đỡ tay phải, dù cố gắng không run nhưng vẫn không ngừng run rẩy.

Không phải vì sợ.

Rõ ràng đang giữa hè nhưng hắn như thấy bản thân quay trở lại vào ngày tuyết rơi mười năm trước, tinh thần hoảng hốt, bất chợt thấy bản thân đã từ bỏ Lục Dung một lần, lại bất chợt thấy người đứng trong tuyết biến thành hắn.

Thật ra hắn ngủ không ngon, để lừa Lục Dung, hắn nhắm hai mắt, mơ mơ màng màng tưởng nằm mơ nhưng không phải, hết ngủ lại tỉnh, tinh thần không yên, cuối cùng chịu đựng đến khi bầu trời bên ngoài lấp ló tia sáng. Hắn nghĩ, chắc là trời sáng rồi, có thể rời giường.

Không biết nên làm gì, tối hôm qua hắn chưa tắm, hắn vào phòng tắm gội đầu tắm rửa sạch sẽ.

Lúc sấy tóc có rụng vài sợi, Thẩm Vấn Thu nhặt lên nhìn, phát hiện ra có một sợi tóc bạc. Hắn nhìn chằm chằm sợi tóc bạc kia không biết bao lâu.

Linh hồn và cơ thể đã quy thuận cùng nhau.

Thẩm Vấn Thu nghĩ, hóa ra mình đã đến tuổi có tóc bạc…

Những năm gần đây trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt.

Sau khi hắn tốt nghiệp, cỡ giày không lớn hơn, dáng người cũng không cao thêm, cân nặng không tăng, thời gian của linh hồn như thể đã dừng lại ở tuổi hai mươi, không hề tiến thêm về phía trước.

Hắn luôn cảm thấy mình còn trẻ, là một thanh niên mới chập chững bước chân vào xã hội, chưa thích ứng với gì cả, ba hắn nói hắn vẫn còn trẻ con lắm.


Là cặn bã của xã hội.

….Vậy mà tóc bạc cũng bắt đầu mọc rồi.

Chẳng qua trước đây hắn không để ý, giờ mới phát hiện ra, phát hiện ra chỉ chớp mắt một cái đã bao nhiêu năm trôi qua.

Hắn nhẹ nhàng thả sợi tóc vào trong thùng rác, lau sạch bồn rửa tay, lau khô cả nước tràn ra đến khi thật sạch sẽ. Sau đó cảm thấy đồ đạc bừa bộn quá, hắn sắp xếp lại một lần, rồi cảm thấy tấm gương cũng bẩn nên lau cả gương. Lần lượt từng thứ một, cẩn thận dọn dẹp lau hết một loạt từ trong ra ngoài cả phòng tắm, ngay cả kẽ hở của nền gạch sứ cũng không bỏ qua.

Bẩn quá.

Thật sự quá bẩn!

Thẩm Vấn Thu đột nhiên cảm thấy khó chịu, khó mà chịu được. Hắn như phát điên dọn dẹp cả căn phòng, bứt rứt kìm nén làm nhẹ nhàng nhất có thể, tránh đánh thức Lục Dung.

Hắn lấy mấy cái túi ra, đi nhặt hết rác rưởi do hắn bày ra trong phòng khách.

Không ngừng ném, không ngừng vứt, dùng hết mấy cái túi liền.

Đến khi thật sự không thể nhét thêm được gì vào túi rác nữa mới dừng lại, nhận ra phòng khách đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ. Dấu vết sinh hoạt của hắn trong khoảng thời gian gần đây ở nơi này hoàn toàn không còn.

Ngay cả cái chăn hắn đắp mỗi đêm cũng được giặt sạch.

Hết rồi. Thẩm Vấn Thu đứng đực ra trơ trọi giữa phòng khách trống trải, bị máy điều hòa thổi đến lạnh toát cả người mới nhấc chân, lôi hết túi rác trong nhà mang ra ngoài.

Dù sao cũng không buồn ngủ, Thẩm Vấn Thu rửa tay, tiếp tục tập trung nấu cơm, mãi đến khi Lục Dung thức dậy.

Mời anh ăn cơm.

Sau đó nhắc đến chuyện rời đi.

Cuối cùng Thẩm Vấn Thu run rẩy dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn lại Lục Dung. Sau đó hắn cũng đứng lên, lấy bát trong tay Lục Dung, dùng giọng cười khẽ ôn hòa để hóa giải bầu không khí đóng băng, nói: “Để tôi, tôi rửa bát là được rồi. Tôi ở lại nhà cậu một tháng, không có tí lịch sự nào, ăn chùa uống chùa, còn không làm việc nhà.”

“Hôm nay tôi dọn dẹp rồi, đợi lát nữa là giặt xong chăn.”

“Chẳng phải… sắp Trung thu rồi sao? Tôi muốn về tảo mộ ba tôi, cứ ở mãi chỗ cậu cũng không hay cho lắm, tôi phải đi tìm việc làm.”



“Tôi còn nợ cậu tiền nữa…”

“À đúng rồi, rác tôi cũng thu dọn xong, để ngoài cửa. Khi nào đi tôi sẽ mang xuống dưới nhà vứt đi, cậu không cần lo lắng.”

Trước đây vào thời điểm ở nhờ nhà Lục Dung được nuông chiều nhất, hắn còn biết phải đi dọn dẹp bát đũa cho người ta. Hắn cứ cho rằng bây giờ Lục Dung không chịu nổi hắn nữa, sẽ tức giận mắng hắn, nhưng Lục Dung không hề nổi giận.

Hắn chờ anh nói chuyện, sự im lặng càng kéo dài, trái tim càng rộn ràng bất an.

Hắn nghĩ, cho dù Lục Dung có mở miệng níu kéo hắn, hắn cũng không do dự thêm được nữa.

Lục Dung ngay cả thấy một con chó nhỏ ven đường bị bệnh cũng nhặt về, tài trợ cho rất nhiều cô gái không quen biết gì đi học, đương nhiên cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn hắn ngủ ở ngoài đường.

Thẩm Vấn Thu nhìn cái nồi còn vừa sôi ùng ục nổi bong bóng hơn nửa tiếng trước, đã suy nghĩ xong nên bịa chuyện thế nào. Dù sao Lục Dung ngốc lắm, dễ lừa.

Một lúc lâu, rốt cuộc Lục Dung cũng mở miệng: “Cậu để rác ở cửa sao?”

Thẩm Vấn Thu ừ một tiếng, lặp lại thêm lần nữa: “Tôi sẽ mang xuống vứt.”

Không phải không nhìn thấy vừa rồi Thẩm Vấn Thu phát run, vì thế Lục Dung kìm nén cơn giận, cố để bản thân không đáng sợ nữa nhưng hoàn toàn ngược lại. Anh không soi gương nên không biết giờ phút này gương mặt mình đáng sợ đến mức nào: “Đã phân loại chưa?”

“…Hả?”

Thẩm Vấn Thu kinh ngạc: “Phải phân loại nữa à? Quy định chung cư của cậu hả?”

Lục Dung nói: “Tôi luôn phân loại, chẳng phải trong ngăn kéo có mấy màu túi rác sao? Dùng để phân loại rác.”

Khi trước Thẩm Vấn Thu chưa từng quan sát Lục Dung dọn dẹp nhà cửa thế nào, hắn nghĩ đến bản thân cứ chăm chăm nhét lấy nhét để vào túi, gương mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, tôi không biết.”

“Tôi, tôi đi phân loại.”

Thẩm Vấn Thu bắt đầu cảm thấy khó chịu như thể hắn đã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hắn không còn cách nào khác, hắn chỉ muốn chữa cháy quan hệ với Lục Dung thật sạch sẽ rồi rời đi. Kết quả ngay cả rác hắn cũng không xử lý tốt, phân loại cũng không biết, có lẽ con nít còn giỏi hơn hắn.

Lục Dung lắc đầu: “Cậu không biết phân loại đâu, để tôi làm.”

Thẩm Vấn Thu chỉ đành nói: “Vậy để tôi mang bát đi rửa.”

Phòng bếp có máy rửa bát, hắn cầm bát đĩa tráng qua rồi bỏ vào máy. Sau khi nhấn nút hoạt động, cửa mở toang, Thẩm Vấn Thu nghe thấy tiếng túi nilon đổ bịch xuống đất. tiếng ma sát sột soạt vang lên.

Hắn lau tay đi ra ngoài cửa xem.

Lục Dung đổ hết rác trong túi ra, anh mặc đồ Tây ngồi chồm hỗm dưới đất, một chân gập lại tì xuống đất, đeo găng tay nilon, đang phân loại từng loại rác khác nhau.

Anh xụ mặt, gương mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn không giống đang nhặt rác mà giống một cảnh sát tinh anh đang điều tra manh mối vụ án giết người.

Chai lọ và bìa cứng được chứa trong cùng một loại túi màu xanh lá cây, anh nói: “Bình thường tôi sẽ mang loại này cho ông Trần chuyên thu mua đồng nát ở gần đây.”

“Giấy có thể được sử dụng để làm giấy tái chế. Một tấn giấy vụn có thể tạo ra 800 kg giấy tốt. Nó cũng có thể được sử dụng để sản xuất điện, làm thức ăn chăn nuôi và phân bón, vân vân.”

“Chai nhựa được nén cho vỡ ra, rửa sạch và sấy khô, sau đó nấu chảy và tinh chế, chúng sẽ trở lại thành sợi polyester, một loại vật liệu phổ biến được sử dụng để may quần áo.”

“Ngay cả rác ướt từ thực phẩm và nhà bếp cũng có thể được sử dụng để làm phân bón, chiết xuất dầu ngọc bích, tích tụ và lên men để tạo ra năng lượng khí sinh học.”

Thẩm Vấn Thu hỏi: “Pháp luật chưa có quy định đúng không?”

Lục Dung nói: “Không có quy định thì cứ vứt bừa sao? Tôi không quan tâm người khác, tôi chỉ kiểm soát bản thân mình. Tôi chỉ cảm thấy không nên vứt chúng lộn xộn chung với nhau thế.”

Lục Dung như thể đã quên mất chuyện Thẩm Vấn Thu muốn rời đi, anh nhanh nhẹn thu dọn xong, khi chỉ có một tay anh làm việc cũng không gặp trở ngại gì mấy, bây giờ có hai tay thì càng tốc độ hơn.

Thẩm Vấn Thu lặng lẽ quan sát anh dùng cánh tay tám trăm ngàn USD không chê bẩn nhặt nhạnh rác rưởi, không giúp một tay, khô khan nói: “Xin lỗi nhé, tôi chỉ biết dọn qua loa vứt rác chung một chỗ, còn hại cậu phải phân loại từ đầu.”

“Không phải rác.” Lục Dung phản bác, “Chỉ là để nhầm chỗ thôi, phải gọi là tài nguyên để sai chỗ, tìm được phương thức xử lý phù hợp, chúng đều có thể sử dụng được.”

Rõ ràng Lục Dung không trách hắn, nhưng Thẩm Vấn Thu luôn cảm giác mình đang bị bố mắng.



Thẩm Vấn Thu mím chặt môi, không nói lời nào.

Cuối cùng Lục Dung đã phân chia rác xong xuôi, xách cây lau nhà tới, lau sạch sẽ nước bẩn chảy ra từ túi rác. Anh làm việc vừa nhanh vừa dứt khoát, Thẩm Vấn Thu thấy bắp tay anh gồng lên, chỉ kéo chổi thôi mà giống như đang sử dụng vũ khí, mỗi bắp thịt trên cơ thể như tích trữ đầy sức mạnh, sắp nổ tung.

“Xoạt————-”

Tiếng vải rách khẽ vang lên.

Lục Dung dừng lại động tác dọn dẹp quá thô bạo, liếc mắt nhìn áo sơ mi, đường chỉ chỗ cánh tay tiếp tục toạc ra.

Thẩm Vấn Thu: “…”

Lục Dung: “…”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Vấn Thu hỏi: “Cái áo này nên làm sao giờ?”

Lục Dung không hề thấy bối rối, đáp: “Tôi sẽ khâu lại, rách một tí vẫn mặc tiếp được.”

Thẩm Vấn Thu: “Dù gì cậu cũng là sếp rồi mà, áo rách rồi vẫn còn vá lại mặc tiếp sao?”

Lục Dung không hề thấy hổ thẹn gì cả, quang minh lỗi lạc, nói như đây là chuyện đương nhiên: “Tại sao không? Chỉ rách một chút vẫn có thể mặc được. Dù sao nghề thu mua phế liệu vốn cũng hay bị gọi là ăn mày, ngày xưa được gọi là Cái Bang.”

Lục Dung đang tức giận.

Thẩm Vấn Thu bị lửa giận của anh làm cho nôn nóng, tranh lấy cây lau nhà từ tay anh, nói: “Tôi đi giặt chổi, muộn thế này rồi cậu không mau đi làm đi. Cậu là ông chủ, làm sao đến muộn được?”

Lục Dung không nói gì, đi theo sau lưng hắn vào nhà.

Thẩm Vấn Thu làm bộ không để ý, trong đầu nghĩ thầm, nếu anh không nhắc đến chuyện giữ mình ở lại, vậy đây là ngầm thừa nhận để hắn rời đi rồi. Thật ra mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều đang chú ý tới Lục Dung sau lưng mình. Hắn vừa mới bước vào nhà mấy bước thì nghe thấy tiếng khóa cửa.

“Két két, tinh.”

Khóa lại rồi.

Lục Dung hỏi: “Thẻ mở cửa dự phòng tôi đưa cho cậu đâu?”

Thẩm Vấn Thu sửng sốt, hắn quên mất chưa trả, bèn xoay người móc thẻ mở cửa từ trong túi ra, đưa cho Lục Dung.

Cuối cùng Lục Dung cũng chịu đuổi hắn đi, Thẩm Vấn Thu nghĩ.

Nhưng mà hắn không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Lục Dung nhận lại, không nói gì với hắn nữa, về phòng thay quần áo.

Thẩm Vấn Thu nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, trái tim bay lên, hắn hơi sợ. Nếu Lục Dung nhốt hắn lại, hắn đi như thế nào đây? Leo ba mươi mấy tầng cầu thang bằng lối đi thoát hiểm sao?

Lục Dung thay áo xong, nhét cái áo rách vào trong túi. Lúc anh đi tới cửa, Thẩm Vấn Thu lặng lẽ đi theo.

Lục Dung giống như đã ngầm đồng ý, để mặc hắn theo mình vào thang máy.

Hai người túi lớn túi nhỏ, tay xách đầy túi rác.

Lục Dung nhấn tầng hầm 1, Thẩm Vấn Thu nhấn tầng 1.

Thang máy xuống tầng 1 trước, Thẩm Vấn Thu phải đi ra ngoài. Lục Dung giơ tay giữ hắn lại, bàn tay giả lạnh như băng khiến Thẩm Vấn Thu nhớ đến xúc cảm của chiếc còng tay.


Thẩm Vấn Thu quay mặt sang, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh. Lục Dung mặt mày vô cảm, cứ như cái tay này tự tiện hành động, còn chủ nhân là anh thì không biết chuyện gì.


Thẩm Vấn Thu nói: “Buông tôi ra, Đại Dung. Tôi xuống tầng 1.”


Lục Dung không nhìn hắn mà nhìn thẳng phía trước, hùng hồn nói: “Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại đến công ty rồi. Hôm nay tôi không đi làm, tôi đưa cậu về. Tôi muốn nhìn tận mắt cậu muốn về đâu, muốn tìm công việc gì.


Từng câu từng chữ nói ra đều thấm đẫm sự lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK