"Cô không nhớ gì cả sao?" Thiên Nhã nhíu mày hỏi, có thật Tiêu Cửu Thành không nhớ gì không, nàng tỏ vẻ hoài nghi.
"Hôm qua em làm gì sao?" Vẻ mặt Tiêu Cửu Thành hoảng sợ hỏi, Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình đã dùng hết kĩ năng diễn xuất cả đời ở trước mặt Thiên Nhã rồi.
"Cô làm gì, tự cô không biết sao?" Giọng điệu Thiên Nhã khó chịu hỏi ngược lại.
"Em thật sự không nhớ được, Thiên Nhã nói cho em biết được không?" Giọng điệu Tiêu Cửu Thành vô cùng thành khẩn cầu xin, giống như thật sự đã uống quá nhiều không nhớ gì.
"Cô..." Thiên Nhã cảm thấy nếu Tiêu Cửu Thành thật sự không nhớ rõ, vậy mình đúng là phải ôm lấy cục tức này rồi, muốn nói cũng không nói được, bị một người phụ nữ còn yếu đuối hơn mình ăn đậu hủ, ngoại trừ mất mặt và xấu hổ, thì còn có cái gì tốt mà nói, nàng cũng không thể đánh Tiêu Cửu Thành một trận cho hả giận. Nhưng nếu không nói, Thiên Nhã lại có cảm giác vướng mắc trong lòng, khó chịu đến mức rối bời.
"Em đã làm gì ạ?" Tiêu Cửu Thành chắc chắn Thiên Nhã sẽ không nói, còn làm bộ rất vội vàng truy hỏi muốn biết chuyện gì xảy ra.
"Hôm qua cô say rượu phát điên, gây không ít phiền phức cho tôi." Tuy không thể nói thẳng ra, nhưng Thiên Nhã vẫn muốn trách móc Tiêu Cửu Thành một chút, nếu không trong lòng quá uất ức.
"Rốt cục em đã làm cái gì, Thiên Nhã chị nói cho em biết đi, nếu không biết mình đã gây phiền phức gì Thiên Nhã, em thấy không yên lòng." Giọng điệu Tiêu Cửu Thành dường như càng hối hận và sốt ruột hơn.
Thiên Nhã thấy dáng vẻ này của Tiêu Cửu Thành, trong lòng cũng tin lời Tiêu Cửu Thành, đương nhiên Tiêu Cửu Thành không nhớ rõ, cũng không có nghĩa là Thiên Nhã sẽ tha thứ cô.
"Bây giờ lo lắng và hối hận có ích gì? Tính tình của cô, tự cô không rõ sao, nếu đã biết lúc uống say sẽ phát điên, thì đừng có uống say, cô như vậy là không có trách nhiệm với người khác cũng như chính bản thân mình." Giọng điệu Thiên Nhã nghiêm khắc giáo huấn, Tiêu Cửu Thành thoạt nhìn là kiểu phụ nữ dễ say rượu mất đi lí trí, say rượu làm loạn với những phụ nữ khác thì thôi đi, ngộ nhỡ gặp phải đàn ông, chắc chắn sẽ chịu thiệt, tuy nội tâm Tiêu Cửu Thành vừa háo sắc vừa đáng khinh, nhưng vẻ ngoài vẫn là một người phụ nữ có chút sắc đẹp, đám đàn ông sẽ không quan tâm cô ta có phải đồng tính luyến ái hay không, đưa tới cửa rồi, làm gì có chuyện không nhận. Không đúng, Thiên Nhã cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, Tiêu Cửu Thành có say rượu làm loạn hay không, có bị chịu thiệu hay không, liên quan quái gì tới mình, nàng chỉ để ý mình có bị chiếm tiện nghi không thôi.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã giáo huấn người đẹp (TCT tự nói mình) mà lại hung dữ như vậy, nghĩ thầm đúng là đồ không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, nhưng Tiêu Cửu Thành lại thấy mình chắc chắn có khuynh hướng chịu ngược, nghe Thiên Nhã quở trách mình như vậy, thế mà lại còn rất vui vẻ, Tiêu Cửu Thành nghĩ, sao trước kia cô lại không phát hiện ra mình có khuynh hướng vặn vẹo như vậy chứ?
"Trước đây em chưa từng uống say, hôm qua thật sự chỉ là ngoài ý muốn, em cũng không biết tửu lượng của mình kém như vậy..." Tiêu Cửu Thành làm bộ rưng rưng sắp khóc, nhỏ giọng biện minh cho mình, cô muốn chứng tỏ mình không phải kiểu người thường xuyên say rượu, nếu thường xuyên say rượu, còn làm loạn liếm người lung tung, nhỡ đâu lại bị Thiên Nhã cho là loại không đứng đắn, vậy không được. Điểm còn chưa được cộng thêm, làm sao để bị giảm được chứ?
Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, thoạt nhìn Tiêu Cửu Thành đúng là không giống loại người thiếu chừng mực như vậy, lại thấy bộ dạng đáng thương ủy khuất của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã là người ăn mềm không ăn cứng, cũng ngại tiếp tục quở trách Tiêu Cửu Thành.
"Sau này đừng uống say nữa là được." Giọng Thiên Nhã trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn chút miễn cưỡng, chuyện xảy ra tối hôm qua cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
"Nhất định sẽ không." Tiêu Cửu Thành giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn bảo đảm với Thiên Nhã.
"Cô tìm tôi, còn chuyện gì khác không?" Thiên Nhã đổi chủ đề.
Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã định bỏ qua chuyện tối hôm qua như vậy, nhưng Tiêu Cửu Thành nghĩ, chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ sẽ thật sự trôi đi không chút dấu vết, chẳng lẽ sẽ không để lại một chút gợn sóng nào ở trong lòng Thiên Nhã sao? Nhưng dù sao cô không phải Thiên Nhã, không thể biết được suy nghĩ của Thiên Nhã.
"Vâng, em đang muốn nói cho Thiên Nhã biết một tin tốt." Tiêu Cửu Thành khó nén vui sướng nói.
"Tin tốt gì?" Thiên Nhã hỏi.
"Anh rể em đã mua lại cổ phần Tập đoàn Thái Cực trong tay Lý Quân Hạo rồi." Tiêu Cửu Thành hơi nâng giọng, khóe miệng mỉm cười nói.
"Thật sao?" Thiên Nhã không dám chắc hỏi ngược lại.
"Thật ạ."
"Vậy thì tốt." Giọng điệu Thiên Nhã có vẻ hơi bình tĩnh.
"Thiên Nhã sao vậy?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi, phản ứng của Thiên Nhã không giống với dự đoán của mình lắm, không vui vẻ như mình nghĩ. Chẳng lẽ tình cảm của Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo còn chưa dứt sao? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiêu Cửu Thành căng thẳng.
Thiên Nhã lắc đầu, mình và Độc Cô gia đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Lý Quân Hạo rồi, nghĩ đến tình cảm nhiều năm của mình đặt sai chỗ, nghĩ đến tất cả sự hối hận và không cam lòng của mình, nàng vẫn mơ hồ cảm thấy đau. Nhưng giờ phút này Thiên Nhã vẫn vui vẻ, nàng không bị Lý Quân Hạo ép đến đường cùng, nàng vẫn còn cơ hội bò dậy.
"Tiêu Cửu Thành, cô thật sự có thể giúp tôi, đúng không?" Thiên Nhã hỏi, mặc kệ Tiêu Cửu Thành có mục đích gì, giờ khắc này Thiên Nhã thật sự hi vọng có thể đứng dậy nhờ vào đôi tay Tiêu Cửu Thành đã vươn ra.
"Vâng." Tiêu Cửu Thành hàm chứa ý cười ấm áp gật đầu, cô cảm giác được cuối cùng Thiên Nhã cũng đã thật sự tin tưởng mình hơn một chút.