"Không có, chị với cô ta không có quan hệ gì." Giọng điệu Thiên Nhã rất lạnh nhạt.
"Không phải hai người đã ngủ với nhau rồi sao?" Độc Cô Thành thấy thái độ của chị gái chẳng những không thẹn thùng, ngược lại còn rất lạnh nhạt, không hề giống dáng vẻ vừa mới ngủ cùng Tiêu Cửu Thành.
"Từ khi nào em lại biến thành đứa nhiều chuyện vậy? Suốt ngày nói linh tinh." Thiên Nhã không vui hỏi ngược lại.
Tiêu Cửu Thành đỡ trán, Độc Cô Thành đúng là cái hay không nói, chỉ toàn nói cái dở, giờ phút này trên mặt Thiên Nhã viết rất rõ ràng 'tôi không muốn quan tâm đến Tiêu Cửu Thành, cũng không thích chủ đề này'.
Lần này, Độc Cô Thành có ngu ngốc đến mấy cũng biết hình như chị cậu ta vẫn chưa bị Tiêu Cửu Thành cưa đổ, Độc Cô Thành nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, đang hỏi cô, chuyện này là thế nào?
Tiêu Cửu Thành cười khổ, cô cũng rất bất đắc dĩ, đột nhiên Thiên Nhã lại để ý đến tình sử của mình, từ sau khi biết mình có ba người yêu cũ, đã lập tức thay đổi thời tiết, mây đen dày đặc, tâm tình cũng như trời mưa.
Độc Cô Thành thầm nghĩ, vừa mới cảm thấy Tiêu Cửu Thành là đàn bà, không ngờ con nhỏ này lại còn có chút tật xấu của đàn ông, đẹp mặt chưa, thích khoác lác, chưa cưa được người ta, lại nói cưa đổ rồi. Nhưng Độc Cô Thành rất thức thời ngậm miệng lại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi Độc Cô Thành rời đi, cũng chỉ còn lại Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành không kìm nén được gọi Thiên Nhã, giọng điệu lấy lòng, dáng vẻ cẩn thận dè chừng.
"Tôi về công ty trước." Thiên Nhã chọn tránh mặt Tiêu Cửu Thành, nàng nghĩ đến chuyện Tiêu Cửu Thành có nhiều bạn gái cũ như vậy, trong lòng nàng liền khó chịu, trong lòng khó chịu liền muốn giận chó đánh mèo Tiêu Cửu Thành, đều tại em ấy đến trêu chọc mình.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã rời đi, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể bất lực thở dài, tuy trong lòng buồn bực, nhưng cô cũng chỉ có thể nghĩ theo hướng tích cực, Thiên Nhã để ý chuyện ba người bạn gái cũ của mình, có phải chứng tỏ chị ấy quan tâm đến mình không? Vừa nghĩ như vậy, Tiêu Cửu Thành cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tinh thần phấn chấn, nhanh chóng đuổi theo Thiên Nhã.
Chẳng qua mức độ để ý của Thiên Nhã với chuyện này, còn vượt xa suy nghĩ của Tiêu Cửu Thành, đến tận cuối ngày, cho dù cô có lấy lòng như thế nào, thái độ của Thiên Nhã cũng đều không nóng không lạnh, làm Tiêu Cửu Thành thật sự hết cách.
Đến tối, Tiêu Cửu Thành tắm rửa xong lại tới trước phòng Thiên Nhã gõ cửa.
Thiên Nhã mở cửa, liền nhìn thấy Tiêu Cửu Thành mặc áo ngủ phong phanh đứng ở trước cửa, bởi vì Tiêu Cửu Thành mặc rất mỏng, hơn nữa thời tiết hơi lạnh, điểm hơi hơi nhô lên trước ngực Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cũng có thể thấy rõ, Thiên Nhã nhanh chóng dời tầm mắt đi.
"Có chuyện gì?" Thiên Nhã vẫn thờ ơ hỏi.
Tiêu Cửu Thành muốn vào trong phòng rồi nói, nhưng ý đồ ấy lập tức bị Thiên Nhã phát hiện, Thiên Nhã dùng thân mình ngăn Tiêu Cửu Thành lại, không cho cô vào phòng.
"Có chuyện gì nói ở bên ngoài là được." Thiên Nhã nghiêm chỉnh nói.
"Không có gì, nhưng trong lòng em có khúc mắc, Thiên Nhã như vậy, lòng em rất khó chịu, em không ngờ Thiên Nhã sẽ để ý đến chuyện em có ba bạn gái cũ như vậy..." Tiêu Cửu Thành cảm thấy trong lòng Thiên Nhã có vướng mắc, nếu chuyện này không nói rõ, vướng mắc trong lòng Thiên Nhã sẽ không thể hóa giải.
"Tôi nói rồi, em có bạn gái hay không, thậm chí có mấy bạn gái cũ, đều không liên quan đến tôi, tôi muốn đi ngủ." Thiên Nhã nói xong, liền muốn đóng cửa lại.
Tiêu Cửu Thành luống cuống, trực tiếp dùng tay chặn cửa đang đóng lại, Thiên Nhã không kịp dừng, tay Tiêu Cửu Thành liền bị kẹp một cái.
Lúc thấy tay Tiêu Cửu Thành bị kẹp phải, Thiên Nhã lập tức mở cửa ra.
"Tay em có sao không?" Thiên Nhã lập tức hỏi thăm xem Tiêu Cửu Thành có bị thương không.
"Tay bị kẹp hơi đau." Tiêu Cửu Thành đưa ngón tay bị cửa kẹp đỏ của mình cho Thiên Nhã xem.
"Em bị sao vậy, thấy tôi đóng cửa còn muốn với tay vào, bị kẹp đáng đời..." Thiên Nhã thấy ngón tay thon dài vốn trắng nõn đã bị kẹp đỏ hai vết, vẫn cảm thấy hơi đau lòng, nhưng dù trong lòng quan tâm, ra đến miệng lại thành ý khác, cứng rắn không hề biết thương hương tiếc ngọc.
"Ai bảo chị không để ý đến người ta..." Tiêu Cửu Thành nhỏ giọng nói, còn mang theo dáng vẻ tủi thân.
"Vào đi, tôi tìm xem có thuốc gì bôi được không." Thiên Nhã lại mềm lòng cho Tiêu Cửu Thành vào phòng mình, tuy nàng cảm thấy đây rất có thể là khổ nhục kế của Tiêu Cửu Thành.
"Vâng ạ." Tiêu Cửu Thành cuối cùng cũng được như ý nguyện, có thể vào được phòng riêng của Thiên Nhã một lần nữa.
Nhưng Thiên Nhã tìm rất lâu, cũng không tìm được thuốc phù hợp, thân thể của nàng và Độc Cô Thành từ nhỏ đã khỏe mạnh, rất ít khi bị bệnh, trước giờ đều không chuẩn bị sẵn thuốc, vì vậy thật sự không tìm thấy thuốc phù hợp để bôi tay cho Tiêu Cửu Thành.
"Chỉ hơi đỏ thôi, ngày mai là ổn rồi, chỉ cần Thiên Nhã chịu quan tâm đến em, lòng em không khó chịu nữa là tốt rồi." Tiêu Cửu Thành từ sau ôm lấy Thiên Nhã đang giúp mình tìm thuốc.
Đột nhiên bị Tiêu Cửu Thành ôm từ phía sau, quả nhiên Thiên Nhã dừng động tác lại.
"Em làm gì vậy, mau buông tôi ra." Thiên Nhã đột nhiên bị Tiêu Cửu Thành ôm lấy, cảm thấy hoảng hốt đến kì lạ, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng Thiên Nhã vẫn ra vẻ bình tĩnh, lớn tiếng hỏi.
"Thiên Nhã, em thật sự rất thích chị, chị không quan tâm đến em, em khó chịu lắm. Khi đó Thiên Nhã đã thuộc về người ta, cho nên em mới hẹn hò với những cô gái khác, thử buông bỏ chị, nhưng hẹn hò đến ba người cũng chẳng thể buông được chị, tận đến khi chị li hôn với Lý Quân Hạo, em mới có đủ dũng khí tới tìm chị, không muốn bỏ lỡ nữa. Không phải Thiên Nhã vẫn luôn hoài nghi sao em phải tốn công tốn sức như vậy vì Tập đoàn Thái Cực sao, quả thực em có ý đồ, ý đồ của em chính là chị, bởi vì em thích chị, làm tất cả cho chị cũng vì muốn có được chị."