"Cô uống rất nhiều rồi, đừng uống nữa." Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nói.
Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã, lập tức đứng lên, nhưng bởi vì tác dụng của rượu vang đỏ quá mạnh, cô đứng không vững, thân mình loạng choạng, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Thiên Nhã sợ Tiêu Cửu Thành bị té ngã, đưa tay trực tiếp đỡ lấy thân thể Tiêu Cửu Thành, tay nàng rất tự nhiên nắm chắc eo Tiêu Cửu Thành, lúc giữ lấy eo Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã nghĩ thầm người phụ nữ này quá gầy, eo lại còn nhỏ như vậy, cứ như bóp một cái là gãy vậy.
Tiêu Cửu Thành ý thức đã không còn hoàn toàn tỉnh táo nữa nghĩ thầm, nhất định là mình đang nằm mơ, lại còn mơ đẹp, sao Thiên Nhã lại chủ động chạm vào mình. Ở trong mơ, tất nhiên Tiêu Cửu Thành to gan hơn rất nhiều, cô đột nhiên đưa tay ôm cổ Thiên Nhã, vùi mình vào trong lồng ngực Thiên Nhã, sau đó dùng mũi vừa cọ vừa ngửi ở trên cổ Thiên Nhã. Thiên Nhã mới vừa tắm rửa xong, hương thơm trên người, dường như khiến Tiêu Cửu Thành càng thêm say, Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành mà nói, không khác gì một bàn tiệc lớn ngon lành nhất, cô như kẻ tham ăn đói khát đã lâu, tràn ngập khát vọng, cô nhịn không được thuận theo bản năng của mình, vươn đầu lưỡi...
Thiên Nhã đương nhiên không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành sau khi say rượu lại phóng khoáng như vậy, nhào thẳng vào trong ngực mình, vì vậy nhất thời cảm thấy không phản ứng lại được. Mà khi Tiêu Cửu Thành dùng mũi cọ chiếc cổ mẫn cảm của mình, trên cổ truyền đến một luồng tê dại, thân thể của nàng lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng nàng còn cảm giác được trên cổ có sự ướt nóng mềm mại, rất rõ ràng đó là đầu lưỡi của Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành vậy mà lại liếm mình, Thiên Nhã bị hoảng sợ, trực tiếp đẩy mạnh Tiêu Cửu Thành ra ngoài.
Thân thể Tiêu Cửu Thành mềm mại vô lực, làm sao chịu được bị Thiên Nhã đẩy như vậy, bị đẩy nằm nhoài trên sàn nhà, Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã trong mơ và Thiên Nhã trong hiện thực đều thô bạo giống nhau, không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, e rằng đây không phải mộng đẹp, nhưng ở trong mơ, cô liếm cổ Thiên Nhã, nghĩ đến đây, Tiêu Cửu Thành lại nhịn không được cười si ngốc.
Cái con nhỏ điên này, Thiên Nhã cảm thấy như thể mình bị đùa bỡn, căm tức nhìn Tiêu Cửu Thành nằm trên mặt đất không đứng dậy, lại còn cười như đứa ngốc, nghĩ đến việc Tiêu Cửu Thành coi mình trở thành một trong những đám oanh oanh yến yến của cô ta, Thiên Nhã liền tức giận đến sắp nổ tung.
Tuy giờ phút này Thiên Nhã giận đến mức hận không thể bóp chết Tiêu Cửu Thành, nhưng nhìn bộ dạng Tiêu Cửu Thành ánh mắt mê ly cười ngây ngô, hiển nhiên say không nhẹ. Đối với một con sâu rượu, Thiên Nhã muốn trút giận, lại hoàn toàn không trút giận được, chuyện này khiến Thiên Nhã có cảm giác phải nhẫn nhịn ôm cục tức.
Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới, cô căn bản không có sức đứng lên, thấy Thiên Nhã không biết vì sao tức giận như vậy nhìn mình, cô bản năng muốn đi dỗ dành Thiên Nhã, nhưng thân thể vừa mới đứng lên một chút, trọng tâm không vững, lại ngã xuống mặt đất.
Thiên Nhã vốn định xoay người muốn về phòng của mình, không quan tâm đến sống chết của Tiêu Cửu Thành, nhưng lúc Thiên Nhã đi tới cửa, thấy Tiêu Cửu Thành vẫn nằm liệt trên đất như một bãi bùn lầy, vẫn hơi mềm lòng, quay lại. Thiên Nhã nghĩ, dù sao Tiêu Cửu Thành vẫn còn chỗ hữu dụng với mình, liền nể tình sự hữu dụng của cô ta, tạm thời xách cô ta về phòng.
"Dậy." Giọng điệu Thiên Nhã không vui nói với Tiêu Cửu Thành, còn vươn bàn tay về phía Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã vươn tay với mình, không nhịn được cười vô cùng ngọt ngào với Thiên Nhã, cô đã biết Thiên Nhã ngoài lạnh trong nóng mà. Tiêu Cửu Thành cầm tay Thiên Nhã, dựa vào sức tay Thiên Nhã, loạng choạng bò dậy.
"Về phòng ngủ." Lần này Thiên Nhã không dám đỡ eo Tiêu Cửu Thành nữa, đỡ thẳng cô tới phòng cho khách.
Tới phòng cho khách của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã ném Tiêu Cửu Thành lên giường rồi định rời đi, nhưng ngay lúc nàng vừa muốn đi, đai buộc váy ngủ trên người nàng bị Tiêu Cửu Thành gắt gao túm chặt.
"Đừng đi..." Tiêu Cửu Thành làm sao cam lòng để Thiên Nhã rời đi, nếu không say, Thiên Nhã đã có thể đi rồi, nhưng bây giờ Tiêu Cửu Thành đã say, hoàn toàn khuất phục theo ý nghĩ trong lòng, chỉ muốn giữ Thiên Nhã lại.
"Buông ra!" Thiên Nhã ra lệnh.
"Không chịu!" Tiêu Cửu Thành túm càng chặt, còn hơi dùng sức kéo, váy ngủ mỏng manh trên người Thiên Nhã làm sao chịu được sự thô bạo của cô, lại bị kéo xuống, ngực trái Thiên Nhã liền lộ ra hơn phân nửa, đai buộc kẹt ở trước ngực.
Bộ ngực mềm mại thoáng hiện ra của Thiên Nhã, đối với Tiêu Cửu Thành mà nói quả thực là vô cùng kích thích, tầm mắt Tiêu Cửu Thành liền dán chặt ở trước ngực Thiên Nhã, đôi mắt không chớp lấy một cái.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành háo sắc kia nhìn chằm chằm ngực mình, xấu hổ vội vàng kéo đai buộc lên, sau đó rút lại váy ngủ của mình từ trong tay Tiêu Cửu Thành.
Giờ phút này tinh thần của Tiêu Cửu Thành đều bị xuân sắc hấp dẫn, hoàn toàn quên việc dùng sức túm váy ngủ của Thiên Nhã, lúc này góc váy mới được Thiên Nhã dễ dàng giật lại.
Sau khi Thiên Nhã rút váy ngủ về, lại căm tức liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Thành lần nữa rồi lập tức rời khỏi phòng Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã đi rồi, Tiêu Cửu Thành nằm trên giường, lập tức ngủ thiếp đi.
Đáng thương Thiên Nhã trở về phòng, nghĩ đến chuyện xảy ra vừa nãy, vừa thẹn vừa giận, mình vậy mà bị phụ nữ say rượu ăn đậu hũ!