Mục lục
Truyện Đấu La Đại Lục 1 - Đường Tam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: ladykiller2503

Biên dịch: ThyPhu (A Pú)

Cảm nhận Trữ Vinh Vinh đã có thể chịu đựng được, Đường Tam tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi qua một trăm lẻ tám bậc thang.

Đồng thời, tình huống thân thể của Trữ Vinh Vinh quả thật cũng khiến cho mọi người lo lắng. Nàng mặc dù cắn răng chịu khổ không hề hé miệng, nhưng thân thể nàng nằm trên lưng Đường Tam dưới áp lực lại run rẩy không ngừng. Đường Tam như thể nào lại không cảm giác được chứ?

Không hề do dự, Đường Tam không ngừng gia tăng tốc độ thôn phệ tơ vàng truyền lại năng lượng đồng thời cũng dùng năng lượng lĩnh vực tận khả năng phóng xuất ra bảo vệ nàng.

Nhưng tại thời điểm Đường Tam lên đến bậc thang thứ một trăm hai mươi, thân thể Trữ Vinh Vinh vẫn còn có chút không chịu nổi. Đường Tam rõ ràng cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp từ miệng Trữ Vinh Vinh chảy ra rơi vào lưng mình.


Như vậy không ổn. Ba bậc thang cuối cùng trong một trăm ba mươi ba bậc thang áp lực sẽ lại càng tăng lên, nàng tuyệt đối không kiên trì được. Mặc dù Đường Tam đã tính toán được mức độ khó khăn, nhưng sức chịu đựng của thân thể Trữ Vinh Vinh vẫn còn kém hơn so với sự tính toán của hắn.

Thầm than một tiếng, Đường Tam làm ra lựa chọn duy nhất của hắn. Quang mang màu vàng lam chợt trở nên cường thịnh, Trữ Vinh Vinh chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở sinh mệnh cường đại giống như một dòng suối phun ra chảy vào trong cơ thể mình. Cùng lúc đó, chung quanh tất cả đều biến thành một vòng tròn màu vàng lam, kể cả thân thể Đường Tam cũng vậy. Đúng là Đường Tam thi triển ra Lam Ngân chân thân.

Trong phút chốc, Lam Ngân lĩnh vực gần như thực chất đem Đường Tam cùng Trữ Vinh Vinh bao phủ trong một hình cầu màu vàng. Mặc dù làm như vậy khiến áp lực mà Đường Tam phải thừa nhận càng nhiều hơn, nhưng cũng tăng khả năng bảo vệ Trữ Vinh Vinh.

Áp lực đột ngột nhẹ đi nhưng tâm Trữ Vinh Vinh lại trầm xuống. Nàng đương nhiên biết thi triển võ hồn chân thân đối với một gã Hồn Thánh tiêu hao hồn lực nhiều cỡ nào. Huống chi, trước đó Đường Tam còn giúp những người khác thông quan, hồn lực tiêu hao cũng không ít. Cũng không phải trong một canh giờ nghỉ ngơi lúc nãy là có thể khôi phục lại được. Vì chính mình, Tam ca phải thừa nhận áp lực lớn như vậy. Sau đó huynh ấy còn phải mang theo Tiểu Vũ đồng dạng vượt qua ba trăm ba mươi ba bậc thang a! Một trăm bậc áp lực đã khủng bố như thế, ba trăm cấp bậc thang kia áp lực có thể tưởng tượng được. Cho dù hồn lực của huynh ấy đã cao tới bẩy mươi sáu cấp cũng khó có thể vượt qua được rãnh trời.

Lúc này đây, Đường Tam không hề dừng lại, tiếp tục đi lên, thẳng tiến đến vị trí bậc thang thứ một trăm ba mươi sáu.

Vừa vượt qua một trăm ba mươi sáu bậc thang, trong chớp mắt, thân thể Trữ Vinh Vinh đột nhiên run rẩy một chút. Một đạo hồng quang từ trên trán nàng phóng ra, phá tan luôn cả Lam Ngân lĩnh vực đang bảo vệ chung quanh.

Đường Tam đau đớn kêu lên một tiếng. Nhanh chóng thu hồi võ hồn chân thân, đem Trữ Vinh Vinh thả xuống.

Nhưng mà như vậy lại khiến cho áp lực mà hắn thừa nhận càng trở nên lớn hơn nữa. Không có Lam Ngân chân thân bảo vệ, tại bậc thang thứ một trăm ba mươi sáu, áp lực với hắn mà nói cũng tương đương kinh khủng, nhất là trước đó hắn bằng vào thôn phệ tơ vàng đem hồn lực của mình chuyển cho Trữ Vinh Vinh.

Sắc mặt thoáng có chút trắng bệch, nhìn thấy trên người Trữ Vinh Vinh hiện lên một tầng hồng quang mãnh liệt, Đường Tam không hề dừng lại, nhanh chóng xuống núi.

Hồng quang bao quanh, thất mang tinh trên trán Trữ Vinh Vinh tỏa ra hào quang kì dị lóa mắt.

Một tầng quang mang màu đỏ quay quanh thân thể của nàng hoan hô kích động. Quang mạc màu đỏ từ thất mang tinh phun ra, lặng yên nghiền nát. Nhưng cũng không giống với quang mạc màu đen trực tiếp hóa thành quang điểm chảy lại vào trán của những người khác, mà là ngưng tụ thành một cái quầng sáng màu đỏ thẳng tắp từ phía trên giáng xuống, bao phủ thân thể Trữ Vinh Vinh, sau đó dần dần dung nhập vào trong cơ thể.

Trong đầu Trữ Vinh Vinh vang lên âm thanh nhắc nhở: "Khảo hạch thứ nhất trong Đỉnh Cấp Thất Khảo, vượt qua Hải Thần ánh sáng hoàn thành. Hồn lực tăng lên một bậc, toàn bộ hồn hoàn kỹ năng vốn có uy lực tăng lên năm trăm năm".

Trước đó Áo Tư Tạp, Đái Mộc Bạch thông quan được thưởng nàng cũng biết, nhưng trong đó lại không có được tất cả hồn hoàn kỹ năng uy lực tăng lên năm trăm năm bậc nhất này. Hiển nhiên đây là khảo nghiệm cao nhất mới có thể có được.

Nhìn qua hồn kĩ hiệu quả tăng cường năm trăm năm tựa hồ không hề quan trọng, nhưng là Trữ Vinh Vinh hiện tại đã có sáu hồn hoàn, chỉnh thể gia tăng cũng lên tới ba ngàn năm.

Đối với nàng, các hồn kĩ phía sau hồn kĩ thứ tư tiết kiệm năng lượng thì năm trăm năm tăng phúc không tính là gì, nhưng đối với mấy hồn kĩ phía trước có hiệu quả tương đối lớn. Nhất là hồn kĩ thứ nhất và hồn kĩ thứ hai.

Hồn kĩ thứ nhất chỉ là hồn hoàn hơn một trăm năm, một chút tăng lên tới hơn sáu trăm năm. Mà hồn kĩ thứ hai lại trực tiếp từ hồn hoàn năm trăm năm tăng lên tới một ngàn năm, làm hồn hoàn thứ hai của Trữ Vinh Vinh chuyển từ màu vàng sang màu tím. Mặc dù hồn kĩ của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp sẽ không vì nhận được phẩm chất của hồn hoàn mà gia tăng hiệu quả. Nhưng hồn hoàn càng mạnh, khi sử dụng hồn kĩ tiêu hao hồn lực sẽ càng ít. Sau khi sáu hồn hoàn từng cái gia tăng năm trăm năm hiệu quả, khi Trữ Vinh Vinh thi triển hồn kĩ, tiêu hao hồn lực của bản thân sẽ giảm bớt. Thời gian duy trì cũng tự nhiên sẽ tăng cường. Mà nhan sắc hồn hoàn của Trữ Vinh Vinh cũng chuyển màu: vàng, tím, tím, tím, đen, đen.

Đi xuống bậc thang, Đường Tam không có dừng lại, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện, thời gian còn lại đã không nhiều lắm, chính hắn sẽ chỉ có một lần cơ hội xung kích khảo nghiệm thứ nhất này.

Hai người cùng lúc vượt qua Hải Thần ánh sáng cũng không phải trò đùa. Cũng không ai có khả năng giống như hắn trợ giúp đồng bọn để đến trợ giúp hắn. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Huống chi, trong quá trình leo lên hắn còn phải mang theo Tiểu Vũ.

Không ai đi quấy rầy Đường Tam, Trữ Vinh Vinh cũng chưa kịp hưng phấn vì hồn lực của mình đột phá bình cảnh bảy mươi cấp, tại bậc thang đã không còn áp lực của Hải Thần ánh sáng nhanh chóng đi xuống, cùng Áo Tư Tạp ngồi xuống đồng loạt bắt đầu tu luyện để khôi phục hồn lực đã tiêu hao. Lát nữa Đường Tam cuối cùng xung kích cần bọn họ hỗ trợ.

Vì để hai người bọn họ thành công thông qua khảo nghiệm, Đường Tam đã hao phí không ít tâm lực. Mọi người là đồng đội, bọn họ sẽ không nói cái gì cảm tạ nhưng trong quá trình Đường Tam thông quan bọn họ cũng sẽ toàn lực tương trợ.

Đường Tam lần này tu luyện kéo dài đến ba canh giờ. Khi hắn từ trong tu luyện tỉnh lại, sắc trời đã tối đen. Khoảng cách tới thời gian chấm dứt một ngày còn lại có hơn hai canh giờ.

Ba canh giờ tu luyện, Đường Tam chẳng những tận khả năng khôi phục hồn lực, đồng thời cũng đem bản thân điều chính tới trạng thái tốt nhất.

Mở hai mắt nhìn chăm chú vào bậc thang thật dài trước mặt, Đường Tam trong lòng không hề có chút tạp niệm, hắn không có đường lui, chỉ có toàn lực ứng phó xung kích.

Từ trước đến nay, lần Đường Tam leo cao nhất là hai trăm bậc thang, mà ngày hôm qua hắn còn đang tu luyện ở vị trí bậc thang thứ một trăm năm mươi. Mặc dù sau thời gian nửa năm hồn lực của hắn chỉ tăng lên hai cấp, nhưng hai cấp này đối với hắn là tương đối khó khăn. Dù sao hồn lực của hắn cũng đã đạt tới hơn bảy mươi cấp, mỗi lần tăng lên một cấp cần nỗ lực càng nhiều. Nhưng là nửa năm thời gian hắn tiến vào Hồn Thánh cảnh giới cũng làm thân thể hắn cô đọng lên.

Tại sau bậc thang một trăm ba mươi sáu, cường độ áp lực của Hải Thần ánh sáng cũng không có gì nhảy vọt, chỉ là tuần tự gia tăng áp lực. Nhưng mặc dù như vậy, tới vị trí bậc thang thứ hai trăm, áp lực cũng gấp hai ở bậc thang thứ một trăm ba mươi sáu. Áp lực tại bậc thang thứ ba trăm ba mươi ba có thể tưởng tượng được. Mà Đường Tam cũng đã biết, cường độ áp lực tại một trăm lẻ tám cùng một trăm ba mươi sáu bậc đều có nhảy vọt, như vậy chính mình cần thông qua ba trăm ba mươi ba bậc thềm nhất định cường độ áp lực sẽ tăng vọt. Có thể tưởng tượng, đạt tới sau ba trăm bậc thang, bản thân hắn phải thừa nhận áp lực to lớn tới cỡ nào.

Nhìn thấy Đường Tam từ tu luyện tỉnh lại, đồng đội đều đi đến, lúc này Bạch Trầm Hương cũng đã thanh tỉnh, những người khác đều khôi phục hồn lực bản thân. Mỗi người đều ngưng tụ ánh mắt trên người Đường Tam.

Đái Mộc Bạch mạnh mẽ chộp hổ chưởng vào đầu vai Đường Tam: "Tiểu Tam, cố gắng lên". Áo Tư Tạp trầm giọng nói: "Ta sẽ cho ngươi hậu viện sung túc. Tiểu Tam, ngươi nhất định sẽ thành công". Mập mạp tiến lên cho Đường Tam một cái ôm thật to: "Tam ca, ta tin tưởng huynh".

Trữ Vinh Vinh mặt mỉm cười đi đến trước người Đường Tam, nhẹ nhàng ôm hắn: "Tam ca, khi huynh chưa bước qua ba trăm ba mươi ba bậc thang, quang mang của Cửu Bảo Lưu Ly Tháp tuyệt đối sẽ không tắt". Mặc dù nàng mỉm cười nói ra những lời này, nhưng ở đây mọi người đều nghe được sự kiên định trong giọng nói của nàng. Nàng cũng không nói nếu Đường Tam không thông qua khảo nghiệm nàng sẽ như thế nào.

Chu Trúc Thanh đồng dạng tiến lên, ôm lấy Đường Tam: "Tam ca, vì Tiểu Vũ". Người tiếp theo đi đến là Bạch Trầm Hương, nàng đồng dạng cũng muốn cấp cho Đường Tam một cái ôm, nhưng cuối cùng bởi vì ngượng ngùng mà không dám làm. Dù sao nàng cũng không giống với Trữ Vinh Vinh, Chu Trúc Thanh cùng Đường Tam quan hệ thân cận.

"Tam ca, ta biết huynh rất muốn tác hợp ta cùng mập mạp. Ta đáp ứng huynh, nếu huynh vượt qua cửa ải khó khăn này, ta sẽ cho hắn một cơ hội". Đồng đội mỗi người một câu đều làm cho Đường Tam trong lòng sinh ra một cỗ nhiệt lưu nồng đậm, an ủi mỗi kinh mạch trên người hắn. Không gì có thể so sánh đước với ý chí chiến đấu được thiêu đốt từ trong niềm cảm động này.

Hai con ngươi toát ra sự kiên định trước nay chưa từng có. Lời dặn dò của đồng đội hoàn toàn kích phát trạng thái của Đường Tam, Tinh Khí Thần trong nháy mặt tăng lên tới đỉnh cao.

Kéo tay Tiểu Vũ, nhìn lướt qua đồng đội chung quanh một vòng, Đường Tam dùng thanh âm trầm ổn mà kiên định hướng đồng đội nói: "Ta sẽ không thất bại". Đi tới dưới chân bậc thang, Đường Tam kéo Tiểu Vũ lại, đặt lên trán nàng một nụ hôn. Sau đó xoay lưng nàng lại, lẳng lặng đứng sau lưng nàng, bung tóc của nàng ra.


Cây lược gỗ chẳng biết lúc nào đã nằm trong tay Đường Tam, hắn nhẹ nhàng vì Tiểu Vũ chải mái tóc thật dài kia. Những sợi tóc đen sẫm tại trong tay Đường Tam trở nên linh hoạt lên, hắn không có bỏ qua bất cứ sợi tóc nào, tập trung tinh thần vì Tiểu Vũ chải tóc.


Lúc này, bất luận là Đường Tam đang chải tóc, Tiểu Vũ vẫn đang đứng trước người hắn đều có vẻ rất tĩnh. Đồng đội đều đứng ở phía sau bọn họ, nhưng không có bất luận kẻ nào quấy rầy bọn họ. Bảy người lẳng lặng nhìn Đường Tam vì Tiểu Vũ chải tóc, Áo Tư Lạp tiềm thức cầm trụ Trữ Vinh Vinh đã hai mắt đẫm lệ mông lung, Chu Trúc Thanh cũng dựa đầu vào ngực Đái Mộc Bạch. Chỉ có mập mạp muốn ôm Bạch Trầm Hương lại rảnh tay, nhưng lập tức Bạch Trầm Hương tự chủ động nắm bàn tay tràn ngập cảm giác đầy đặn của hắn.


Tài nghệ chải tóc của Đường Tam đã được đề cao rất lớn, những sợi tóc của Tiểu Vũ được thu thập chỉnh tề, hạt tử đặc biệt tại hai tay linh hoạt của Đường Tam dần dần thành hình, từ sau đầu kéo dài xuống phía dưới, mãi cho đến cuối cùng kết thúc.


Không để ý đồng đội đang nhìn mình, sau khi kết xong Đường Tam từ phía sau lưng chăm chú đem Tiểu Vũ ôm vào lồng ngực mình, qua lại đủ thứ hình ảnh không ngừng lóe lên trong đầu. Đúng vậy, vì Tiểu Vũ, chính mình tuyệt không thể thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK