Phỉ Lạc Tư tức giận vung móng vuốt lên trên gò má của hắn.
Mặc Anh đã có chuẩn bị từ trước, tránh móng vuốt sắc bén của hắn, mang theo sau cổ của hắn, nhanh chóng bay vào trong rừng cây.
Tới chỗ sâu trong rừng cây, hắn thúc giục cành lá và dây leo tươi tốt, rất nhanh màu xanh lục đã xen lẫn vào nhau, hình thành một cái dù thật lớn.
Mặc Anh không cảm nhận được một giọt mưa rơi xuống, đặt Phỉ Lạc Tư ở trong vũng nước, lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa.
Chỉ chốc lát, trên người Phỉ Lạc Tư đã hiện lên ánh sáng màu bạc, chờ ánh sáng hoàn toàn biến mất, hắn đã biến thành một đứa trẻ mười tuổi.
Nhìn hắn thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng Mặc Anh như chuông cảnh báo.
Phỉ Lạc Tư thông qua đồng tử màu đen của hắn, nhìn thấy trạng thái hiện tại của mình, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
Một lát sau, hắn đè lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Mặc Anh, khóe môi nhẹ nhàng, gợi lên một nụ cười đầy mê hoặc.
- khế ước giữa hai người chúng ta, ngoại trừ ta có thể giải trừ khế ước ra thì ngươi không còn cách nào khác. Nói cách khác, khế ước đã định, vận mệnh của ngươi và ta cùng tồn tại, nếu ngươi thật sự muốn bởi vì một câu nói này của ta mà phòng bị ta, thậm chí còn nghĩ đến chuyện người nhà của ta sẽ tìm ngươi gây chuyện, ta không thể không nói ngươi là một con người nhỏ, thật sự là quá cảnh giác.
Hắn cười cười, giọng nói của hắn trầm xuống mấy phần, thoạt nhìn mặt mũi của hắn cũng giống như hài đồng, lộ ra vẻ ngây thơ làm người ta khó lòng phòng bị.
- Thật ra ta chỉ là một lữ khách đi đường không có đường, chỉ cần chờ ta tìm được đường, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm là có thể thả ngươi.
Hắn dừng một chút, từ từ bổ sung một câu.
- Nhưng mà điều kiện tiên quyết là trong khoảng thời gian ta ở lại đây, ngươi cần phải đảm bảo an toàn cho ta.
Mặc Anh rũ mi liễm mục, trong lòng lại cười lạnh.
- Thực lực của ngươi không yếu, lại còn yêu cầu một con người nhỏ như ta phù hộ... Vậy từ một phương hướng khác mà suy nghĩ, có phải người yếu hại ngươi có thực lực còn mạnh hơn ngươi hay không.
Đôi mắt của Phỉ Lạc Tư lạnh lùng:
- Ngươi không tính giúp ta à?
Khóe miệng Mặc Anh nhếch lên cười:
- Ngươi uy hiếp ngay trước mặt ta, ta không giúp ngươi, vậy chẳng phải là ta sẽ bị ngươi âm thầm hại chết à? Phỉ Lạc Tư, ta chỉ có một nghi vấn, ngươi đến từ đâu?
- Muốn biết?
Phỉ Lạc Tư lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt như dao nhỏ sắc bén, hung hăng cắt da thịt của Miêu Anh:
- Nếu ngươi có thể tham gia Thần Chiến, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thần chiến? Đây là cái gì?
Trong lòng Mặc Anh hiện lên nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không có chút khách sáo nào.
Phỉ Lạc Tư biết hắn đang nói khách sáo, nhưng nàng không thèm để ý, ngược lại còn cố tả ra mặt khác, chính là muốn khiêu chiến một chút điểm mấu chốt của Mặc Anh.
- Phỉ Lạc Tư! Ngươi không nói cho ta biết cái gì gọi là Thần chiến? Ta làm sao biết được ngươi có phải đang ném cà rốt trước mặt ta hay không?
Mặc Anh nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh như băng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
- Mỗi ba ngàn năm, Thần trong miệng các ngươi sẽ mở ra một cuộc chiến tranh ở đại lục này. Nếu ngươi có thể tiếp xúc với Thần kia thì không cần ta giải thích cho ngươi, ngươi sẽ biết ta đến từ đâu.
Thần trong miệng các ngươi? Lời này nói giống như là Phỉ Lạc Tư còn cao hơn Thần một đẳng.
Mặc Anh nghi hoặc thật mạnh, lại không động lòng vì lời của hắn, chỉ lạnh lùng nói:
- Khoảng cách đến Thần Chiến còn bao xa? Tu vi cỡ nào mới có thể tham gia Thần Chiến.
Phỉ Lạc Tư có chút kinh ngạc đối với lời nói của hắn.
Nhưng mà, nếu Mặc Anh thật sự có thể tham gia Thần chiến thì chỉ có lợi cho hắn, hắn đương nhiên phải giải thích kỹ càng một phen:
- Chiến sĩ Thiên giai nhất phẩm! Dựa theo hệ thống của Thú Nhân Đế Quốc các ngươi, ngươi muốn tu đến cấp 20 thì đẳng cấp mới tương đương với Chiến Sĩ Thiên giai nhất phẩm của Đế Quốc Nhân Loại. Mà theo ta tra xét được, Thú Nhân Hoàng của các ngươi cũng chỉ là sắp đột phá cấp bậc này.
Mặc Anh đã có chuẩn bị từ trước, tránh móng vuốt sắc bén của hắn, mang theo sau cổ của hắn, nhanh chóng bay vào trong rừng cây.
Tới chỗ sâu trong rừng cây, hắn thúc giục cành lá và dây leo tươi tốt, rất nhanh màu xanh lục đã xen lẫn vào nhau, hình thành một cái dù thật lớn.
Mặc Anh không cảm nhận được một giọt mưa rơi xuống, đặt Phỉ Lạc Tư ở trong vũng nước, lạnh lùng nhìn hắn giãy giụa.
Chỉ chốc lát, trên người Phỉ Lạc Tư đã hiện lên ánh sáng màu bạc, chờ ánh sáng hoàn toàn biến mất, hắn đã biến thành một đứa trẻ mười tuổi.
Nhìn hắn thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng Mặc Anh như chuông cảnh báo.
Phỉ Lạc Tư thông qua đồng tử màu đen của hắn, nhìn thấy trạng thái hiện tại của mình, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
Một lát sau, hắn đè lửa giận xuống, lạnh lùng nhìn Mặc Anh, khóe môi nhẹ nhàng, gợi lên một nụ cười đầy mê hoặc.
- khế ước giữa hai người chúng ta, ngoại trừ ta có thể giải trừ khế ước ra thì ngươi không còn cách nào khác. Nói cách khác, khế ước đã định, vận mệnh của ngươi và ta cùng tồn tại, nếu ngươi thật sự muốn bởi vì một câu nói này của ta mà phòng bị ta, thậm chí còn nghĩ đến chuyện người nhà của ta sẽ tìm ngươi gây chuyện, ta không thể không nói ngươi là một con người nhỏ, thật sự là quá cảnh giác.
Hắn cười cười, giọng nói của hắn trầm xuống mấy phần, thoạt nhìn mặt mũi của hắn cũng giống như hài đồng, lộ ra vẻ ngây thơ làm người ta khó lòng phòng bị.
- Thật ra ta chỉ là một lữ khách đi đường không có đường, chỉ cần chờ ta tìm được đường, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm là có thể thả ngươi.
Hắn dừng một chút, từ từ bổ sung một câu.
- Nhưng mà điều kiện tiên quyết là trong khoảng thời gian ta ở lại đây, ngươi cần phải đảm bảo an toàn cho ta.
Mặc Anh rũ mi liễm mục, trong lòng lại cười lạnh.
- Thực lực của ngươi không yếu, lại còn yêu cầu một con người nhỏ như ta phù hộ... Vậy từ một phương hướng khác mà suy nghĩ, có phải người yếu hại ngươi có thực lực còn mạnh hơn ngươi hay không.
Đôi mắt của Phỉ Lạc Tư lạnh lùng:
- Ngươi không tính giúp ta à?
Khóe miệng Mặc Anh nhếch lên cười:
- Ngươi uy hiếp ngay trước mặt ta, ta không giúp ngươi, vậy chẳng phải là ta sẽ bị ngươi âm thầm hại chết à? Phỉ Lạc Tư, ta chỉ có một nghi vấn, ngươi đến từ đâu?
- Muốn biết?
Phỉ Lạc Tư lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt như dao nhỏ sắc bén, hung hăng cắt da thịt của Miêu Anh:
- Nếu ngươi có thể tham gia Thần Chiến, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Thần chiến? Đây là cái gì?
Trong lòng Mặc Anh hiện lên nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không có chút khách sáo nào.
Phỉ Lạc Tư biết hắn đang nói khách sáo, nhưng nàng không thèm để ý, ngược lại còn cố tả ra mặt khác, chính là muốn khiêu chiến một chút điểm mấu chốt của Mặc Anh.
- Phỉ Lạc Tư! Ngươi không nói cho ta biết cái gì gọi là Thần chiến? Ta làm sao biết được ngươi có phải đang ném cà rốt trước mặt ta hay không?
Mặc Anh nhìn thấy vẻ mặt của hắn lạnh như băng, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
- Mỗi ba ngàn năm, Thần trong miệng các ngươi sẽ mở ra một cuộc chiến tranh ở đại lục này. Nếu ngươi có thể tiếp xúc với Thần kia thì không cần ta giải thích cho ngươi, ngươi sẽ biết ta đến từ đâu.
Thần trong miệng các ngươi? Lời này nói giống như là Phỉ Lạc Tư còn cao hơn Thần một đẳng.
Mặc Anh nghi hoặc thật mạnh, lại không động lòng vì lời của hắn, chỉ lạnh lùng nói:
- Khoảng cách đến Thần Chiến còn bao xa? Tu vi cỡ nào mới có thể tham gia Thần Chiến.
Phỉ Lạc Tư có chút kinh ngạc đối với lời nói của hắn.
Nhưng mà, nếu Mặc Anh thật sự có thể tham gia Thần chiến thì chỉ có lợi cho hắn, hắn đương nhiên phải giải thích kỹ càng một phen:
- Chiến sĩ Thiên giai nhất phẩm! Dựa theo hệ thống của Thú Nhân Đế Quốc các ngươi, ngươi muốn tu đến cấp 20 thì đẳng cấp mới tương đương với Chiến Sĩ Thiên giai nhất phẩm của Đế Quốc Nhân Loại. Mà theo ta tra xét được, Thú Nhân Hoàng của các ngươi cũng chỉ là sắp đột phá cấp bậc này.