Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 1 - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Atula23

Biên dịch:Tiền Như Mạng

Đang ở bên cạnh Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh từ trạng thái nửa hôn mê tỉnh táo lại, giật mình hỏi: "Tiểu Áo, ngươi đang làm cái gì đấy?"

Giọng nói của Trữ Vinh Vinh nhất thời khiến mọi người đều chú ý, Triệu Vô Cực cũng là người thông minh, hắn ngay lập tức ý thức được sự bất ổn, đáng tiếc, bọn họ đã chậm một bước.

Đường Tam là người đầu tiên ăn Ma cô tràng, sáu tấm cánh hư ảo phiêu nhiên xuất hiện sau lưng hắn, trong nháy mắt mang theo hắn bay lên không trung trước khi Triệu Vô Cực kịp đi tới.

"Xin lỗi, Triệu sư phụ. Ta phải đi tìm Tiểu Vũ, cho dù nàng đã chết, ta cũng phải tìm được thi thể nàng về." Lúc này mọi người cuối cùng khi thấy Đường Tam mắt đỏ như máu, tự nhiên thấu hiểu được sự bi phẫn tột cùng trong lòng hắn.

"Thất bảo nổi danh, đệ nhị: Tốc" Tiếng Trữ Vinh Vinh trong trẻo vang lên, một đạo quang mang màu sáng bắn vào người Đường Tam, làm tốc độ của sáu tấm cánh hư ảo sau lưng hắn nhất thời trở nên nhanh hơn.

"Tiểu Tam, mau đi đi, ta cầm cự giúp ngươi. Ta gia tăng tốc độ hồn lực xuất ra, hiệu quả tăng tốc có lẽ đủ để sau khi rời khỏi phạm vi hồn lực của ta vẫn duy trì được thêm thời gian một phút. Nhất định phải tìm được Tiểu Vũ về, nàng là bạn cùng phòng của ta." Trữ Vinh Vinh tựa hồ không phát hiện ra ánh mắt như muốn giết người của Triệu Vô Cực, lớn tiếng nói với Đường Tam.

Đường Tam ánh mắt sâu sắc nhìn Trữ Vinh Vinh, hắn cũng khống có thốt ra lời cảm ơn. Bởi vì hắn biết mình cũng không có cơ hội cảm ơn Trữ Vinh Vinh, cả người đã được Ma cô tràng mang hiệu quả Phi hành,cấp tốc hướng về phía Thái thản cự viên bay đi.

"Ngươi…Các ngươi…" Triệu Vô Cực nhìn Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, tức giận không nói nên lời.

Áo Tư Tạp cười khổ nói:" Triệu sư phụ, ngài cũng nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Tam rồi đấy, nếu chúng ta không cho hắn đi, chỉ sợ hắn sẽ tự dùng chân đi. Ta có thể lí giải được tâm tình của hắn, ngài nếu trách, hãy trách ta đi."

Triệu Vô Cực cả giận nói: "Trách? Trách cái gì? nhanh chuẩn bị làm cho ta mấy cái Ma cô tràng mau. Đã đi, mọi người cùng đi, chết thì chết. Cùng nhau chết cũng được. Ai không muốn đi có thể cút khỏi Tinh đấu đại sâm lâm."

Triệu Vô Cực âm thanh mặc dù phẫn nộ, nhưng nghe hắn nói xong, trên mặt từng người lại toát lên thần sắc kiên nghị, đến cả tên mập Mã Hồng Tuấn cũng kiên định gật đầu.

Đái Mộc Bạch cầm tay Chu Trúc Thanh bước nhanh lại gần, giản đơn nói: "Áo Tư Tạp.. Mau."

Từ lúc hắn ôm Chu Trúc Thanh trèo lên khỏi hố đất thì luôn nắm chặt lấy tay nàng.Tình cảnh Tiểu Vũ bị bắt đi hắn cũng chứng kiến. Hắn một mực nghĩ, nếu người bị bắt đi không phải là Tiểu Vũ mà là Chu Trúc Thanh thì hắn sẽ như thế nào, có khi so với Đường Tam càng kích động hơn. Có lẽ vì lý do đó, hắn thuỷ chung nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Chu Trúc Thanh, bất luận nàng có giãy giụa như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không chịu buông ra.

Chu Trúc Thanh cũng không giãy giụa nhiều. Lúc này, vẻ mặt băng lạnh của nàng đã không còn nữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, trầm lặng không nói gì.

Thái thản cự viên di chuyển rất nhanh trong sâm lâm, cả địa hình Tinh đấu đại sâm lâm nó dường như đã toàn bộ thông thuộc. Bất luận phía trước có trở ngại nào nó cũng hề chậm lại, cũng không va chạm vào. Thân thể khổng lồ thể hiện sự linh hoạt kinh người, mỗi một lần nhún chân đều có thể tiến xa ngoài trăm mét.


Bên trong Tinh đấu đại sâm lâm, hồn thú mặc dù số lượng hay chủng loại đều rất đông đảo, nhưng phàm là cảm nhận được mùi của nó, đều không thể không thoái tránh, ai dám cả gan cản đường vị vua sâm lâm kinh khủng này chứ?

Đường Tam mặc dù có Ma cô tràng của Áo Tư Tạp hỗ trợ phi hành với tốc độ của Phong vĩ kê quan xà, nhưng so với Thái thản cự viên vẫn còn quá chậm, càng huống chi Thái thản cự viên lại không có di chuyển theo phương hướng nhất định. Đường Tam căn bản không có khả năng đuổi kịp.

Nếu mọi người trong Sử Lai Khắc học viện chứng kiến dáng vẻ của Thái thản cự viên lúc này nhất định sẽ giật mình, bởi vì, lúc này Tiểu Vũ không phải bị nắm trong bàn tay to lớn của nó, mà là ngồi ngay ngắn trên bả vai rộng lớn của nó. Thái thản cự viên tốc độ tuy mau, nhưng lại cực kỳ vững vàng. Ngồi trên vai hắn, Tiểu Vũ thậm chí không có chút cảm giác chấn động nào.

Tiểu Vũ trên mặt lúc này lộ vẻ lo lắng, bất thời hướng về phía sau nhìn. "Nhị Minh, dừng lại ở đây được rồi, đừng đi nữa, ta phải mau quay trở về. Nếu không, bọn họ sẽ rất lo lắng. Nhị Minh, đáng lẽ ngươi không nên đi tìm ta."

Nghe Tiểu Vũ nói xong, Thái Thản cự viên bỗng thần kỳ dừng lại, hơn nữa còn cúi thấp người xuống, để Tiểu Vũ từ trên vai mình tuột xuống dưới đất. Cái đầu to lắc lắc, trong mắt toát ra vẻ vô tội. Tiểu Vũ thì thào tự nói: "Tiểu Tam bị thương rồi, ta bị ngươi bắt đi, hắn nhất định vô cùng lo lắng. Tiểu Tam, ngươi ngàn vạn lần không nên xúc động à, ta sẽ lập tức trở về ngay. Nhị Minh, lần sau nếu ngươi lại cảm nhận được mùi của ta… trước tiên hãy ở khoảng cách xa quan sát một chút. Ngàn vạn lần không nên tuỳ tiện ra tay, nếu không vạn nhất tổn thương đến bằng hữu của ta thì rất phiền phức."

Tiểu Vũ hôm nay gặp nó thập phần đột ngột, nhưng dưới tình huống đó, nàng căn bản không có khả năng giải thích cho Thái thản cự viên biết, chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc thù thông báo cho nó biết không được đả thương người khác, cuối cùng vẫn là để Thái thản cự viên đem đi.

Mặc dù Tiểu Vũ biết là nó lo lắng cho mình, nhưng cục diện như vậy tuyệt không phải là ý nguyện của nàng, nhất là chứng kiến Đường Tam bị thương nặng càng khiến nàng thêm lo lắng.

Thái thản cự viên tựa hồ có thể hiểu lời nói của Tiểu Vũ, nhãn quang như hai ngọn đèn nhấp nháy, thần sắc ôn hoà dị thường.

Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Thái Thản cự viên: "Nhị Minh, Đại Minh vẫn khỏe chứ?"

Thái thản cự viên gật gật đầu.

Tiểu Vũ lại nói: "Vậy thì tốt. Ta sợ mọi người lo lắng, phải nhanh chóng trở về. Lần này được ngươi đem ra ngoài, dứt khoát hoàn thành đệ tam hồn hoàn của ta đi, khỏi phải tìm cơ hội lần sau nữa. Bây giờ ta bắt đầu, ngươi hộ pháp giúp ta. Xin lỗi, Nhị Minh, cho dù ta không trợ giúp bọn họ săn giết hồn thú, nhưng lại cũng không thể ngăn chặn được bọn ho."

Thái thản cự viên Nhị Minh lắc đầu, trong miêng đột nhiên phát ra một tiếng gầm trầm uất.Âm thanh mặc dù không lớn nhưng lại truyền xa ngàn mét. Trong phạm vi này tất cả toàn bộ hồn thú đều bị hù doạ sợ hãi, bay khỏi lãnh địa của mình hướng ra xa chạy trốn.

Tiểu Vũ trong lòng lo lắng tình trạng của Đường Tam, không dám chậm trễ thời gian, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trước mặt Nhị Minh. Hai tay chấp niệm Lan Hoa Chỉ, tay phải đặt trên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, tay trái đặt trước ngực, trong miệng bắt đầu phát ra chuỗi âm thanh kỳ dị.

Cùng âm thanh kỳ dị đó, hai mắt Tiểu Vũ dần biến thành màu đỏ, hai vòng hồn hoàn màu vàng lặng lẽ xuất hiện, xoay quanh thân thể nàng, đồng thời, một bạch sắc hư ảnh cực lớn dần dần hình thành sau lưng nàng, chính là hình dạng vũ hồn thỏ ngọc của nàng.

Hồng quang nhàn nhạt dần dần từ người nàng lan tỏa ra, theo thời gian, hồng quang ngày càng cường thịnh,quang mang tràn ngập đỏ tươi tựa như màu máu.

Thái thản cự viên nằm rạp xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn Tiểu Vũ bên trong hồng quang, đôi mắt to toát lên vài phần khát vọng.

Thời gian dần dần trôi qua, trong vầng quang mang màu đỏ mãnh liệt từ từ lộ ra một tầng tử mang. Tử mang nhờ nhiều điểm tinh quang tụ lại mà thành hình, chính là một vòng viên hoàn.

Tử hoàn rơi xuống, rơi trên mình Tiểu Vũ.Lúc đầu nó không cách nào hợp vào cùng hai quang hoàn kia, nhưng theo hồng quang tăng cường, tử hoàn dần dần bình ổn, lại chính là một hồn hoàn ngàn năm.

Không cần nói người khác, cho dù là thầy giáo của Đường Tam,vị đại sư có nghiên cứu thâm sâu nhất về vũ hồn ở đây, chỉ sợ cũng không cách nào hiểu rõ trên người Tiểu Vũ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, lại càng không thể minh bạch tại sao tự bản thân nàng lại có thể sinh ra hồn hoàn.

Theo sự xuất hiện của đệ tam hồn hoàn, thân hình Tiểu Vũ tựa hồ càng trở nên hài hoà, cả người nhìn có vẻ lớn hơn một chút, bất luận là ngực hay là vai, dường như đều thêm vài phần nữ tính, khiến nàng trở nên càng hoàn mỹ hơn.

Chỉ là nét thơ ngây lại âm thầm giảm bớt. Cùng lúc, sau lưng nàng, hư ảnh ngọc thỏ cũng từ sau lúc đệ tam hồn hoàn xuất hiện càng trở nên rõ ràng hơn.

Dừng lại bên một gốc đại thụ, Đường Tam miệng thở hổn hển. Ma cô tràng phụ trợ phi hành của Áo Tư Tạp chỉ có tác dụng trong thời gian một phút, mặc dù được Trữ Vinh Vinh hỗ trợ thêm, nhưng bất quá Đường Tam cũng chỉ bay được không quá ba ngàn mét rồi rơi xuống đất. Trong suốt quá trình phi hành, Đường Tam đem tử cực ma đồng vận dụng tới cực hạn, hy vọng có thể tìm thấy thân ảnh Thái thản cự viên. Nhưng mặc dù hắn đã cố gắng hết sức vẫn không phát hiện được bất cứ tung tích nào của Thái thản cự viên.

Đường Tam không cam tâm, hắn thực sự không cam tâm. Trong suốt quá trình phi hành, một loạt kỷ niệm không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Tiểu Vũ hoạt bát, nhu kỹ thần kỳ, nhận mình làm huynh trưởng rồi lặng lẽ theo sau, dáng vẻ cười nói xinh đẹp..., tất cả đều làm cho Đường Tam lòng đau như cắt.

Đường Tam trước kia không tin vào sự tồn tại của thần linh, nhưng bây giờ hắn lại tin, bởi vì hắn đang hướng tới thần linh cầu khẩn, cầu khẩn kỳ tích để Tiểu Vũ sống sót trở về.

Mặc dù không thể phi hành nữa, nhưng Đường Tam vẫn như cũ không chịu từ bỏ, hắn theo cảm giác hướng về một phương dốc toàn lực chạy, hy vọng có thể tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Trong cơ thể, hồn lực nhờ có hương tràng trợ giúp đã dần dần khôi phục, nhưng đến lúc này thể lực đã có chút cạn kiệt, không thể không ngừng lại thở dốc một hồi.

Màu đỏ trong mắt hắn mặc dù giảm đi một chút, nhưng tâm tình hắn không cách nào bình tĩnh lại được.

Tiểu Vũ, nàng nhất định phải sống, nhất định. Đường Tam không ngừng tự nhủ.

Nhìn địa hình chung quanh, Đường Tam tựa vào một gốc đại thụ ngồi xuống, hắn biết, nếu muốn tiếp tục tìm kiếm Tiểu Vũ, trước tiên phải khôi phục một ít thể lực. Dưới ánh trăng sáng đêm hai mươi tư, hắn móc túi nước từ trong người ra, uống vội vàng vài ngụm mà không hề để ý nước đã thấm ướt ra người.

Hơi thở dần trở nên ổn định, Đường Tam không dám tu luyện, bởi vì không ai dám chắc sẽ gặp phải hồn thú hay không. Hắn chỉ muốn đợi khôi phục được một ít thể lực rồi tiếp tục tìm kiếm.

Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của hắn. Âm thanh tựa như có người đang thay đổi y phục, lại giống như tiếng lá cây cọ xát vào nhau. Trong lòng cảnh giác, Đường Tam chậm rãi đứng dậy, cẩn thận quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, hắn đã thấy được kẻ đã gây ra âm thanh đó.

Một màu đen,khiến Đường Tam tràn ngập sự chán ghét. Cái thứ đột ngột xuất hiện này giống như Thái thản cự viên trước đó, thân thể cũng hiện ra bởi một màu đen, chỉ có điều thân thể nó bé hơn Thái thản cự viên nhiều, nhưng so với đồng loại, thì nó lại lớn đến đáng kinh ngạc.

Xuất hiện trước mắt Đường Tam chính là một con nhện, một con nhện quái dị đường kính cơ thể hơn một mét rưỡi, tám chân dài hơn ba mét, cả người đen xì. Chân dài mảnh khảnh, mỗi bước đi đều cắm ngập vào đất không một tiếng động, có thể thấy được sự sắc nhọn.

Đường Tam phát hiện ra nó, nó tựa hồ cũng phát hiện ra Đường Tam, tám chân di chuyển rất nhanh, thậm chí tạo thành một chuỗi ảo ảnh liên miên. Trong nháy mắt đã tới trước mặt Đường Tam, hai chân trước giơ lên cao, trực tiếp hướng phía đầu Đường Tam đâm tới.

Chân trước giơ lên cao, không thể tránh khỏi điều động cả người cũng hơi nhấc lên cao, vừa hay để Đường Tam thấy được hạ bộ của nó. Cũng chính lúc này, Đường Tam đã nhận ra nó thuộc loại gì.

Đường Tam cơ hồ không chút do dự ngả người lăn ra, tránh khỏi đôi chân dài của con nhện công kích, trong miệng ngược lại hít một hơi kinh khí. Hắn khổng thể nào ngờ được lại gặp phải nó tại nơi này.

Hạ bộ con nhện có một ít hoa văn bạch sắc, nổi bật lên so với màu đen của cơ thể. Mà hoa văn bạch sắc này hợp thành một khuôn mặt người hiểm ác, tổng cộng có tám con mắt nhỏ loé lên tử quang dán chặt trên hạ bộ nó, chỉ có điều trong đó có hai con mắt tựa hồ bị vật gì đánh vào, một mảng huyết nhục mờ mờ, ngay cả lớp vỏ giáp chỗ hạ bộ cũng có vài vết rách.

Lúc này là ban đêm, nếu không phải Đường Tam có Tử cực ma đồng, thật không cách nào nhìn thấy cảnh này. Chứng kiến hình mặt người nanh ác đó, Đường Tam đã nghĩ ra rất nhiều danh hiệu của con nhện trước mặt. Ác mộng của hồn thú cỡ nhỏ, cắn nuốt tánh mạng khác để tồn tại, đối tượng mà tất cả hồn thú căm ghét, kẻ tà ác giết chóc khủng khiếp.

Tất cả các danh hiệu này đều là để hình dung con nhện chân dài trước mặt. Tên của nó là Nhân diện ma chu, trong các hồn thú, cũng thuộc vào loại kinh khủng.Đương nhiên, so với Thái thản cự viên vẫn không thể cùng tầng lớp. Thế nhưng, loại Nhân diện ma chu này, lại là sinh vật mà đến hồn thú cũng phải kinh sợ.

Nó có lớp vỏ giáp cứng chắc, tốc độ mau lẹ vô bì, tám chân dài có lực xuyên thấu cực mạnh, hơn nữa lại mang theo kịch độc. Đáng sợ nhất chính là lưới nhện. Lưới nhện bình thường đều là do nhả tơ để kết thành, nhưng nó thì bất đồng, lưới nhện của nó thổi trực tiếp mà ra, chẳng những có chất keo dính rất chắc chắn, mà còn vô cùng kiên cố, trên đó lại mang theo chất kịch độc ảnh hưởng kinh khủng đến thần kinh. Như hồn thú đệ nhất hồn hoàn của Đường Tam là Mạn đà la xà, trong mắt con Nhân diện ma chu này cũng chỉ đáng để làm thức ăn mà thôi.

Đồng thời, con Nhân diện ma chu này cũng là một trong ba mục tiêu cho đệ tam hồn hoàn của Đường Tam, mà đại sư đã chỉ điểm. Đại sư từng nói qua, con Nhân diện ma chu này là khó thu được nhất, bảo hắn ngàn vạn lần không được cưỡng cầu. Bởi gặp phải Nhân diện ma chu, cho dù có hồn sư thực lực cường đại ở bên cạnh áp trận, cũng vẫn rất nguy hiểm.

Lưới của Nhân diện ma chu chẳng những nháy mắt phát ra, mà còn có thể bao phủ toàn bộ diện tích gấp mười lần thân thể nó, gần như vô phương né tránh.Dù là hồn sư cường đại mà bị lưới vây lại, cũng phải mất một thời gian mới có thể thoát ra, mà khoảng thời gian này đủ để nó làm xong rất nhiều việc rồi.

Đường Tam không thể ngờ bản thân dưới tình huống này lại gặp phải một con Nhân diện ma chu. Từ ngoại hình của nó có thể thấy rõ ràng đã vượt ngàn năm tu vi. Nhân diện ma chu một ngày có thể phun lưới ba lần, thông thường, nó trông thấy con mồi thì việc đầu tiên sẽ phun lưới. Nhưng vừa rồi nó lại dùng chân công kích, hơn nữa với thương thế dưới bụng, khiến Đường Tam nghĩ tới một khả năng, lưới của con Nhân diện ma chu này hôm nay đã dùng hết rồi.

Đối diện với một con Nhân diện ma chu ở trạng thái hoàn hảo, Đường Tam biết mình sẽ không có bất kì cơ hội nào. Nhưng nếu Nhân diện ma chu đã bị thương, thì chưa chắc. Suy cho cùng, chỗ yếu hại của Nhân diện ma chu thập phần rõ ràng, chính là tám đôi mắt của nó,cho dù thế nào cũng không thể so sánh với vua sâm lâm lúc trước được. Nếu bản thân có thể giết chết con Nhân diện ma chu này, rồi hấp thu hồn hoàn mà nó hình thành, vậy thì có thể khẳng định, thân thể lập tức sẽ khôi phục đến trạng thái tốt nhất, thực lực còn có thể vì đó tăng lên. Việc tìm kiếm Tiểu Vũ sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.

Đó chỉ là ý niệm lướt qua trong đầu khi thân thể Đường Tam lăn tròn tránh ra ngoài. Khi hắn xoay người đứng dậy, lam ngân thảo đã được phát động kỹ năng quấn quanh. Vô số dây leo thô dài chợt quấn quanh thân thể Nhân diện ma chu. Đường Tam biết, bằng vào lực lượng của Nhân diện ma chu, phá hủy lam ngân thảo quấn quanh thân không có vấn đề gì, độc tố gây tê liệt của lam ngân thảo đối với nó căn bản cũng chẳng có tác dụng gì. Bản thân nó chính là một thứ kịch độc,

Nhân diện chu ma ngoài độc tố thần kinh ra, còn có hủ thực độc(ăn mòn), cho nên mới có thể bá đạo như vậy. Mấy thuộc tính này Đường Tam đều hy vọng xuất hiện trên Lam ngân thảo của hắn, cho nên, thu được hồn hoàn này đối với hắn là cực kỳ trọng yếu.

Xoay người đứng dậy, Đường Tam tay trái đã xuất hiện thêm một cái hắc hạp tử, tay phải hắn xoay nhanh trên hắc hạp tử, phát ra một loạt âm thanh kim loại cọ xát.

Nhân diện ma chu động tác so với sự tưởng tượng của Đường Tam còn nhanh hơn, bị lam ngân thảo trói buộc hiển nhiên đã làm nó tức giận. Một tầng tử sắc quang mang từ trong cơ thể nó lan ra, toàn bộ lam ngân thảo trên cơ thể nó theo đó mà bị dung hóa, hay nói cách khác, là bị hủ thực(ăn mòn).

Lam ngân thảo bị hủ thực đến một mức nhất định, Nhân diện ma chu không còn bị cản trở nữa liền thoát ra, lần nữa bổ về phía Đường Tam. Lúc này, bốn chân trước đều dựng đứng lên, hiển nhiên muốn một kích giết chết Đường Tam.

Đường Tam thập phần bình tĩnh nhìn Nhân diện ma chu, tay phải từ bên hông phất ra, mười đạo bạch quang đồng thời bắn ra, nhắm thẳng vào mấy con mắt dưới bụng Nhân diện ma chu.

Quả nhiên, Nhân diện ma chu đối với điểm yếu hại của mình cực kỳ coi trọng, thêmnữa đã có hai con mắt trọng thương, bất chấp đang công kích Đường Tam, nhanh chóng bò trên mặt đất. Ám khí va chạm vào lớp vỏ giáp của nó loé lên một loạt hoả tinh. Trong lúc này Đường Tam cuối cùng cũng hoàn thành được cơ quan trên hắc hạp tử trong tay.

Đường Tam bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, con Nhân diện ma chu trước mặt đã phun hết toàn bộ lưới, ngày hôm nay nó có thể sử dụng hết rồi. Nhân diện ma chu ngàn năm có thể phun lưới ba lần một ngày, trừ khi đạt đến cấp bậc vạn năm tu vi, nếu không con số này sẽ không gia tăng, thêm nữa nó đã bị thương, Đường Tam càng có thể khẳng định suy đoán của mình. Nếu không, với cá tính hung bạo của Nhân diện ma chu, đối mặt với khiêu khích của hắn chắc chắn đã đem lưới phun ra rồi, chứ không phải dùng chân để công kích như bây giờ.

Nhân diện ma chu đã bị triệt để kích nộ, sau khi chặn ám khí, tử quang trước đó hủ thực lam ngân thảo lại được phát động.Làn tử quang chưa tới gần đã truyền tới một mùi vị sộc mũi khiến người khác buồn nôn.

Nhưng lúc này Đường Tam không tránh né nữa, mắt nhìn thấy tám cái chân của Nhân diện ma chu đang cấp tốc hướng hắn bổ xuống, hắn ngược lại còn xông tới. Hắc hạp tử trong tay trái chuyển sang tay phải, tay trái hắc quang loé lên, một thanh tiểu chùy màu đen mang theo hoa văn kỳ dị âm thầm xuất hiện. Gần kề với sinh tử tồn vong, rốt cuộc Đường Tam đã xuất ra vũ hồn thứ hai của mình.

Mặc dù trên vũ hồn thứ hai này không có bất kì hồn hoàn kỹ năng nào phụ trợ, nhưng theo hồn lực của Đường Tam ngày càng tăng cường, trọng lượng của nó cũng không ngừng gia tăng. Hình dáng chùy tử xem ra không có biến hoá lớn, nhưng lúc này thanh tiểu chùy đã nặng tới 500 cân.

Đường Tam biết, cơ hội của hắn chỉ có một lần. Với thể lực của hắn hiện giờ, tốc độ tuyệt đối không thể so sánh với Nhân diện ma chu, cho nên chạy trốn là không có khả năng. Trực tiếp dùng ám khí? Nhân diện ma chu đã có cảnh giác, e rằng cũng rất khó gây thương tổn đáng kể cho nó. Suy cho cùng, dù là loại ám khí chuyên phá giáp cũng cần phải có nội lực hùng hậu để cầm cự, mà Huyền thiên công của hắn mặc dù đã có chút thành tựu nhưng nếu nói đến hai chữ hùng hậu thì còn kém rất xa.

Hắc quang nhấp nháy, Đường Tam thân thể đột nhiên vọt tới trước, mà Nhân diện ma chu bốn chân trước đã giơ lên. Lần này, tốc độ nó càng nhanh hơn, trên chân tràn ngập tử quang hủ thực, thêm nữa còn có độc tố gây tê dại trên thân thể, đừng nói bị trực tiếp đâm trúng, chỉ sợ là nhiễm phải một chút cũng đủ lấy đi tính mạng của Đường Tam.

Là thứ giết chóc tà ác, Nhân diện ma chu sử dụng phương pháp này đã cắn nuốt không biết bao nhiêu hồn thú cùng với những hồn sư xâm nhập Tinh đấu đại sâm lâm. Dưới bộ hạ, sáu con mắt nhỏ còn lại lúc này đã loé lên quang mang u ám.

Chính vào thời khắc mà bốn cái chân nhện dài ba mét hệt như cương thương trường mâu đó nhất thời hạ xuống đất thì Đường Tam động thân.

Động ở đây là tay trái của hắn. Lúc này toàn bộ ba mươi cấp hồn lực ngưng tụ trên tay trái, phút chốc đem hồn lực rót vào hắc sắc tiểu chùy. Trong sát na, tiểu chùy bên trên đột nhiên rõ ràng lên, tỏa ra quang mangmàu xanh đen. màu đen to lên gấp đôi, hoa văn

Tay trái toàn lực chém ra, âm thanh tiểu chùy gào thét, thẳng hướng nhân diện ma chu bay tới.

Khải giáp trước ngực Nhân diện ma chu, là bộ vị cứng rắn nhất trên cơ thể nó. Đối diện Đường Tam phát động công kích, nó theo thói quen không thèm ngăn cản.

Hồn sư có thể cảm nhận được thực lực của hồn thú trong phạm vi nhất định, hồn thú đồng dạng cũng có thể cảm nhận được sự mạnh yếu của hồn sư, trong mắt Nhân diện ma chu, thực lực của nó vốn dĩ hơn xa Đường Tam, chỉ là bởi vì bị thương nên mới không đạt được trạng thái tốt nhất, nhưng nó vẫn như cũ có thể phán đoán rõ ràng thực lực của Đường Tam còn xa mới bằng mình, vậy công kích của hắn tự nhiên không có khả năng khiến cho giáp phòng ngự mạnh nhất của mình bị tổn thương. Bởi vậy, Nhân diện ma chu cũng không quan tâm tới chùy tử đang bay đến trước mặt, tám cái chân dài như cũ cắm thẳng xuống, định một đòn giải quyết luôn Đường Tam, đem hắn làm thức ăn cho bản thân. Hồn sư, có hồn lực và hồn hoàn, đối với hồn thú mà nói là đại bổ vật, có thể gia tăng tu vi nhiều năm.

Đáng tiếc, lần này Nhân diện ma chu tính sai rồi, nó mặc dù là hồn thú cao đẳng có đủ trí tuệ, nhưng làm sao có thể so sánh với con người đây?

"Phanh" một tiếng,

Nhân diện chu ma toàn thân đang bổ xuống bị bật ngược lại, cả thân thể bị táp lên cao.

Nhân diện ma chu phán đoán không sai, mặc dù một chùy ngưng tụ toàn bộ hồn lực của Đường Tam, bản thân chùy sức nặng đã đạt tới con số kinh khủng là năm trăm cân, nhưng vẫn không thể phá vớ hung giáp phòng ngự trước thân thẻ nó, giáp xác hoàn hảo không bị tổn hại gì. Tuy nhiên, một chùy này lực lượng thực sự rất lớn, tiểu chuy màu đen quán chú toàn bộ hồn lực của Đường Tam một kích đâu chỉ ngàn cân, mặc dù không cách nào thực sự gây tổn hại cho Nhân diện ma chu, nhưng đem thân thể nó đánh bật ngửa lên vẫn là làm được.

Một kích này là lúc Đường Tam cùng Tiểu Vũ tại đấu hồn đài đối mặt Thiết Thị huynh đệ, cuối cùng từ đối thủ may mắn học được hồn kỹ. Lúc ấy Thiết Thị huynh đệ dùng một chiêu Cô Chú Nhất Trịch này đả thương Đường Tam, kinh nghiệm đau thương làm cho Đường Tam sau khi trở lại học viện đã cẩn thận tự ngẫm lại cái kỹ năng Cô Chú Nhất Trịch này. Hắn nghĩ đến,chính mình cũng có chuy tử. Tuy không có hồn hoàn phụ trợ, nhưng chẳng lẽ không thể sử dụng chiêu này hay sao? Dùhiết Thị huynh đệ dùng hồn kỹ phụ trợ năng lực truy tung cho chùy tử, nhưng hắn lại có thủ pháp ám khí, bàn về độ chuẩn xác, tuyệt sẽ không kém Cô Chú Nhất Trịch của Thiết thị huynh đệ. không cách nào giống T

Chùy tử của Đường Tam bản thân đã nặng tới năm trăm cân, cho dù không có hấp thu toàn bộ hồn lực thì ném đi cũng đã trở thành ám khí tuyệt đối cường hãn, vì vậy Đường Tam kể từ sau đó đem thủ pháp này luyện qua vài lần. Hắc chuy tử mặc dù nặng, nhưng hắn cũng không phải là hài đồng mới giác tỉnh hồn lực, trong vòng mười mét, hắn hoàn toàn có thể khống chế chùy tử một cách chuẩn xác. Tại thời điểm nguy cấp trước mắt Đường Tam đem ra sử dụng, mặc dù tiêu tốn toàn bộ hồn lực của hắn, nhưng đã đạt được hiệu quả đúng như hắn đã dự tính.

Nhân diện ma chu thân bị hất lên cao, hạ bộ tự nhiên lộ ra, hoa văn hình thành bộ mặt nanh ác trong nháy mắt hiện ra trước mặt Đường Tam, sáu con mắt mở to tràn ngập quang mang lạnh lẽo.

Đường Tam trên mặt không một chút dao động, tay phải vốn vẫn đang giơ lên đã động.

Cơ quan ám khí ưu điểm lớn nhất là gì? Đó chính là không cần nội lực phụ trợ vẫn có thể gây ra lực sát thương cực kỳ cường hãn. Kiếp trước của Đường Tam, từng có một người không có võ công cầm ám khí loại lợi hại nhất của Đường Môn là Bạo Vũ lê hoa châm dễ dàng giết chết một gã tuyệt đỉnh cao thủ. Đây mới chính thức là chỗ lợi hại của Đường Môn.Hap tử trong tay Đường Tam nhìn qua cũng không có gì nổi bật, chỉ là hắc hạp tử nhỏ bé kia, đã gây khiếp sợ cho Nhân diện ma chu trước mặt.

Dát băng, dát băng, dát băng……

Một chuỗi âm thanh từ tay phải Đường Tam vang lên, từng đạo hắc ảnh bắn nhanh ra, cổ tay Đường Tam chớp lên, một tay hóa giải lực phản chấn của hắc hạp tử, tay kia chính là thủ chuẩn. Với thủ pháp của hắn thì trong khoảng cách gần như vậy, liệu có thể trượt đi đâu được chứ?

Phải biết rằng, đại đa số cơ quan ám khí Đường Tam chế tạo khi sử dụng là vô với âm thanh kim loại ma sát, như thế là sao chứ? thanh, như vậy mới có thể càng dễ dàng gây thương tổn cho địch nhân, mà tại sao lúc này trong tay hắn lại là hắc hạp tử

Đương nhiên không phải là cách thức chế tạo của Đường Tam có vấn đề, mà chỉ có thể chứng minh rằng, vì theo đuổi uy lực của hắc hạp tử, Đường Tam từ bỏ yếu điểm phát ra âm thanh kim loại ma sát, làm cho cái ám khí này phát huy lực công kích kinh khủng.

Tổng cộng bay ra mười sáu đạo hắc ảnh trong nháy mắt được Đường Tam khống chế thậm chí ngay cả hai con mắt bị thương của Nhân diện ma chu cũng không buông tha, mỗi con mắt hai đạo ảnh bắn vào, chớp mắt chui vào nội thể Nhân diện ma chu.

Con mắt của Nhân diện ma chu mặc dù là điểm yếu của nó, nhưng cũng không phải không có phòng ngự, phía ngoài con mắt có một tầng phòng hộ trong suốt, lực phòng ngự cũng được coi là không tồi.

Thế nhưng, đối diện hắc hạp tử trên tay Đường Tam, tầng phòng ngự này cũng chỉ so với tờ giấy bình thường, một chút tác dụng cũng không có. Có thể thấy được lực xuyên thấu của hắc ảnh kinh khủng đến mức nào.

Lúc trước đối mặt với Thái thản cự viên, Đường Tam không phải không nghĩ tới sử dụng ám khí này, nhưng lúc ấy tình huống biến hoá quá nhanh, làm hắn không có cơ hội sử dụng. Cái ám khí này mặc dù uy lực cường đại, nhưng bởi khi bắn ra lực vô cùng kinh khủng, cho nên mỗi lần sử dụng thì phải tạm thời phải khởi động cơ quan, hay nói cách khác, yếu điểm của cái ám khí này là cần thời gian dài mới có thể sử dụng.

Bởi vậy, khi đối mặt với Thái thản cự viên thì Đường Tam cũng không có sử dụng nó, mà lúc này, đối mặt với Nhân diện ma chu, hắn rốt cuộc xuất ra loại ám khí có uy lực nhất trong tất cả các loại mà hắn có -Địa Trọng Hình. Đừng thấy cái hắc hạp tử chỉ nhỏ dài thế này, nhưng sức nặng của nó đã vượt ba mươi cân.

Tay phải phóng ra xong, Đường Tam không chút do dự thi triển động tác kế tiếp, thân thể bay nhanh nhảy lùi lại, trực tiếp lăn qua, đem thân thể ra phía ngoài mười mét.

"Tê..." Một tiếng kêu thê lương sắc nhọn chói tai, trong đêm tối vang lên cực kỳ rõ ràng.

Ngay khi mười sáu đạo hắc ảnh chui vào trong cơ thể Nhân diện ma chu, trong nháy mắt bộ giáp xác màu đen bao trùm trên thân thể chợt cứng lên một chút, ngay sau đó cả người lật ngược ra, lăn lộn kịch liệt trên mặt đất.

Thực vật gần đó lúc này thật thập phần xui xẻo, con rết trăm chân nào mà không sống dai, Nhân diện ma chu mặc dù không có trăm chân, nhưng lực sống của nó lại cực kỳ ngoan cường. Mười sáu hắc ảnh bắn vào mắt nó, đã hoàn toàn nhập vào nội thể, thương thế như vậy lại cũng chưa thể làm nó thiệt mạng ngay được.

Tử quang, dịch thể lam sắc, còn cả thân thể cường kiện của Nhân diện ma chu, điên cuồng giãy giụa trên mặt đất. Thực vật yếu mềm trong nháy mắt bị hủ thực, cho dù là cây cối thô to bị thân nó chạm phải cũng bị phá hủy. Trong vòng phương viên mười mét vuông, một mảnh hoang tàn, không còn một loài thực vật nào có thể bảo trì nguyên trạng.

Đường Tam sau khi lăn ra ngoài mười mét cũng không có dừng lại, cố nén sự suy nhược trong nội thể vội vàng lui ra khỏi phạm vi công kích của Nhân diện ma chu. Hắn biết, nếu không phải Nhân diện ma chu này đã bị thương trí mạng, thì cho dù nó không có nhìn thấy, cũng hoàn toàn có thể dựa vào mùi của hắn mà tìm ra vị trí.

Rốt cục cũng đến được nơi mà hắn cảm thấy an toàn. Đường Tam hai chân mềm nhũn, không thể duy trì nổi nữa, ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ngay cả hắc hạp tử trong tay cũng nắm không vững nữa.

Không có hồn lực, chùy tử sau khi rời tay Đường Tam đã tự động hoá thành hư vô biến mất. Một chùy này đã rút cạn toàn bộ hồn lực của hắn, lúc này thể lực cũng như hồn lực của hắn đều suy kiệt, nếu không phải ý niệm tìm kiếm Tiểu Vũ thuỷ chung vẫn cầm cự giúp thân thể hắn, chỉ sợ sớm đã ngất đi rồi.

Nhân diện ma chu giãy giụa càng lúc càng yếu, một tầng quang thải màu tím bao quanh che kín bộ giáp xác, từ vết thương trên tám con mắt không ngừng chảy ra dịch thể tử hắc sắc, xem ra đã không còn sống được nữa.

Trước khi động thủ Đường Tam đã biết nếu lấy cái hắc hạp tử trong tay bắn vào thân thể Nhân diện ma chu, không chắc có thể xuyên qua lớp giáp xác phòng ngự của nó, nhưng nếu chỉ bắn vào điểm yếu hại trên cơ thể, phòng ngự chỗ tám con mắt của Nhân diện ma chu chắc không thể kinh khủng như Thái thản cự viên.

Bằng vào sự bình tĩnh đặc thù của cao thủ ám khí cùng với ám khí tinh chế, cuối cùng xem như đã vượt qua được cửa ải khó khăn trước mắt.

Sinh mệnh của Nhân diện ma chu dần dần mất đi, khi từng chút quang mang màu tím bắt đầu ngưng tụ lại trên thân thể nó,đây là lúc có thể hấp thu hồn hoàn.


Thiên niên hồn thú sau khi tử vong, hồn hoàn có thể bảo trì thời gian một canh giờ, chỉ cần nội trong một canh giờ có thể hấp thu là được.


Đường Tam cũng không có vội vã đi hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu, tình trạng cơ thể của hắn lúc này thực sự quá kém. Tu vi của con Nhân diện ma chu trước mắt hắn không cách nào phán đoán được chính xác, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối là hơn một ngàn năm.


Hồn hoàn của hồn thú cũng có rất nhiều bất đồng, như Áo Tư Tạp lúc trước hấp thu hồn hoàn của Phong vĩ kê quan xà ngàn năm lại thuộc về một loại hồn thú tương đối ôn nhu, nên việc hấp thu hồn hoàn tự nhiên không có gì khó khăn.


Nhưng con Nhân diện ma chu trước mắt lại không giống như vậy. Trong các loại hồn thú nó tuyệt đối là loại tà ác nhất, so sánh mà nói, hồn hoàn của nó mặc dù có thể làm tăng hiệu quả lớn hơn, nhưng quá trình hấp thu cũng gặp nguy hiểm càng nhiều hơn. Bởi vì muốn hấp thu được, hồn sư phải chịu đựng được xung kích của loại năng lượng mạnh bạo này, một khi thân thể hoặc ý chí không kiên trì nổi, rất có thể tạo thành kết quả phản hồi trí mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK