Mục lục
TA Ở DỊ THẾ LÀM TỘC TRƯỞNG - Xuân Nha Cô Thang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ lạc Hắc Lang.

Đại Tư Tế Hưng Việt nhìn theo người của bộ lạc Linh Cẩu rời khỏi, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng người kia nữa thì hắn mới bắt đầu suy nghĩ đến mục đích thật sự của bộ lạc Linh Cẩu.

- Hành vi xử lý của bộ lạc Linh Cẩu từ trước đến nay rất bá đạo, chuyện giữa sông có thể có cá hỗ trợ tu luyện, tuy chúng ta đã biết, nhưng trước nay chưa từng vượt qua, sao bọn họ lại đột nhiên nghĩ đến bộ lạc chúng ta? Có lẽ là có liên quan đến bộ lạc Hoa Miêu mới tới kia!

Tộc trưởng ngồi ở bên cạnh là một lão giả trên cao tuổi, lão vuốt vuốt chòm râu của mình, trầm mặc thật lâu cũng không nhận được câu trả lời của Hưng Việt, lúc này mới nói ra suy đoán.

Hưng Việt hỏi lại:

- Ngươi cảm thấy bộ lạc Hoa Miêu kia như thế nào?

- Tộc trưởng của bọn họ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng làm người lại rất khéo đưa đẩy.

Trong mắt Diêm An mang theo vài phần thâm ý:

- Nếu lúc này đây, Linh Cẩu bộ lạc phái người đến thật sự có liên quan đến bộ lạc này, có lẽ chính là tiểu tộc trưởng này vì sự phát triển của bộ lạc nhà mình mà cố ý nhường nhịn.

- Nơi này ở bên cạnh đại lục, tài nguyên cằn cỗi, mà chúng ta lại bị nguyền rủa sâu, lại không thể rời khỏi nơi này, đi đến nơi có tài nguyên phì nhiêu trước.

Giọng nói của Hưng Việt từ từ:

- Nhưng ta câu thông với Thiên Thần, lại phát hiện một cơ hội. Trước kia ta cho rằng cơ hội này ở bộ lạc Linh Cẩu, hiện tại xem ra, người này thật ra là cơ hội ta muốn tìm.



Vẻ mặt Diêm An không thể tin nhìn Hưng Việt:

- Ngươi nói chính là thật.

- Có phải hay không, sau khi đi xem qua thì mới biết được?

Hưng Việt không khỏi cười:

- Chúng ta bị đuổi ra đã được 300 năm, đời đời con cháu chúng ta sống ở đây, đã sắp quên đi sự phồn hoa của hoàng thành.

Vẻ mặt của Diêm An khẽ biến, sau đó cung kính nói:

- Mặc kệ người kia có phải hay không thì chúng ta cũng phải thăm dò một phen, mới có thể xác định chính xác.

Nói xong lời này, hắn đi tìm mấy chiến sĩ có sức chiến đấu không tồi, chia sẻ tin tức cho bọn họ, sau đó lên đường đi bộ lạc Linh Cẩu.

Cùng lúc đó, các bộ lạc khác cũng coi như xưng vương xưng bá trong rừng rậm cũng đang nhanh chóng đuổi theo bộ lạc Linh Cẩu.

Hai giờ sau, bọn họ đã đến.

Vừa nghe thấy Mặc Anh muốn có được lượng lớn muối, hai mặt bọn họ nhìn nhau rất nhiều, đều nhẹ nhàng thở ra.

Lúc sau, Mặc Anh vẫn luôn hưng phấn đàm phán với bọn họ, chờ nhìn thấy Thuỷ Liễu như cá gặp nước, hắn vuốt cằm trầm tư, sau đó để Mộ Hoa tiến đến giúp đỡ.



Diêm An nhìn thấy một màn này, dụng tâm nghe xong một hồi, phát hiện hai thiếu niên tuổi không lớn này đối mặt với bẫy rập trong lời nói của đại nhân, lại có thể không mềm không cứng né qua.

Hắn nhất thời có chút ngạc nhiên, không nhịn được nhìn nhiều hơn vài lần.

Sau đó so với đứa con trai không nghe lời của mình thì hắn lập tức cảm thấy con trai của mình kém hơn hai vị này.

- Quả thật là thiếu niên anh tài!

Hưng Việt khen một câu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mặc Anh, có dụng ý khác:

- Chờ đến khi bọn họ chân chính trưởng thành lên, tiểu tộc trưởng, chỉ sợ ngươi cũng phải đau đầu.

- Ta cao hứng còn không kịp, sao lại đau đầu như vậy?

Mặc Anh không nhanh không chậm phản bác.

Hưng Việt nở nụ cười, nói đến chính sự:

- Xem ra suy nghĩ của ngươi không giống với chúng ta. Một khi đã như vậy, vậy thì chúng ta nói xem nên sử dụng chướng khí này để tu luyện như thế nào! Ngươi yên tâm, tuy rằng bộ lạc Hắc Lang chúng ta không giàu có bằng bộ lạc Linh Cẩu, nhưng một ít muối chúng ta vẫn có thể đưa ra.

Hắn cố ý cắn trọng đưa tự, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Anh, thấy vẻ mặt của hắn không có nửa điểm biến hóa, hắn càng thêm vui sướng.

Những lời nói kế tiếp của hắn cũng giống như là đối đãi với cháu trai sủng ái nhất của mình, mỗi một câu đều đưa ra lợi ích cho Mặc Anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK