Mục lục
TA Ở DỊ THẾ LÀM TỘC TRƯỞNG - Xuân Nha Cô Thang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tu vi của ngươi lúc ban đầu tăng trưởng rất nhanh, nhưng hai tháng này chậm chạp, mà đến bây giờ lại không tăng trưởng chút nào.

Phỉ Lạc Tư từ trên ngọn cây nhảy xuống, thân hình đặc biệt ưu nhã dừng ở trước mặt Mặc Anh.

- Có phải vấn đề ở đâu hay không? Ngươi có thể nói ra, ta giúp ngươi nghĩ cách.

Mặc Anh nghe ra sự thành khẩn trong giọng nói của hắn, vẻ mặt dịu xuống, lại lắc đầu.

Trên mặt Phỉ Lạc Tư lạnh lùng:

- Ngươi đang phòng bị ta!

- Hẳn là do ký ức thiếu hụt nên mới dẫn đến tu vi của ta không tăng lên.

Mặc Anh nhàn nhạt nói.

Phỉ Lạc Tư nghi hoặc nhìn hắn, lông mày hơi nhướng:

- Ngươi không nhớ được đầy đủ! Tuổi của ngươi còn nhỏ...

Mặc Anh không muốn nghe hắn phỏng đoán, lạnh lùng cắt đứt nói:

- Chỉ là một câu ứng phó ngươi, ngươi hà tất phải nghe vào.

Phỉ Lạc Tư nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt non nớt của hắn, ở ngay lúc này thoạt nhìn, lại có uy nghiêm làm người không thể bỏ qua.



Trong lòng hắn càng ngày càng nghi ngờ, nhưng lực lượng không khôi phục, hắn không có cách nào hiểu được trạng thái của Mặc Anh là bởi vì cái gì, chỉ có thể xem nhẹ hắn nói, trầm giọng nói:

- Mười năm nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, ngươi tính toán lợi dụng mấy năm này như thế nào, có thể thương nghị với ta.

Mặc Anh đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn hắn:

- Thần chiến rất quan trọng với ngươi à?

Hô hấp của Phỉ Lạc Tư cứng lại, không hề giống như trước nữa, dùng một loại ngữ khí cao cao tại thượng nói chuyện với Mặc Anh, chỉ rũ con ngươi, ngữ khí nặng nề:

- Ta muốn về nhà.

Hai chữ về nhà vừa ra, Mặc Anh cũng không biết sao, trong lòng như đè một khối đá lớn, nặng trĩu, rất không thoải mái.

- Nếu ngươi không có ý định lợi dụng ta, ta sẽ giúp ngươi về nhà.

Trầm mặc hồi lâu, Mặc Anh trịnh trọng nói một câu.

Trái tim của Phỉ Lạc Tư hơi động một chút, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ cảm xúc dao động nào.

- Mấy tháng liên tục mưa to đã ngừng, người của bộ lạc là lúc đi ra ngoài, thăm dò khu rừng hoàn toàn mới này.

Nói xong, hắn bình tĩnh nhìn Mặc Anh, thấy ánh mắt của hắn từ câu nói kia rời khỏi, tâm của hắn lại nhảy lên nhanh.

- Trở về đi.



Mặc Anh nhìn lông mày Phỉ Lạc Tư nhíu chặt, giống như có sự bối rối khó có thể lựa chọn tới hắn, vốn hắn muốn mở miệng hỗ trợ giải quyết.

Nhưng nghĩ đến thái độ vênh váo tự đắc của Phỉ Lạc Tư trước đây, đề tài của hắn vừa chuyển, đã đi về phía bộ lạc.

Phỉ Lạc Tư không khỏi sửng sốt một chút, mới chậm rãi đi theo phía sau hắn.

- Mặc Anh, mưa đã tạnh, kế tiếp chúng ta nên xây nhà ở đâu đây?

Ngọc Quỳnh đang tìm kiếm rau dại trong một mảnh đất đen ở phía đông.

Nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện là Mặc Anh đã trở về, ánh mắt nàng sáng ngời, lập tức bỏ rau dại trong tay xuống, chạy qua.

Mặc Anh thấy toàn thân nàng đều dính đầy bùn đất, cười cười, chỉ về phía nam một cái:

- Đi về hướng đó đi, có một chỗ đất bằng tương đối cao, chúng ta chỉ cần tốn mấy ngày để thu thập nơi đó là có thể xây nhà.

Ngọc Quỳnh vừa nghe, nghĩ đến mọi người sẽ có được phòng ở thuộc về mình, nàng đã hưng phấn hoan hô lên.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe không tăng thêm chút nào che giấu truyền khắp nơi, rất nhanh, một ít thiếu nam thiếu nữ tuổi tác không sai biệt lắm đã chạy tới.

Sau khi biết vì sao nàng cao hứng, một đám đôi mắt đều sáng ngời nhìn Mặc Anh, hận không thể hóa thân thành Cuồng Ma, xây dựng bộ lạc thật tốt.

- Vậy bây giờ chúng ta có nên đi chặt đầu gỗ hay không?

Bỗng nhiên, Thuỷ Liễu nghĩ tới vấn đề quan trọng nhất, lập tức xụ mặt xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK