Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 1 - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Lộc_Bẩn (A Bẩn)

Biên: A Lót

Đừng nhìn Đường Tam vừa mới có được Hạo Thiên Chuy phụ gia thêm đệ nhất hồn hoàn, nhưng là, nếu như cùng hồn sư bình thường so sánh một chút, sẽ phát hiện nguyên nhân tại sao thân thể hắn không thể nào thừa nhận thuộc tính tăng phúc.

Phong Hào Đấu La bình thường, dưới tình huống hồn hoàn pha trộn cho cân đối nhất, chín cái hồn hoàn chẳng qua cũng chỉ là: Hoàng, hoàng, tử, tử, hắc, hắc, hắc, hắc, hắc. Mười vạn năm hồn hoàn dường như là khó có khả năng xuất hiện. Hồn cốt có thể có được một hai khối, cũng đã được coi là khá kinh người.

Nhưng là Đường Tam thì sao? Hiện tại đệ nhất vũ hồn Lam Ngân Hoàng của hắn đã đạt viên mãn, chín cái hồn hoàn: Hoàng, hoàng, tử, hắc, hồng, hồng, hồng, hồng, hồng. Ba cái hồn hoàn đầu coi như bình thường, nhưng từ cái hồn hoàn thứ tư bắt đã là một tồn tại hoàn toàn vượt bậc. Hơn nữa, mười vạn năm hồn hoàn còn có tới năm cái.

Dựa theo tổng tu vi niên hạn của các hồn hoàn đạt được mà tính ra, sự pha trộn cân đối hoàn hảo của một vị Phong Hào Đấu La, tổng tu vi niên hạn tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi vạn năm, cho dù là vượt qua mười lăm vạn năm cũng là số ít.

Nhưng Đường Tam thì sao? Chín hồn hoàn của hắn, tổng tu vi niên hạn tuyệt đối là năm mươi vạn năm trở lên, đủ để gấp hai lần rưỡi hồn sư bình thường. Càng huống chi, đệ nhất hồn hoàn mà đệ nhị vũ hồn của hắn đạt được cũng là cấp bậc mười vạn năm, chính là mười vạn năm tu vi. Tổng tu vi niên hạn thậm chí còn muốn gấp ba lần Phong Hào Đấu La bình thường, tận sáu mươi vạn năm a!

Đừng quên, hiện tại Đường Tam đã có được sáu khối hồn cốt. Ngoại phụ hồn cốt Bát Chu Mâu theo Đường Tam tự thân đột phá cấp bậc Phong Hào Đấu La, đang ở trong quá trình tiến hóa, có thể tưởng tượng, sau khi tiến hóa thành công, cũng tuyệt đối có thể tương đương với một hồn cốt mười vạn năm. Ngoại trừ khối ngoại phụ hồn cốt này, Đường Tam còn có Thiên Thanh Ngưu Mãng hữu thủ cốt, Thái Thản Cự Viên tả thủ cốt, Tà Ma Hổ Kình tả thối cốt, Lam Ngân Đế Hoàng hữu thối cốt. Bốn khối hồn cốt mười vạn năm. Duy nhất có một chỗ không phải hồn cốt mười vạn năm cấp bậc, đó là khối tinh thần ngưng tụ chi trí tuệ đầu cốt bản thân là của hồn thú hơn năm vạn năm xuất ra, hơn nữa cùng Hãn Hải Càn Khôn tráo dung hợp một chỗ, ai dám nói hiệu quả của nó so với bốn khối mười vạn năm hồn cốt là kém hơn? Trong thực chiến, tác dụng của nó thậm chí còn có thể là xếp vị trí thứ nhất.

Ở loại tình huống này, thuộc tính tăng phúc của Đường Tam đủ vượt qua Phong Hào Đấu La bình thường đến hai lần trở lên, khả năng thừa nhận của cơ thể hắn đến bây giờ mới xuất hiện dị trạng, đã đủ để chứng minh sự cường hãn của hắn.

Đối với người khác mà nói, có lẽ đây là tình huống trí mạng, nhưng từ trước khi rời khỏi Hải Thần đảo, Đường Tam cũng đã tìm được phương pháp phá giải.

Tiếp nhận sự hiến tế của hai vị sâm lâm chi vương, tinh thần lực cùng hồn lực đều khôi phục tới đỉnh cao trạng thái đỉnh cao, tuôn ra Hải Thần chi quang, trực tiếp bắn lên trung tâm Hải Thần là Hải Thần tam xoa, nhất thời, kim quang chói lòa trong nháy mắt tỏa ra, đem thân thể Đường Tam bao phủ hoàn toàn ở bên trong.

Ba Tái Tây nói đúng, thuộc tính tăng phúc đối với loài người đương nhiên là có cực hạn, năng lực thừa nhận của cơ thể hắn đã vượt mức tối đa. Nhưng sau khi rút ra Hải Thần Tam Xoa Kích, cùng với việc trải qua bảy khảo nghiệm đầu của Hải Thần cửu khảo, Đường Tam có thể nói là đã bước một chân vào lĩnh vực cấp thần, mặc dù tu vi hiện tại của hắn còn không đủ, nhưng là hắn có được hơi thở của thần, chính là Hải Thần năng lượng chính tông. Điểm này tuyệt đối là không thể nghi ngờ.

Lúc Hải Thần chi quang rọi xuống. Đường Tam nhất thời cảm giác được thân thể mình phảng phất giống như tiến vào trong một cái lò rèn cực lớn. Hồng quang sinh ra khi hai đại thần thú hiến tế đã biến mất. Nhưng trên người hắn lại bốc ra kim sắc quang diễm còn mãnh liệt hơn.

Nơi nóng nhất trên cơ thể. Chính là vị trí sáu khối hồn cốt. Ẩn ước có thể thấy kinh mạch, cơ nhục, thậm chí là xương cốt ở dưới sáu vị trí kia đều co giật rất nhanh.

Những tia thống khổ kịch liệt không ngừng lan tới đại não của Đường Tam. Hải Thần ánh sáng mang đến mặc dù là nóng rực, nhưng nếu so với lúc trước thì thư thái hơn rất nhiều. Làm hắn cảm giác được toàn thân mình giống như đang ngâm trong suối nước nóng nhiệt độ cao vậy. Nhiệt độ mặc dù tính là cao, nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được.

Xương cốt trên người phát ra những thanh âm ghê rợn. Gân mạch cùng cơ nhục dường như muốn phát nổ. Mắt thấy cơ bắp toàn thân hắn rất nhanh bành trướng, biến hình dạng hắn thành một nam nhân có cơ bắp kinh khủng. Nhưng kim quang từ Hải Thần Tam Xoa Kích chiếu rọi khắp nơi bao phủ cơ thể hắn. Cơ nhục vừa rồi cực độ nở ra đã từ từ bình phục trở lại, khôi phục lại vóc người vốn có của hắn. Thân thể có chút cường tráng nhưng không còn khoa trương.

Làn da màu cổ đồng được bao phủ lên bởi một tầng kim sắc nhàn nhạt.Đó không phải là màu vàng ánh kim. Mà là màu vàng kim mang chút thần thánh.

Đường Tam đột nhiên hiểu ra. Hắn phát hiện ra sau khi năng lực thừa nhận của cơ thể mình sau khi đạt đến cực hạn dưới sự chiếu rọi của Hải thần chi quang. Dường như hoàn thành một quá trình thoát thai hoán cốt. Không cần phải thử. Hắn cũng có thể cảm giác được thân thể mình trở nên kiên cường dẻo dai đến lạ thường.

Thu hồi toàn bộ hai đại vũ hồn vào trong cơ thể, hắn lại khôi phục bộ dáng vốn có, chẳng qua quần áo trên người sớm đã bị năng lượng cuồng bạo tác dụng đến không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một tầng kim quang nhàn nhạt bao trùm trên làn da.


Hải Thần Tam Xoa Kích tự động rơi vào lòng bàn tay phải Đường Tam, cảm giác nước sữa hòa vào nhau trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, hắn cảm giác được, sự khế hợp giữa mình cùng với Hải Thần Tam Xoa Kích lại càng gần thêm một bước.

Tất cả những điều này vốn hẳn là vô cùng hoàn mỹ. Nhưng là trong đôi mắt thâm thúy kia chỉ có những nét bi thương. Một lần nữa đem Hải Thần Tam Xoa Kích đã khôi phục vẻ ngăm đen cắm xuống mặt đất, thu hồi khối hồn cốt của Tiểu Vũ ở dưới cánh tay phải mới thay đổi của mình, ôm lấy Tiểu Vũ đang nằm thẳng trên mặt đất, hai đầu gối quỳ xuống, hướng đến Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên đã biến về hình thể ban đầu mà khấu bái.

Đại lễ tam bái cửu khấu tiêu chuẩn.

Trong đôi mắt Đương tam hiện lên quang mang long lanh sáng chói mà lạnh như băng:

- Hai vị huynh trưởng, các người sẽ không chết vô ích. Trước tiên ta sẽ làm cho Tiểu Vũ sống lại, sau đó báo thù cho hai người. Anh linh không xa, chờ sau khi ta chính thức kế thừa thần vị Hải Thần, nhất định sẽ phóng xuất linh hồn hai người ra để các ngươi cùng Tiểu Vũ gặp lại nhau.

Đại lễ hoàn thành, trước tiên Đường Tam đem Tiểu Vũ đặt trên mặt đất, sau đó trân trọng đem thi thể Đại Minh cùng Nhị Minh thu vào trong Như Ý Bách Bảo Nang của mình, cố nén không cho nước mắt mình lại chảy xuống. Hắn còn chưa hoàn thành kỳ vọng cuối cùng của Đại Minh cùng Nhị Minh, Đường Tam cho rằng, hiện tại mình vẫn còn không có tư cách để khóc.

Tốc độ hấp thu hồn hoàn hiến tế mặc dù rất nhanh, nhưng từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thành, cũng mất thời gian non nửa canh giờ, Bỉ Bỉ Đông phía ấy có khả năng sẽ truy tìm đến đây bất cứ lúc nào, nơi này cũng không phải là nơi lý tưởng phù hợp cho Tiểu Vũ. Cho nên hắn phải đi, tìm một địa phương không bị quấy rầy để Tiểu Vũ sống lại.

Đem Tiểu Vũ đang say ngủ thu vào trong Như Ý Bách Bảo Nang, nhấc Hải Thần Tam Xoa Kích lên, Đường Tam quay về phương hướng Bỉ Bỉ Đông nhìn thật sâu:

- Bỉ Bỉ Đông, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Trong nháy mắt bay lên trên không, đột phá cửu hoàn, đạt tới cấp bậc hồn lực cường đại chín mươi mốt cấp, Đường Tam nhún người vọt lên, tinh thần lực phóng thích, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài. Dùng tinh thần lực thăm dò, hướng về phương xa bay đi.

Hắn nhất định cần phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm. Trong lòng Đường Tam thì sinh mạng Tiểu Vũ so với mình dường như còn trân quí hơn nhiều, rốt cuộc đã có cơ hội làm cho nàng sống lại. Đường Tam tuyệt sẽ không để cho bất cứ thứ gì xảy ra.

Lúc này, ở trong bộ phận diện tích Tinh Đấu đại sâm lâm thuộc Vũ Hồn đế quốc. Bỉ Bỉ Đông tùy thời có khả năng điều khiển đại quân hồn sư đến đây truy tìm mình. Tiểu Vũ sống lại ở nơi này, không thể nghi ngờ chính là không an toàn. Cho nên hắn nghĩ mình phải tìm một nơi khác, nơi này phải tuyệt nắm chắc có thể giúp Tiểu Vũ hồi sinh mà sẽ không bị quấy rầy.

Gần như ngay khi Đường Tam rời đi đồng thời, bên kia, Bỉ Bỉ Đông cũng đã kết thúc tu luyện, mở hai mắt.

Cùng so sánh với khi nổi giận lúc cùng Đường Tam chiến đấu, nàng bây giờ ngược lại bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt ngóng đến một phương hướng, trầm giọng nói:

- Các ngươi cảm cũng giác được?

Bốn gã Phong Hào Đấu La hai mặt nhìn nhau, đều yên lặng gật đầu.

Bỉ Bỉ Đông đứng lên, sắc mặt trầm trọng phảng phất muốn chảy ra nước (ý bảo mặt mụ ta sưng lên vì ức chế đến mức như chảy ra nước):

- Được, được lắm, đoạt đi hồn thú mà ta nhất định phải có, lại hấp thu hồn hoàn của bọn chúng trước mặt ta. Đường Tam, ngươi cũng không làm ta thất vọng. Tốc độ phát triển của ngươi cũng lớn hơn cả dự tính của ta.

Cúc Đấu La Nguyệt Quan ở một bên không nhịn được kinh hô một tiếng:

- Bệ hạ, ngài nói, người kia là Đường Tam?

Bỉ Bỉ Đông cười lạnh một tiếng:

- Không phải hắn thì có thể là ai đây. Có thể chính hắn cũng không nghĩ tới, bởi vì hắn hấp thu hai hồn hoàn của hai đầu hồn thú kia tại nơi này, mới bại lộ thân phận của mình. Chỉ là ta rất kì quái, tại sao hai sâm lâm chi vương kia lại không hề có ý thức phản kháng, mà tại sao hắn lại có thể hấp thu hai cái mười vạn năm hồn hoàn nhanh đến như vậy. Khí tức của hắn đã biến mất, hẳn là đã chạy thật rồi.

Nguyệt Quan không nhịn được nói:

- Bệ hạ, ta rất không hiểu ý của ngài.

Bỉ Bỉ Đông lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, Qủy Đấu La đã chết, không thể nghi ngờ là giá trị của Cúc Đấu La đã hạ thấp rất nhiều, lúc này nàng lại đang cực độ phẫn nộ, nếu không phải Vũ Hồn đế quốc đang cần người, nàng thật sự muốn đem tên đần trước mắt này xé nát.

- Cái này còn cần ta giải thích sao? Có thể bằng vào thực lực chống lại nhiều người chúng ta như vậy, tất nhiên có liên quan đến hiệu quả đặc thù của Tam Xoa Kích kia, mà nếu quả hắn không có thực lực Phong Hào Đấu La, lại có khả năng trêu chọc các ngươi và ngăn cản ta? Có được thực lực Phong Hào Đấu La còn có thể hấp thu hai hồn hoàn mười vạn năm. Không phải có song sinh vũ hồn, các ngươi còn tìm được lí do giải thích khác sao? Trên Đấu La đại lục, trừ ta ra, có được song sinh vũ hồn cũng chỉ có một người là Đường Tam.

Nguyệt Quan không nhịn được nói:

- Vậy chẳng lẽ không phải là có người tiếp ứng hắn, là người khác hấp thu hồn hoàn của hai hồn thú kia sao? Đường Tam năm nay mới bao nhiêu tuổi, còn không đến ba mươi tuổi. Làm sao hắn có thể trở thành Phong Hào Đấu La?

Kẻ từng gặp qua Đường Tam không chỉ một lần như hắn thật sự không thể tin tưởng Đường Tam có được thực lực của Phong Hào Đấu La.

Bỉ Bỉ Đông thật sự không nhịn được, mạnh mẽ vung tay, thân thể Nguyệt Quan nhất thời bị chấn bay ra ngoài:

- Đồ đần, năm đó các ai có thể tin tưởng hắn có khả năng dẫn theo người của Sử Lai Khắc học viện chiến thắng hoàng kim nhất đại của Vũ Hồn Điện? Các ngươi ai có thể nghĩ đến bạn gái mười vạn năm hồn thú của hắn có thể vì hắn mà hiến tế? Năng nhân (người tài) không thể khác nhân kiệt. Người này, chắc chắn trở thành địch nhân khó đối phó nhất của chúng ta sau này, thậm chí là địch nhân duy nhất. Không nghĩ tới, hắn so với hắn phụ thân Đường Hạo càng khó đối phó hơn.

Ba vị Phong Hào Đấu La khác nhìn Bỉ Bỉ Đông tùy thời có khả năng bạo kích mà câm như hến.

Bỉ Bỉ Đông trong đầu không ngừng quanh quẩn các loại suy nghĩ, cứ như thế mà trở về sao? Không được, không thể đi như vậy được. Mục đích của chuyến đi này còn chưa đạt được. Nếu như không xuất hiện thứ uy hiếp đáng sợ là Đường Tam, nàng có lẽ còn có thể lại kiếm cơ hội tìm mười vạn năm hồn thú, nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có thời gian cho nàng làm như vậy. Nàng cần phải đạt đến đỉnh cao, lại càng cần bước ra khỏi một bước sau cùng kia. Xoay người, Bỉ Bỉ Đông nhìn phía sâu trong Tinh Đấu đại rừng rậm, trong mắt đầy hàn quang lấp lánh.

Đường Tam đương nhiên sẽ không cho Bỉ Bỉ Đông tìm được cơ hội lần nữa, ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn lập tức bay vào trong không trung, hướng đến một phương hướng nhanh chóng bay đi.

Rốt cuộc đạt tới cảnh giới Phong Hào Đấu La, giấc mộng của tất cả hồn sư, nhưng trên mặt Đường Tam trên mặt lại thủy chung lộ ra một tầng sương lạnh. Trong cơ thể hồn lực sinh sôi không dứt, so với lúc đạt được bát hoàn thì cường đại hơn không chỉ là gấp đôi, hắn thôi động thân thể phi hành trong không trung giống như là một đạo ảo ảnh, hơn nữa bởi vì phi hành hồn lực tiêu hao còn không bằng tốc độ khôi phục của bản thân. Nhưng là, điều đó lại không có chút nào làm tâm tình hắn sinh ra hưng phấn. Trong đầu hắn, thủy chung vẫn quanh quẩn lời nói của Đại Minh cùng Nhị Minh lúc hiến tế, còn có tình cảnh bọn họ hóa thành huyết sắc hư ảnh dần dần nhạt đi.

Tiểu Vũ bây giờ còn đang hôn mê, linh hồn của nàng cũng bị Đường Tam mạnh mẽ ngăn chặn không cho tỉnh táo, thật sự nếu phải đối mặt với cái chết của Đại Minh cùng Nhị Minh thì không thể nghi ngờ rằng đối với nàng đó là một đả kích rất lớn.

Nhưng bất luận như thế nào, trước tiên cũng phải đem Tiểu Vũ sống lại rồi lại hãy tính, oán cừu nhất định phải báo, nhưng không phải bây giờ. Đường Tam tin tưởng, dựa vào chính mình đã đạt tới thực lực Phong Hào Đấu La, hơn nữa còn có Hải Thần Tam Xoa Kích, đã có được sức liều mạng cùng Bỉ Bỉ Đông, nhưng chênh lệch vẫn là rõ ràng, hơn nữa chính mình lập tức muốn đem hồn hoàn trả lại cho Tiểu Vũ, hồn hoàn không được đầy đủ, hơn nữa dưới tình huống bên cạnh Bỉ Bỉ Đông còn có đại lượng cường giả, con đường báo thù vẫn còn rất xa.

Dường như là phi hành không ngừng nghỉ, có hồn lực cường đại chống đỡ, Đường Tam bay không trung suốt thời gian hai ngày, rốt cuộc đạt tới mục đích, nơi này, là nơi Bỉ Bỉ Đông có tìm như thế nào cũng sẽ không thể tìm tới, bởi vì nơi này chẳng những là địa phận thuộc về Thiên Đấu đế quốc. Hơn nữa cũng là nơi cực kì bí mật.

Phía trước là một khu rừng rậm lớn, từ bên ngoài nhìn lại, cùng Tinh Đấu đại sâm lâm dường như cũng không lớn bằng, nhưng cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, Tinh Đấu đại sâm lâm thuộc loại rừng mưa nhiệt đới (nhiệt đới vũ lâm), mà ở đây lại là càng thích hợp hơn cho cây cối cùng thực vật phương bắc sinh trưởng, điều duy nhất hoàn toàn giống nhau, là lam ngân thảo mọc đầy mặt đất trong rừng rậm.

Không dừng lại nửa phần, Đường Tam đi xuyên qua rừng mà vào, theo đường nhỏ quen thuộc mà đi tới, địa phương này thậm chí nếu so với Tinh Đấu đại sâm lâm thì hắn còn quen thuộc hơn. Nếu như nói Tinh Đấu đại sâm lâm là bi kịch của hắn, thì nơi này chính là phúc khí của hắn.

Ở nơi này, hắn lấy được đại lượng tiên phẩm dược thảo, giúp cho Sử Lai Khắc Thất Quái có được sức liều mạng cùng cùng hoàng kim nhất đại của Vũ Hồn Điện. Tại nơi này, sau khi hắn có thể băng hỏa luyện kim thân tạo nên trụ cột vững chắc cho bản thần. Đồng dạng cũng chính là ở nơi này, mẫu thân có được sự trợ giúp từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà rất nhanh hồi phục. Có lẽ lúc phụ thân vẫn còn sống, phu thê hai người có thể đoàn tụ. Không sai, nơi này chính là Lạc Nhật sâm lâm, từng là chỗ tu luyện của Độc Cô Bác. Cũng là chỗ ẩn cư hiện tại của cha mẹ Đường Tam.

Lạc Nhật sâm lâm, chính là nơi mà Đường Tam lựa chọn để hồi sinh Tiểu Vũ, chung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, không cần lo lắng bị hồn thú quấy rầy, gần như là một địa phương ngăn cách với bên ngoài. Ở đây lại có cha mẹ Đường Tam, rời đi đã được năm năm thời gian, rốt cuộc mới trở về đại lục, hắn có thể nào lại không đến gặp cha mẹ trước chứ? Lựa chọn nơi này là nơi để Tiểu Vũ sống lại, không thể nghi ngờ là tốt nhất.

Rất nhanh, Đường Tam đã đi tới ngọn núi quen thuộc kia, nhìn qua, hết thảy đều không có phát sinh biến hóa gì, thẳng đường đi tới, Đường Tam mở ra kỹ năng ẩn thân của Hãn Hải Hộ Thân tráo, không muốn gặp bất cứ hồn thú nào gây bất lợi, thuận lợi đi tới chân núi. Căn bản không cần sử dụng Bát Chu Mâu, Đường Tam trực tiếp dựa vào kỹ năng phi hành của hồn cốt mà mẫu thân để lại, trong chớp mắt đã bay lên tới đỉnh núi.

Từ đỉnh núi hướng phía dưới nhìn xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy, xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, các loại thực vật đã rậm rạp. Trong thung lũng, mặc dù vẫn không thể so sánh cùng với trước lúc Đường Tam "Tẩy kiếp", nhưng lúc này những tiên phẩm mới xuất hiện cũng là đã có một lượng lớn thượng đẳng dược liệu, để trở thành thiên địa chí bảo thì thứ cần có cũng chỉ là thời gian mà thôi.

Ánh mắt Đường Tam cũng không dừng lại tại nơi có chút dược thảo đó, trực tiếp nhìn về phía bên bờ giao hội của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Chỉ là đảo mắt nhìn qua một cái, hắn đã thấy chỗ mà mình muốn nhìn đến.

Lam Ngân Hoàng cự đại, chiếm cứ diện tích hơn mười thước vuông, mỗi một chiếc lá đều rộng chừng hai thước, kim sắc hoa văn dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa ánh sáng ngời ngời, mặc dù Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mới là chủ nhân chân chính của nơi này, nhưng điều không thể nghi ngờ chính là, từ trên nhìn lại, cây Lam Ngân Hoàng to lớn vô cùng kia mới chính là trung tâm phiến sơn cốc này.

Ngay lúc Đường Tam nhìn về phía của nàng thì đồng thời, lá cây Lam Ngân Hoàng cũng đồng thời rung lên, dường như cảm nhận được thứ gì mà đón gió bay lên vậy. Bên cạnh Lam Ngân Hoàng, bóng dáng cao lớn mà già nua phóng người lên, mặc dù chỉ có một tay một chân, nhưng khi hắn đứng dậy thì lại tạo nên khí thế oai hùng làm người khác hít thở không thông giống như trước.

- Kẻ nào? Tiếng quát to chấn động cả sơn cốc, hai đạo mục quang băng lãnh bay thẳng đến vị trí Đường Tam nhìn lại.

Hai ngày nay phi hành, Đường Tam trong lòng vẫn tích súc một cỗ u sầu, rốt cuộc gặp lại cha mẹ, hắn cũng không nhịn được kích động trong nội tâm, ngửa mặt lên trời hú dài, từ không trung lao thẳng xuống. Dường như muốn mượn tiếng kêu này đem uất ức khi Đại Minh, Nhị Minh chết mang đến giải trừ toàn bộ.

Nghe được tiếng hét dài này, sắc mặt Đường Hạo nhất thời thay đổi, tiếng hét từ xa xôi đến mà tựa như rồng gầm chín tầng trời cần phải có nội lực thật sự rất đáng sợ. Cho dù là tại thời kỳ hắn kì cường thịnh, chẳng qua cũng như thế mà thôi. Nhưng sắc mặt khó coi của hắn rất nhanh liền lần nữa sinh biến hóa, chuyển hóa thành kinh ngạc, rồi lại chuyển hóa thành mừng như điên. Mà cây Lam Ngân Hoàng thật lớn ở bên cạnh hắn lại sớm đã đón gió vũ động lên, hưng phấn phất phơ.

- Tiểu Tam, là Tiểu Tam. thanh âm từ mẫu thân Đường Tam, A Ngân, trôi giạt ra từ vị trí trung ương Lam Ngân Hoàng, quang mang kim lam sắc từ mỗi một phiến trên lá cây nở rộ ra, tại không trung ngưng tụ thành một hư ảnh nhàn nhạt, nhìn qua tầm ba mươi, tuyệt lệ vô song, đang si ngốc nhìn bóng dáng kia từ trên trời giáng xuống, thanh âm của nàng là nghẹn ngào, chỉ là cơ thể năng lượng này không thể nào rơi lệ mà thôi.

- Tiểu Tam, đúng là Tiểu Tam. Đường Hạo đã thấy rõ hình dáng Đường Tam, mà Đường Tam tự nhiên cũng thấy rõ được phụ thân hắn.

Gần năm năm thời gian không gặp, hiện tại Đường Tam lại kinh ngạc, phụ thân chẳng những không già đi, ngược lại trẻ hơn rất nhiều, mái tóc hoa râm có chút rối tung trên đầu đã chải vuốt hết sức chỉnh tề, hơn nữa tuyệt đại đa số đều một lần nữa biến thành màu đen, nếp nhăn trên mặt cũng ít đi rất nhiều, hai mắt vàng đục cũng trở nên lấp lánh hữu thần, mặc dù ở trong lúc kích động, nhưng giữa lúc giơ tay nhấc chân như trước hiện rõ ra khí độ mạnh mẽ.

- Cha, mẹ. Đường Tam tại địa phương cách Đường Hạo cùng A Ngân còn có năm thước rơi xuống, từ không trung bay xuống, hắn trực tiếp để hai đầu gối chạm đất, mặt đẫm nước mắt quỳ gối tại trước mặt cha mẹ.

Lúc cùng các đồng bọn ở cùng một chỗ, Đường Tam vĩnh viễn đều là một người có trí tuệ nhất, một người nắm trong tay toàn cục, một người cường đại nhất. Nhưng ở trong nội tâm của hắn cũng đồng dạng có một mặt yếu ớt, hắn dù sao cũng là con người a! Nỗi nhớ đối với cha mẹ, chỉ có thể ẩn giấu đến đáy lòng, lúc này rốt cuộc gặp lại cha mẹ, hắn làm sao có thể không kích động chứ? Hơn nữa ảnh hưởng từ cái chết của Đại Minh cùng Nhị Minh đến tâm tình hắn, lúc này hắn thống khốc (khóc ròng – khóc rống) thất thanh giống như là phát tiết vậy. Giống như hài tử đang bị ủy khuất mà nhìn thấy cha mẹ.

- Đừng khóc, hài tử, không được khóc. A Ngân dưới trạng thái hư ảnh làm ra động tác ôm lấy, nhưng thân thể hư ảo của nàng không thể rời đi khỏi vị trí trung ương của Lam Ngân Hoàng, chỉ có thể thúc giục từng đám lá cây cây rộng lớn xoay quanh thân thể Đường Tam, gắt gao bao phủ hắn, mang cho hắn sự ấm áp về linh hồn.

Hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, lần này là lần đầu tiên Đường Tam được thấy hình dáng mẫu thân, tuy chỉ là hư ảnh, nhưng hắn nhưng lại nhìn cẩn thận như vậy. Ở thế giới trước, không biết bao nhiêu lần hắn từng ảo tưởng đến hình dạng mẫu thân, rồi tới thế giới này, mẫu thân vẫn như trước chưa bao giờ gặp qua, lúc này, rốt cuộc gặp được mẫu thân, Đường Tam kích động đến vô cùng, nước mắt không thể khống chế dính ướt từng lá cây Lam Ngân Hoàng.

Đường Hạo cũng kích động như vậy rất nhanh nhảy lên vài bước, đi tới trước người Đường Tam, môi mấp máy:

- Tốt, hảo hài tử, trở về là tốt rồi. Ngươi vừa đi năm năm, ngươi biết chúng ta nhớ ngươi đến cỡ nào không?

- Hài nhi bất hiếu.

Giọng nói Đường Tam đã có chút khàn khàn vì khóc, nỗi niềm tích tụ ở trong lòng dường như đã hoàn toàn phát tiết ra sau lần thống khốc vừa rồi.

Lá cây của A Ngân vây quanh Đường Tam đỡ cho hắn đứng lên, chỉ là cũng không dám đụng vào Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay của hắn, một mảnh lá cây thật nhỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Đường Tam:

- Hài tử, ngươi khóc đi, khóc ra thì tốt rồi.Trở lại bên cạnh ba ba mụ mụ, người một nhà chúng ta lại đoàn tụ, bất cứ điều gì đã qua cũng cho qua đi.

Vừa nói, A Ngân buông lỏng lá cây ra, Đường Tam lập tức giang hai tay ra, ôm phụ thân một cái thật chặt. Đường Hạo cụt một tay vỗ nhẹ phía sau lưng Đường Tam, đồng dạng nước mắt cũng tuôn rơi.

Có thể cùng thê tử ở cùng một chỗ sống một cuộc sống yên bình, vẫn đều là việc Đường Hạo hy vọng nhất, nhưng sau khi Đường Tam rời khỏi, Đường Hạo mới phát hiện, thì ra ở trong lòng mình, còn có một người có địa vị ngang với thê tử mình, đó chính là nhi tử của mình, Đường Tam.

Từ nhỏ đến lớn, hắn có thể nói là chưa từng chiếu cố qua Đường Tam, ngược lại là từ nhỏ cũng là Đường Tam rất hiểu chuyện chiếu cố hắn, bình tĩnh trở lại, sau khi cùng thê tử ở cùng một chỗ. Đường Hạo lại thường xuyên nhớ tới hình dáng Đường Tam khi còn bé, trong lòng ngoài trừ có áy náy ra, còn có tình thương nồng đậm của cha. Phu thê mặc dù đoàn tụ, nhưng phụ tử nhưng lại chia lìa. Tự đoạn hai chi, Đường Hạo mặc dù tự biết không nợ Hạo Thiên Tông cái gì, nhưng là, hắn cũng mất đi vốn thực lực phách tuyệt thiên hạ, không cách nào đi bảo vệ con của mình được nữa. Nỗi nhớ của A Ngân đối với Đường Tam thậm chí còn nhiều hơn so với hắn. Thương cảm thay tấm lòng của những người làm cha mẹ trong thiên hạ, tình cảm cha mẹ đối hài tử là vô tư nhất, cũng là vĩ đại nhất. Rốt cuộc gặp được con trai so với trước kia càng thêm anh tuấn, bất luận là Đường Hạo hay là A Ngân, đều lâm vào trong hưng phấn kích động.

Một nhà ba người ở trong bầu không khí kiểu này suốt nửa canh giờ chưa nói một câu, nhưng trong tâm gắt gao gắn chặt lại cùng một chỗ.

Tâm tình Đường Tam dần dần bình tĩnh trở lại, hắn dù sao cũng không phải người thường, cầm Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay cắm ở một bên, hướng cha mẹ nói:

- Cha, mẹ, ta còn có chuyện quan trọng muốn làm, chờ ta làm xong chuyện này, rồi sẽ kể lại cho hai người nghe những sự tình xảy ra lúc ta đi.

Đường Hạo lau đi nước mắt trên mặt, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam:

- Ngươi còn muốn đi làm cái gì?

Đường Tam chặn lại nói:

- Cha, ta sẽ không rời đi, ở chỗ này là được rồi. Ta muốn hồi sinh Tiểu Vũ. Nói đến bốn chữ cuối cùng, trong giọng nói Đường Tam tràn ngập âm vang như chém đinh chặt sắt. Đường Hạo cùng A Ngân nghe được đều thất kinh.

- Tiểu Tam, ngươi...

Đường Hạo không dám tin nhìn con trai, trước lúc Đường Tam đi Hải Thần đảo, hắn cũng đã nghe Đường Tam nói qua điều kiện để hồi sinh Tiểu Vũ. Tiếng thét dài kia Đường Tam đã nói cho hắn một ít, nhưng hắn vẫn là rất khó tin tưởng. Phải biết rằng, năm đó hắn cũng đã là Phong Hào Đấu La trẻ nhất.Mà lúc này con trai so với lúc đó còn muốn nhỏ hơn mười mấy tuổi.

Đường Tam vươn tay phải của mình, lam quang chợt lóe, trong khoảnh khắc, hết thảy chung quanh hết thảy đều bịt kín một tầng lam quang chói lòa, mẫu thân A Ngân Lam Ngân Hoàng nhất thời sinh ra cộng hưởng, huyết mạch cùng loại trong nháy mắt sinh ra cộng hưởng mãnh liệt, lam kim sắc quang mang đồng dạng đều từ trên người mẫu tử hai người này khuếch tán ra, nhưng quang mang mà Đường Tam phóng xuất ra lại mãnh liệt hơn, kích thích lam ngân thảo chung quanh sơn cốc đều kịch liệt sinh trưởng lên, mà ngay cả bản thể A Ngân dưới sự kích thích của khí tức Lam Ngân Hoàng khổng lồ thì thân thể cũng kịch liệt di động theo quy luật, quang mang từ mỗi một căn hoa văn màu vàng kim trên lá cây mỗi một căn đều trở nên đặc biệt mãnh liệt. Bản thân lá cây cũng trở nên giống như lam thủy tinh bình thường.

Dưới sự nhìn kỹ đến trợn mắt há mồm của Đường Hạo cùng A Ngân, chỉ thấy trên người Đường Tam liên tiếp kéo lên chín cái hồn hoàn, khi Đường Hạo trông thấy chín hồn hoàn trên người hắn mà năm cái cuối cùng toàn bộ là màu đỏ, cả người không khỏi hoàn toàn thừ ra.

- Tiểu Tam, hồn hoàn của ngươi, đây là...

Người mở miệng chính là A Ngân, từng làm mười vạn năm hồn thú như nàng, đối với việc liệp sát hồn thú trên vạn năm đã có trí tuệ thì nàng vốn ghét cay ghét đắng, nàng không thể tin được, con của mình tại sao có thể có được nhiều mười vạn năm hồn hoàn như vậy, hơn nữa lúc đầu Tiểu Vũ cũng là chịu tổn hại nặng, tại sao con trai còn có thể đi liệp sát.

Đường Tam vốn thông minh, vừa nhìn sắc mặt mẫu thân thay đổi liền hiểu được ý tứ của nàng, vội vã giải thích nói:

- Mẹ, người đừng hiểu lầm, trong mấy cái mười vạn năm hồn hoàn của ta, ngoại trừ một cái là liệp sát một đầu hồn thú tà ác cấp bậc mười vạn năm là Tà Ma Hổ Kình Vương, những cái khác đều không là thông qua liệp sát hồn thú mà có được.

Hồi sinh Tiểu Vũ là trọng yếu, nhưng Đường Tam cũng tuyệt không hy vọng mẫu thân hiểu lầm, đơn giản đem lai lịch của mấy cái hồn hoàn của mình nói qua một lần, đối với khảo nghiệm tại Hải Thần đảo, hắn chỉ là hời hợt nói ra câu lịch lãm mà thôi, hắn không hy vọng cha mẹ vì mình mà lo lắng.

Nghe xong lời giải thích của Đường Tam, ngay cả Đường Hạo cũng không khỏi toát ra một tia hâm mộ:

- Tiểu Tam, ngươi đúng là được được trời ưu ái. Ngươi đã nghĩ kỹ, muốn hồi sinh Tiểu Vũ sao? Cũng đã chuẩn bị kỹ rồi chứ?

Đường Tam kiên định gật đầu:

- Ba, ta đã nghĩ rất kỹ càng. Đừng nói hồi sinh Tiểu Vũ sẽ không mang cho ta tổn thất quá lớn, cho dù là tổn thất toàn bộ năng lực của ta, ta cũng sẽ không chút do dự. Giống như tình yêu của người cùng mụ mụ vậy, ta cũng như vậy với Tiểu Vũ. Đến chết không thay đổi.

Đường Hạo thở dài một tiếng, cười khổ nói:

- Thật không hổ là con ta, ngay cả si tình cũng giống với lão tử ngươi.

A Ngân buột miệng cười, nói:

- Ngươi đây là đang khoe khoang sao?

Chẳng qua, sắc mặt của nàng lại rất nhanh trở nên ngưng trọng lên, nhìn chăm chú vào con trai, nói:

- Tiểu Tam, ngươi nắm chắc chứ?

Đường Tam gật đầu:

- Mọi việc đã sẵn sàng. Ta mang Tiểu Vũ đến nơi đây, chính là vì nơi này có tính chắc chắn lớn nhất. Cha, mẹ, các ngươi yên tâm. Ta tuyệt sẽ không để cho Tiểu Vũ tiếp tục chịu khổ.

A Ngân cùng Đường Hạo liếc nhau, từ nội tâm bọn họ, đương nhiên không hy vọng con trai mạo hiểm, nhưng bọn họ cũng biết, hồi sinh Tiểu Vũ, Đường Tam là tình thế bắt buộc, bọn họ cũng đồng dạng đã trải qua vô số thống khổ đương nhiên có thể giải thích tâm tình Đường Tam lúc này. Dưới loại tình huống này, bọn họ không thể kéo con trai lui về phía sau, chỉ có cổ vũ hắn, cầu khẩn quá trình hồi sinh có thể thuận lợi hoàn thành.

Đường Hạo vỗ vai Đường Tam, nói:

- Sự việc trọng đại, không nên nóng vội, ngươi trước hết nên ổn định lại cảm xúc của mình một chút, sau đó thông qua tu luyện đem bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Nơi này có ta và mẹ ngươi vì ngươi hộ pháp, tất cả chuyện bên ngoài người không cần lo lắng.

Nhìn thấy sự cổ vũ cùng ủng hộ trong mắt phụ thân, Đường Tam dùng sức gật đầu, lần nữa dùng sức ôm phụ thân một chút, lúc này mới khoanh chân ngồi dưới đất, bắt đầu vận hành Huyền Thiên Công.

Nội lực Huyền Thiên công, tại lúc Đường Tam đột phá đến cửu hoàn, cũng rốt cuộc đã đại thành, đạt tới cảnh giới đệ cửu trọng, ngày trước một đời Đường Môn, cho dù là trưởng lão cực mạnh cũng chưa từng tu luyện đến trình độ như thế. Lúc này nội lực trong cơ thể Đường Tam đã hình thành cái mà đạo gia gọi là chân cương thần lực, trong lúc vận hành đó, vũ hồn thu hồi, một tầng sương mù màu trắng nhàn nhạt chậm rãi từ trong mỗi một cái lỗ chân lông Đường Tam toát ra, đưa thân thể hắn bao vây ở bên trong, trong chốc lát công phu, cũng chỉ có thể chứng kiến một tầng sương trắng, nhưng lại không nhìn thấy được thân hình Đường Tam.

Đường Hạo cùng A Ngân đều ở một bên tập trung tinh thần nhìn, Đường Hạo năm đó cũng là đi từng bước một tu luyện đến Phong Hào Đấu La cấp bậc, nhưng tình huống giống như Đường Tam hắn lại là lần đầu tiên chứng kiến, chính hắn trên người vẫn chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Tầng sương mù màu trắng kia nhìn qua có vẻ nhu nhược, nhưng Đường Hạo nhưng lại cảm giác được trong đó bao hàm một cỗ sức mạnh bền bỉ mãnh liệt, bảo vệ thân thể Đường Tam.

Sau khi đạt tới đệ cửu hồn hoàn, lần này là lần đầu tiên Đường Tam tu luyện, Huyền Thiên công giống như nước chảy thành sông vậy, nương theo nội lực thúc giục vận chuyển hắn đã chính thức tiến vào cảnh giới đệ cửu trọng. Dần dần, sương mù màu trắng hộ tại xung quanh thân thể Đường Tam chậm rãi bốc lên giữa không trung, ngưng tụ thành hình thái ba đóa hoa sen thật lớn. Chính là cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.

Lúc đó, giống như mây trên trời cũng bị dẫn lại đây, thiên địa linh khí, cho dù là linh khí trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn vô hình trung đều cùng tầng sương mù màu trắng kia hòa hợp thành một thể, thông qua hô hấp phún thổ của Đường Tam mà tiến vào trong cơ thể của hắn.

Tự thân Đường Tam cảm thụ thì lại là một loại cảnh tượng khác, hắn rõ ràng cảm giác được, bất luận là Huyền Ngọc Thủ hay là Khống Hạc Cầm Long, đều đã theo Huyền Thiên công hoàn toàn đại thành tiến vào đệ cửu trọng giai. Hắn hiểu được, rốt cuộc chính mình cũng có năng lực có thể tự do thi triển hai loại tuyệt thế ám khí bài danh đầu tiên trong ám khí Đường Môn.


Võ học Đường Môn, đến tận đây đã được hắn tu luyện tới đỉnh phong rồi, đã đạt tới cảnh giới cực hạn. Ở là cái thế giới kia, đủ để tại trên giang hồ chấn cổ thước kim (vang dội thời xưa, chói lọi thời nay).


Chẳng qua, ở trong cái thế giới này, tu vi của Đường Tam hiển nhiên còn không có đạt tới đỉnh phong, hắn hiện tại là chín mươi mốt cấp hồn lực, con đường phía sau còn nhiều gian nan đang chờ đợi hắn. Chẳng qua cứ tính như thế, Huyền Thiên công đã đại thành, phụ trợ thân thể của hắn cùng với đã có năng lực tự động hấp thu thiên địa linh khí. Chẳng những năng lực khôi phục trong chiến đấu tiến thêm một bước, đồng thời cũng làm tốc độ tu luyện của làm hắn trên gia tăng mạnh, so với Phong Hào Đấu La bình thường thì có ưu thế cực lớn.


Dần dần, phạm vi sương trắng bao trùm càng lúc càng lớn, đó là bởi vì thiên địa linh khí nó hấp thu càng ngày càng nhiều, rốt cuộc, sương mù màu trắng kia bị Đường Tam tựa như cá voi hút nước bình thường hút vào trong bụng, hắn kết thúc tu luyện, vốn là hồn lực không tiêu hao gì một lần nữa khôi phục đến đỉnh điểm, thậm chí còn có tiến bộ không nhỏ, tinh thần lực cũng đã hoàn toàn ngưng tụ, tâm thần kích động cũng đã hoàn toàn ổn định.


Thời khắc Tiểu Vũ sống lại, rốt cuộc cũng đã tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK