Mười năm!
- Sao ngươi lại biết rõ như vậy? Nếu như ta nhớ không lầm thì lần trước ta đã dò hỏi ngươi, ngươi còn không nói tỉ mỉ.
Đôi mắt nguy hiểm của Mặc Anh híp lại, khí thế quanh người cũng trở nên lạnh lẽo như sương.
Phỉ Lạc Tư không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại cười như không cười, làm cho người ta cung kính nói:
- Lúc trước ta nói với ngươi, lực lượng của ta không đủ.
Có thâm ý khác vừa nói xong, vẻ mặt Mặc Anh lập tức đen lại.
Phỉ Lạc Tư thấy thế thì cười ác liệt:
- Ta yêu cầu không cao, chính là hy vọng khi tu vi của ngươi tăng lên thì có thể chia cho ta một phần.
- Nếu ta không phân biệt thì chẳng phải ngươi sẽ không tự động hấp thụ sao?
Ánh mắt Mặc Anh tràn ngập trào phúng:
- Đừng cho là ta không biết ngươi định đánh chủ ý gì ở trong lòng ta?
Hắn đã rõ dị năng biến hóa.
Nếu không phải dị năng tổn thất có thể mỏng manh không đáng kể thì hắn căn bản sẽ không tùy ý để cho Phỉ Lạc Tư được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Xem ra hai người chúng ta cũng coi như là có ăn ý, được rồi, sau này ta sẽ quang minh chính đại.
Phỉ Lạc Tư trực tiếp nói hắn là cho phép.
Ánh mắt Mặc Anh trầm xuống, nhưng không hề rối rắm chuyện này, mà là trực tiếp hỏi Thần Chiến.
Vốn dĩ Phỉ Lạc Tư muốn trêu đùa hắn, nhưng thấy ngữ khí của hắn mang theo sự cường ngạnh chân thật đáng tin, trong lòng hắn than một tiếng, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi còn chưa đạt tới, hiện tại đã biết rõ ràng tất cả, cũng chỉ làm liên luỵ đến bước tu luyện của ngươi. Cho nên ta quyết định, khi ngươi tiến bộ một chút, ta sẽ báo cho ngươi một ít việc.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi không đạt tới yêu cầu của ta, mặc kệ tu vi của ngươi có bao nhiêu cao thì ta cũng sẽ không nói với ngươi một câu.
Mặc Anh bị thái độ kiêu căng của hắn làm cho không biết giận.
- Phỉ Lạc Tư, rốt cuộc ngươi có cầu người tự giác hay không?
Hai người bọn họ quan hệ, nếu thật sự so đo thì rõ ràng chính là Phỉ Lạc Tư muốn lớn hơn một chút.
Vì sao mỗi một lần Phỉ Lạc Tư đều có thể dùng một loại thái độ cao cao tại thượng để nói chuyện với hắn.
Có lẽ trước khi Phỉ Lạc Tư không bị người khác tính kế thì chính là loại hành vi xử sự tức chết người không đền mạng này!
Ý niệm bỗng nhiên chuyển tới nơi này, ánh mắt Mặc Anh nhìn Phỉ Lạc Tư đã có biến hóa vi diệu.
- Ngươi không muốn có đôi mắt của ngươi sao?
Phỉ Lạc Tư bị ánh mắt của hắn làm cho lông tơ cả người dựng đứng lên.
Hắn run rẩy thân thể một cái, lạnh lùng quát lớn một câu, nghĩ tới an bài của Mặc Anh đối với bộ lạc.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt không quá tốt:
- Người của bộ lạc Hoa Miêu, thiên phú đều chẳng ra gì, nếu như ngươi bỏ thời gian vào trên người bọn họ, vậy tốc độ tu luyện của ngươi chỉ sợ cũng sẽ chậm hơn.
Mặc Anh không cho hắn một ánh mắt, chỉ thu toàn bộ dây leo quanh người.
Phỉ Lạc Tư ngạo nghễ nói:
- Trong tình huống giống ngươi, trực tiếp đi đến nơi có linh khí nồng đậm nhất thì mới có thể chân chính thấy hiệu quả.
Vẻ mặt Mặc Anh lập tức âm trầm:
- Vậy tại sao ngươi lại trở thành đại tư tế?
Một câu hỏi lại, trong nháy mắt đã làm cho Phỉ Lạc Tư hỏi tới sững sờ.
Trong lòng hắn có tức giận, nhưng trên mặt lại không có chút thay đổi nào nói:
- Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi.
Nói cũng thật dễ nghe, Mặc Anh lạnh lùng cười:
- Phỉ Lạc Tư, tuy ta không biết ngươi đến cùng có mục đích gì, nhưng trước mắt ta chỉ hy vọng ngươi đều thu liễm lại, không cần để lộ trước mặt ta. Nếu không, mặc kệ ngươi có bao nhiêu hữu dụng với ta, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.
Từ nhỏ đến lớn, trừ việc bị người nhà của mình uy hiếp ra thì làm gì có người nào giống Mặc Anh uy hiếp lại không cho mặt mũi.
Đáng giận là nguyền rủa trong cơ thể hắn chưa giải, độc tố cũng chưa thanh, nếu thật sự đánh với Mặc Anh tăng lên tu vi thì hắn còn chưa chắc sẽ thắng.
- Sao ngươi lại biết rõ như vậy? Nếu như ta nhớ không lầm thì lần trước ta đã dò hỏi ngươi, ngươi còn không nói tỉ mỉ.
Đôi mắt nguy hiểm của Mặc Anh híp lại, khí thế quanh người cũng trở nên lạnh lẽo như sương.
Phỉ Lạc Tư không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại cười như không cười, làm cho người ta cung kính nói:
- Lúc trước ta nói với ngươi, lực lượng của ta không đủ.
Có thâm ý khác vừa nói xong, vẻ mặt Mặc Anh lập tức đen lại.
Phỉ Lạc Tư thấy thế thì cười ác liệt:
- Ta yêu cầu không cao, chính là hy vọng khi tu vi của ngươi tăng lên thì có thể chia cho ta một phần.
- Nếu ta không phân biệt thì chẳng phải ngươi sẽ không tự động hấp thụ sao?
Ánh mắt Mặc Anh tràn ngập trào phúng:
- Đừng cho là ta không biết ngươi định đánh chủ ý gì ở trong lòng ta?
Hắn đã rõ dị năng biến hóa.
Nếu không phải dị năng tổn thất có thể mỏng manh không đáng kể thì hắn căn bản sẽ không tùy ý để cho Phỉ Lạc Tư được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Xem ra hai người chúng ta cũng coi như là có ăn ý, được rồi, sau này ta sẽ quang minh chính đại.
Phỉ Lạc Tư trực tiếp nói hắn là cho phép.
Ánh mắt Mặc Anh trầm xuống, nhưng không hề rối rắm chuyện này, mà là trực tiếp hỏi Thần Chiến.
Vốn dĩ Phỉ Lạc Tư muốn trêu đùa hắn, nhưng thấy ngữ khí của hắn mang theo sự cường ngạnh chân thật đáng tin, trong lòng hắn than một tiếng, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
- Lúc trước ta đã nói với ngươi, ngươi còn chưa đạt tới, hiện tại đã biết rõ ràng tất cả, cũng chỉ làm liên luỵ đến bước tu luyện của ngươi. Cho nên ta quyết định, khi ngươi tiến bộ một chút, ta sẽ báo cho ngươi một ít việc.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi không đạt tới yêu cầu của ta, mặc kệ tu vi của ngươi có bao nhiêu cao thì ta cũng sẽ không nói với ngươi một câu.
Mặc Anh bị thái độ kiêu căng của hắn làm cho không biết giận.
- Phỉ Lạc Tư, rốt cuộc ngươi có cầu người tự giác hay không?
Hai người bọn họ quan hệ, nếu thật sự so đo thì rõ ràng chính là Phỉ Lạc Tư muốn lớn hơn một chút.
Vì sao mỗi một lần Phỉ Lạc Tư đều có thể dùng một loại thái độ cao cao tại thượng để nói chuyện với hắn.
Có lẽ trước khi Phỉ Lạc Tư không bị người khác tính kế thì chính là loại hành vi xử sự tức chết người không đền mạng này!
Ý niệm bỗng nhiên chuyển tới nơi này, ánh mắt Mặc Anh nhìn Phỉ Lạc Tư đã có biến hóa vi diệu.
- Ngươi không muốn có đôi mắt của ngươi sao?
Phỉ Lạc Tư bị ánh mắt của hắn làm cho lông tơ cả người dựng đứng lên.
Hắn run rẩy thân thể một cái, lạnh lùng quát lớn một câu, nghĩ tới an bài của Mặc Anh đối với bộ lạc.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt không quá tốt:
- Người của bộ lạc Hoa Miêu, thiên phú đều chẳng ra gì, nếu như ngươi bỏ thời gian vào trên người bọn họ, vậy tốc độ tu luyện của ngươi chỉ sợ cũng sẽ chậm hơn.
Mặc Anh không cho hắn một ánh mắt, chỉ thu toàn bộ dây leo quanh người.
Phỉ Lạc Tư ngạo nghễ nói:
- Trong tình huống giống ngươi, trực tiếp đi đến nơi có linh khí nồng đậm nhất thì mới có thể chân chính thấy hiệu quả.
Vẻ mặt Mặc Anh lập tức âm trầm:
- Vậy tại sao ngươi lại trở thành đại tư tế?
Một câu hỏi lại, trong nháy mắt đã làm cho Phỉ Lạc Tư hỏi tới sững sờ.
Trong lòng hắn có tức giận, nhưng trên mặt lại không có chút thay đổi nào nói:
- Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi.
Nói cũng thật dễ nghe, Mặc Anh lạnh lùng cười:
- Phỉ Lạc Tư, tuy ta không biết ngươi đến cùng có mục đích gì, nhưng trước mắt ta chỉ hy vọng ngươi đều thu liễm lại, không cần để lộ trước mặt ta. Nếu không, mặc kệ ngươi có bao nhiêu hữu dụng với ta, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.
Từ nhỏ đến lớn, trừ việc bị người nhà của mình uy hiếp ra thì làm gì có người nào giống Mặc Anh uy hiếp lại không cho mặt mũi.
Đáng giận là nguyền rủa trong cơ thể hắn chưa giải, độc tố cũng chưa thanh, nếu thật sự đánh với Mặc Anh tăng lên tu vi thì hắn còn chưa chắc sẽ thắng.