• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không thành vấn đề." Lý Thao thoải mái đồng ý.

"Chuyện hẹn Lý Quân Hạo, em sẽ sắp xếp tốt, đến lúc đó anh rể ra mặt là được." Tiêu Cửu Thành cảm thấy lần này anh rể cô đã giúp cô giải quyết rất nhiều khó khắn.

"Nếu em không thích cậu ta thì cũng không cần ra mặt hẹn cậu ta, anh rể em muốn hẹn cậu ta cũng không phải việc gì khó." Tiêu Cảnh Tịch không ủng hộ nói, cô cảm thấy nếu Cửu Thành không thích Lý Quân Hạo, thì không cần có quá nhiều tiếp xúc dây dưa không cần thiết.

"Không sao, em có chừng mực." Đương nhiên Tiêu Cửu Thành biết chị gái chỉ vì muốn tốt cho mình, để mình sớm phân rõ giới hạn với Lý Quân Hạo. Nhưng nếu mình không ra mặt, anh rể chưa chắc có thể thuận lợi lấy được cổ phần Tập đoàn Thái Cực về, còn nếu mình đứng ra, thì có thể thu hồi cổ phần trong tay Lý Quân Hạo với giá thấp. Lý Quân Hạo lợi dụng tình cảm của Thiên Nhã, hút cạn máu của Tập đoàn Thái Cực, vậy mình lấy gậy ông đập lưng ông, lợi dụng một chút tình cảm của hắn, cũng không có gì không được, chuyện này đối với Lý Quân Hạo mà nói, còn không đáng là gì.


Thiên Nhã nghe Tiêu Cảnh Tịch và Tiêu Cửu Thành nói chuyện, ngay cả Tiêu Cảnh Tịch cũng biết Tiêu Cửu Thành không thích Lý Quân Hạo, xem ra Tiêu Cửu Thành thật sự không thích Lý Quân Hạo. Thật không biết, nếu Lý Quân Hạo biết Tiêu Cửu Thành thích phụ nữ, sẽ phản ứng như thế nào, Thiên Nhã nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.

"Tâm tư của Lý Quân Hạo đối với em cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tự em nên chú ý một chút." Tiêu Cảnh Tịch biết Tiêu Cửu Thành có chừng mực, nhưng làm chị lại vẫn có chút không yên tâm.

"Em biết, chị với anh rể ở lại ăn cơm đi, em tự mình xuống bếp." Tiêu Cửu Thành nói với Lý Thao và Tiêu Cảnh Tịch.

"Chị nhớ em luôn không thích xuống bếp lắm, chán ghét khói dầu, chán ghét cảm giác dầu mỡ, khó lắm mới xuống bếp vì chị và anh rể, vậy chị đây cùng anh rể em chắc chắn phải ở lại ăn cơm rồi." Tiêu Cảnh Tịch vô cùng bất ngờ nói.

Thiên Nhã nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành hai ngày nay ở nhà mình đều rất tích cực vào bếp, dáng vẻ rất thích thú, nào có bộ dạng chán ghét xuống bếp.

"Ai cũng sẽ thay đổi mà, bây giờ thấy nấu cơm rất thú vị." Tiêu Cửu Thành nhanh chóng nói, cô không muốn tâm tư của mình bại lộ quá sớm, nếu không với tính tình của Thiên Nhã, đã không có tình cảm, chắc chắn sẽ tránh xa mình. Sách lược của cô đối với Thiên Nhã chính là dùng nước ấm nấu ếch, trước tiên làm Thiên Nhã quen với sự tồn tại của mình, cũng ỷ lại vào sự tồn tại của mình.

"Vậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch cười như không cười nhìn Tiêu Cửu Thành, hiển nhiên không hề tin lời nói của Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã kinh ngạc nhìn Cửu Thành, cùng với lời nói bổ sung của Cửu Thành, cử chỉ cùng lúc này của hai người lại không tránh được mắt mình, nói là nấu cơm cho chị gái anh rể, thật ra là nấu cơm cho người trong lòng mình, nói không chừng nàng cùng Lý Thao đều đang được hưởng phúc của Thiên Nhã.

Thiên Nhã nghe vậy liền tin, không quá để ở trong lòng, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành vẫn là người thích nấu cơm, Tiêu Cảnh Tịch cũng chưa chắc hoàn toàn hiểu Tiêu Cửu Thành.

"Đương nhiên." Tiêu Cửu Thành kiên trì nói, cô có thể lừa được Thiên Nhã, nhưng không lừa được chị mình, cô đúng thật là kiểu người sẽ nấu cơm, nhưng không thích nấu cơm, có điều nếu làm cho Thiên Nhã thì lại là chuyện khác.

Tiêu Cửu Thành làm vài món ăn mang ra.

Tiêu Cảnh Tịch và Lý Thao khen nấy khen để tài nấu nướng của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã nghĩ Tiêu Cửu Thành tự cảm thấy tài nấu nướng của mình rất tốt, chính là vì được khen như vậy sao?

"Chị, anh rể, em nấu vẫn vậy, đừng khen suốt nữa, không sợ người khác chê cười sao." Tiêu Cửu Thành có chút ngượng ngùng nói, hôm qua khả năng nấu nướng của mình mới vừa bị Thiên Nhã phủ định, bây giờ chị với anh rể lại hết lời như vậy, cô cũng cảm thấy xấu hổ.

"Thiên Nhã, đồ ăn Cửu Thành nấu ngon không?" Tiêu Cảnh Tịch khen Tiêu Cửu Thành xong, mỉm cười hỏi Thiên Nhã.

Thiên Nhã cảm thấy không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.

"Ăn rất ngon." Thiên Nhã EQ thấp cũng biết giờ phút này mình chắc chắn phải khen một câu, dù hôm qua mới phủ định khả năng nấu nướng của người ta chẳng ra gì.

Tiêu Cửu Thành mỉm cười nhìn Thiên Nhã.

Thiên Nhã cảm giác Tiêu Cửu Thành đang cười mình, trên mặt không khỏi xấu hổ đỏ ửng, Thiên Nhã thấy tạo quan hệ với người khác đúng là phiền phức nhất.

Tiêu Cảnh Tịch nhìn gợn sóng giữa hai người, nghĩ thầm, cảm giác Cửu Thành và Độc Cô Thiên Nhã có hi vọng.

"Thiên Nhã cũng nói ăn ngon, vậy chắc chắn là ngon rồi." Lý Thao còn đệm thêm vào với vợ mình.

"Vâng, nếu Thiên Nhã nói ăn ngon, vậy em coi như mình nấu cũng được." Tiêu Cửu Thành nhìn bộ dạng Thiên Nhã xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy Thiên Nhã như vậy đáng yêu đến mức khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn, thật sự hận không thể hôn một cái.

Ăn xong cơm tối, tuy Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành đều giữ lại, nhưng Tiêu Cảnh Tịch và Lý Thao vẫn rời khỏi Độc Cô gia.


"Tối nay em nấu được thật chứ, hay là Thiên Nhã chỉ muốn giữ thể diện cho em trước mặt chị và anh rể?" Sau khi Lý Thao và Tiêu Cảnh Tịch rời đi, Tiêu Cửu Thành cố ý hỏi.


"Hôm nay, cô nấu cũng được." Thiên Nhã cảm thấy sao Tiêu Cửu Thành lại cố ý hỏi mình chuyện này, rõ ràng đang giễu cợt mình.


"Nếu Thiên Nhã thấy được, ngày mai lại nấu cho chị." Sau khi được thừa nhận, Tiêu Cửu Thành vô cùng vui vẻ nói.


"Tùy cô." Thiên Nhã cảm thấy chuyện này có cái gì mà vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK