- Ta tin tưởng ngươi sẽ không lật lọng, ngươi mang theo tộc nhân của ngươi qua đi.
Phúc Tái Á cười:
- Nếu có yêu cầu, cứ việc phái người tới tìm chúng ta.
Mặc Anh cũng không khách khí, mang theo Nhị Hắc và gia gia của Tịch Nhược rời khỏi.
Phúc Tắc Á nhìn bóng dáng một hàng bọn họ, tay nắm chặt quải trượng, già nua như cây khô.
- Ta lại không nghe nói qua, thú nhân tuổi cực nhỏ, có thể có thiên phú như vậy. Xem ra con người nhỏ này được Thần Minh chiếu cố nha, không biết sự chiếu cố kia có thể buông xuống trên đầu bộ lạc chúng ta hay không?
Nói một cách thâm trường, làm cho sắc mặt của khỉ vân tốt hơn không ít.
Trong mắt nàng hiện lên một tia tàn nhẫn:
- Yên tâm, không đến mùa khô, bọn họ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đầu hàng chúng ta.
- Đừng làm quá phận.
Vưu Hi Nhĩ cười ngây ngô:
- Tốt nhất đừng làm cho người khác hoài nghi chúng ta.
khỉ vân cười lạnh:
- Trước khi các ngươi tới đây, ta cũng đã sai người đi thông báo cho người của bộ lạc khác.
Lời vừa nói ra, không chỉ vẻ mặt của Vưu Hi Nhĩ có chút thay đổi, ngay cả đại tư tế Phúc Tắc Á cũng không nhịn được hàm răng lạnh lẽo.
Hắn có thâm ý khác nhìn về phía khỉ vân, ngữ khí khen nói:
- Ngươi làm không tệ, nhưng bên chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác, nếu như có thể nhân cơ hội biết rõ ràng tiểu Miêu kia có thiên phú như thế nào, có lẽ sau này chúng ta có thể từ trong rừng rậm bỏ chạy này, hoàn toàn mà đi ra ngoài.
Vẻ mặt của khỉ vân trở nên nghiêm túc:
- Xin Đại Tế Tế yên tâm.
Nói xong lời này, nàng lập tức đi làm an bài.
Sơn động.
Các tộc nhân vừa nghe nói Linh Cẩu bộ lạc tặng một khối Tê Cư cho bọn hắn, trước tiên cũng không phải cao hứng, mà là lo lắng đối phương có lừa dối.
Nhưng sau khi gia gia của hắn đứng ra, nói đại khái tình huống một lần, bọn họ hơi thả lỏng một chút, liền mồm năm miệng mười hỏi.
Tất cả những điều này đều là công lao của Mặc Anh, những người khác chưa từng tiếp xúc với Mặc Anh thì có chút khác thường.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, một ít người cảm thấy mình không tệ, ở ngay lúc này, đối mặt với các trưởng bối lau mắt nhìn Mặc Anh, bọn họ không giống như trước tràn đầy không cao hứng, ngược lại nhắm lại miệng, yên lặng nghe.
Cho đến khi có người nói Mặc Anh thành niên, nhưng khi đảm nhiệm tộc trưởng, cá biệt trong bọn họ đã không phục.
Nhưng các trưởng bối mạnh mẽ áp chế, bọn họ lại không có thực lực, chỉ có thể không phục trừng mắt nhìn Mặc Anh.
- Ta tuổi còn nhỏ, sao có thể trở thành tộc trưởng được?
Mặc Anh không để ý đến bọn họ, ngược lại nói ra quan hệ lợi hại.
Mỗi tộc trưởng của bộ lạc ngoại trừ năng lực quản lý xuất chúng ra thì chính là sức chiến đấu phải đánh thắng được đại bộ phận chiến sĩ của bộ lạc.
Một tiểu hài tử như hắn, lại có lực lượng, sao có thể so với các trưởng bối được chứ?
- Mặc Anh, ta cảm thấy ngươi có tư cách trở thành tộc trưởng, ta cũng tin tưởng ngươi có thể dẫn dắt người của bộ lạc sống sót ở đây.
Giọng nói của gia gia của hắn trở nên nặng nề.
Các trưởng bối khác nghị luận với nhau, đến cuối cùng, bọn họ đều tán thành Mặc Anh, hơn nữa nói rõ trước mặt mọi người, Mặc Anh không cần thành niên là có thể trở thành tộc trưởng của bộ lạc.
Gia gia của hắn vừa nghe xong thì nghĩ thầm cái gì đó.
Nhưng nhìn thấy mọi người bởi vì định ra chuyện này mà có hi vọng ngày sau tốt hơn, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dài.
- Nếu mọi người đã quyết định, vậy bây giờ chúng ta nhanh đi chỗ tổ đội đi, chờ thu thập nơi đó xong, chúng ta sẽ báo cho thiên thần, làm thiên thần phù hộ cho tiểu tộc trưởng của bộ lạc chúng ta.
Hắn nói nhận được sự ủng hộ của mọi người, rất nhanh mọi người đã thu thập xong.
Mặc Anh nhìn bọn họ bận rộn, vẻ mặt có chút ngông nghênh.
Hắn muốn khuyên một chút, nhưng hắn vừa mở miệng, cho dù là trưởng bối hay là ngang hàng, đều lo lắng mình làm việc, cũng không nguyện ý bị hắn từ chối.
Phúc Tái Á cười:
- Nếu có yêu cầu, cứ việc phái người tới tìm chúng ta.
Mặc Anh cũng không khách khí, mang theo Nhị Hắc và gia gia của Tịch Nhược rời khỏi.
Phúc Tắc Á nhìn bóng dáng một hàng bọn họ, tay nắm chặt quải trượng, già nua như cây khô.
- Ta lại không nghe nói qua, thú nhân tuổi cực nhỏ, có thể có thiên phú như vậy. Xem ra con người nhỏ này được Thần Minh chiếu cố nha, không biết sự chiếu cố kia có thể buông xuống trên đầu bộ lạc chúng ta hay không?
Nói một cách thâm trường, làm cho sắc mặt của khỉ vân tốt hơn không ít.
Trong mắt nàng hiện lên một tia tàn nhẫn:
- Yên tâm, không đến mùa khô, bọn họ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đầu hàng chúng ta.
- Đừng làm quá phận.
Vưu Hi Nhĩ cười ngây ngô:
- Tốt nhất đừng làm cho người khác hoài nghi chúng ta.
khỉ vân cười lạnh:
- Trước khi các ngươi tới đây, ta cũng đã sai người đi thông báo cho người của bộ lạc khác.
Lời vừa nói ra, không chỉ vẻ mặt của Vưu Hi Nhĩ có chút thay đổi, ngay cả đại tư tế Phúc Tắc Á cũng không nhịn được hàm răng lạnh lẽo.
Hắn có thâm ý khác nhìn về phía khỉ vân, ngữ khí khen nói:
- Ngươi làm không tệ, nhưng bên chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác, nếu như có thể nhân cơ hội biết rõ ràng tiểu Miêu kia có thiên phú như thế nào, có lẽ sau này chúng ta có thể từ trong rừng rậm bỏ chạy này, hoàn toàn mà đi ra ngoài.
Vẻ mặt của khỉ vân trở nên nghiêm túc:
- Xin Đại Tế Tế yên tâm.
Nói xong lời này, nàng lập tức đi làm an bài.
Sơn động.
Các tộc nhân vừa nghe nói Linh Cẩu bộ lạc tặng một khối Tê Cư cho bọn hắn, trước tiên cũng không phải cao hứng, mà là lo lắng đối phương có lừa dối.
Nhưng sau khi gia gia của hắn đứng ra, nói đại khái tình huống một lần, bọn họ hơi thả lỏng một chút, liền mồm năm miệng mười hỏi.
Tất cả những điều này đều là công lao của Mặc Anh, những người khác chưa từng tiếp xúc với Mặc Anh thì có chút khác thường.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, một ít người cảm thấy mình không tệ, ở ngay lúc này, đối mặt với các trưởng bối lau mắt nhìn Mặc Anh, bọn họ không giống như trước tràn đầy không cao hứng, ngược lại nhắm lại miệng, yên lặng nghe.
Cho đến khi có người nói Mặc Anh thành niên, nhưng khi đảm nhiệm tộc trưởng, cá biệt trong bọn họ đã không phục.
Nhưng các trưởng bối mạnh mẽ áp chế, bọn họ lại không có thực lực, chỉ có thể không phục trừng mắt nhìn Mặc Anh.
- Ta tuổi còn nhỏ, sao có thể trở thành tộc trưởng được?
Mặc Anh không để ý đến bọn họ, ngược lại nói ra quan hệ lợi hại.
Mỗi tộc trưởng của bộ lạc ngoại trừ năng lực quản lý xuất chúng ra thì chính là sức chiến đấu phải đánh thắng được đại bộ phận chiến sĩ của bộ lạc.
Một tiểu hài tử như hắn, lại có lực lượng, sao có thể so với các trưởng bối được chứ?
- Mặc Anh, ta cảm thấy ngươi có tư cách trở thành tộc trưởng, ta cũng tin tưởng ngươi có thể dẫn dắt người của bộ lạc sống sót ở đây.
Giọng nói của gia gia của hắn trở nên nặng nề.
Các trưởng bối khác nghị luận với nhau, đến cuối cùng, bọn họ đều tán thành Mặc Anh, hơn nữa nói rõ trước mặt mọi người, Mặc Anh không cần thành niên là có thể trở thành tộc trưởng của bộ lạc.
Gia gia của hắn vừa nghe xong thì nghĩ thầm cái gì đó.
Nhưng nhìn thấy mọi người bởi vì định ra chuyện này mà có hi vọng ngày sau tốt hơn, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở dài.
- Nếu mọi người đã quyết định, vậy bây giờ chúng ta nhanh đi chỗ tổ đội đi, chờ thu thập nơi đó xong, chúng ta sẽ báo cho thiên thần, làm thiên thần phù hộ cho tiểu tộc trưởng của bộ lạc chúng ta.
Hắn nói nhận được sự ủng hộ của mọi người, rất nhanh mọi người đã thu thập xong.
Mặc Anh nhìn bọn họ bận rộn, vẻ mặt có chút ngông nghênh.
Hắn muốn khuyên một chút, nhưng hắn vừa mở miệng, cho dù là trưởng bối hay là ngang hàng, đều lo lắng mình làm việc, cũng không nguyện ý bị hắn từ chối.