Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
----------------------------
----------
Lâm Lạc Lạc ngủ ngon một đêm, phảng phất trong mơ cũng có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện không chỉ có trên chăn phủ đầy cánh hoa, mà trên mặt đất cũng thưa thớt không ít màu đỏ, toàn bộ căn phòng bị mùi hoa chiếm lĩnh.
"Khó trách thơm như vậy." Tay phải cô vung lên, toàn bộ cánh hoa trong phòng không gió tự động bay lên không trung, bị cô thu hồi, đựng đầy một túi, "Nhiều như vậy, không bằng làm bánh hoa hồng?"
Cô nhất thời hứng khởi, đem cánh hoa rửa sạch sẽ, căn cứ theo công thức hiện đại, làm ra một ít bánh hoa hồng, tuy nhiên cô bỏ hơi nhiều đường, ăn hai ba cái đã ngán.
Thân phận hiện tại đã bại lộ, cô cũng không cần lại làm bộ bế quan, vì thế bưng một bàn bánh hoa hồng lớn đi ra ngoài.
Bên ngoài viện của cô có mấy người vây quanh, biểu tình đều có chút ngưng trọng, nghe được tiếng vang đều nhìn qua, trừng mắt dựng mày, ánh mắt hung ác.
"Thanh Ma huynh, Hồng Ma huynh, buổi sáng tốt lành!" Gương mặt Lâm Lạc Lạc tươi cười đón chào.
Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, Thanh Ma và Hồng Ma đều có cảm giác đau răng, hai cái xưng hô này căn bản chính là tượng trưng cho sự sỉ nhục của bọn họ!
Bọn họ thật không nghĩ tới, hôm qua mới vừa bị vạch trần thân phận, hôm nay cô đã dám quang minh chính đại đi ra, lại còn thản nhiên như thế, quả thực đổi mới giới hạn không biết xấu hổ của bọn họ đối với người trong tiên môn.
"Hừ." Hai người trăm miệng một lời.
Lâm Lạc Lạc cầm mâm đi đến trước mặt bọn họ, cười tủm tỉm hỏi: "Đây là bánh hoa hồng ta mới vừa làm xong, muốn ăn không?"
Thanh Ma cười lạnh, ai sẽ ăn đồ của một nằm vùng chứ?
"Vậy thôi." Lâm Lạc Lạc bước ra ngoài, không bao lâu liền gặp được Hắc Ma, cô lại lần nữa nhiệt tình chiêu đãi, "Tổng quản Hắc Ma, muốn ăn bánh hoa hồng không?"
Cô còn tốt bụng bẻ một khối trong đó ra, để lộ ra hoa tươi màu đỏ và thơm ngọt bên trong.
Hắc Ma nhìn nhân hoa tươi, lại ngẩng đầu nhìn về phía đại thụ rỗng tuếch bên trên. Sáng sớm hôm nay có hạ nhân tới bẩm báo, nói hoa trên cây này tự nhiên biến mất, hiện tại gã đã tìm được nguyên nhân.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Lâm Lạc Lạc cũng ngẩng đầu, cô vẻ mặt vô tội nói: "Hoa này cũng không phải do ta tự mình hái."
Gã cười cầm một khối: "Đa tạ."
"Ma Quân đâu? Ta đem đến cho hắn nếm thử."
"Ở tẩm cung." Hắc Ma do dự một chút rồi trả lời.
"Ta đây đi tìm hắn." Lâm Lạc Lạc vui sướng rời đi.
Hắc Ma nhìn bóng dáng đi xa của cô, nhẹ nhàng cắn một miếng bánh, bị ngọt đến mức mày cũng nhăn lại: "Thứ này, Ma Quân sao có thể ăn được?"
Bên kia, Lâm Lạc Lạc mới vừa tiến vào sân, Cố Thần Hi đã biết.
Hắn cúi đầu nhìn bộ quần áo kín mít mình mặc, duỗi tay vén cổ áo lên, lại cúi đầu nhìn một cái, chỉ lộ ra xương quai xanh, hắn vẫn không vừa lòng, vì thế lại vén lên một ít......
"Ma Quân, xin hỏi ngươi ở đâu?" Lâm Lạc Lạc ở bên ngoài hỏi.
"Tiến vào."
Lâm Lạc Lạc đi vào, phát hiện Cố Thần Hi mặc trung y màu trắng, trên tay cầm một chiếc áo khoác màu đen, đang mặc lên trên người.
Lúc này hắn đưa lưng về phía cô, trước mặt hắn là một tấm gương lớn cao ngang người, cô có thể thấy bóng dáng cao gầy, vừa có thể nhìn được chính diện của hắn trong gương, cổ áo trung y của hắn mở rất lớn, hầu kết gợi cảm, xương quai xanh duyên dáng, cùng với cơ ngực mơ hồ phía dưới......
Cô chớp chớp mắt, nhịn không được muốn huýt sáo.
Cố Thần Hi mặc áo khoác vào, rồi lại không đeo đai lưng, mà là áo quần lỏng lẻo, nghiêng người liếc xéo cô một cái: "Chuyện gì?"
Cổ áo vốn đã lỏng lẻo, sau khi nghiêng người còn bị kéo ra lớn hơn nữa, Lâm Lạc Lạc thậm chí còn nhìn thấy chỗ nào đó nhô lên, dưới sự phụ trợ của da thịt đạm sắc, đặc biệt dễ thấy.
Lâm Lạc Lạc khống chế xúc động muốn xông lên xé mở quần áo, sờ soạng mấy cái, quay đầu bắt đầu quan sát bài trí trong phòng hắn: "Không vội, Ma Quân mặc quần áo trước."
Hắn nhìn về phía chính mình trong gương, biểu tình có chút không cam lòng, lại có chút khó có thể tin, đối mặt với hắn như vậy, cô chỉ có biểu hiện này thôi sao?
Có phải cô căn bản không học qua thứ gì gọi là câu dẫn không?
Môn phái tu tiên rác rưởi!
Ma Quân lạnh mặt mặc tốt quần áo, Lâm Lạc Lạc mới bưng bánh hoa hồng đi đến.
"Đây là cái gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
"Bánh hoa hồng, ta tự mình làm." Lâm Lạc Lạc cười hì hì hỏi, "Muốn nếm thử không?"
"Ồ." Cố Thần Hi kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm mấy miếng bánh màu trắng trên mâm.
"Thử một lần đi, ăn rất ngon." Lâm Lạc Lạc ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, nếu hắn cũng không ăn, thứ này liền không ai ăn.
"Ngươi thành tâm thành ý muốn ta ăn?" Cố Thần Hi trở nên dè dặt.
"Ta chuyên môn làm cho Ma Quân ăn." Lâm Lạc Lạc mặt không đổi sắc nói.
"Ừm, để đó trước đi." Cố Thần Hi thong thả ung dung nói, tư thế kia nhìn như là không mấy hứng thú.
Nhưng chờ Lâm Lạc Lạc vừa rời khỏi, hắn liền cầm lấy một khối bánh, ý vị thâm trường cười: "Hóa ra chiêu thức câu dẫn tiên môn dạy là loại này."
Hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, miệng đầy tư vị ngọt ngào, toàn là hương vị hắn không thích.
Yên lặng rót một ly trà, hắn uống một hơi cạn sạch, lại cắn miếng bánh tiếp theo, nhìn như là ăn độc dược, nhưng biểu tình lại sung sướng.
"Hừ, chiêu thức lỗi thời."
"Ma Quân, thuộc hạ có việc bẩm báo." Hắc Ma ở bên ngoài nói.
"Tiến vào."
Hắc Ma đi vào, liền thấy Ma Quân nhà mình ngậm một khối bánh ngọt ngấy, một tay cầm bình trà, đang đầy mặt ghét bỏ ăn, còn càu nhàu với gã: "Lâm tự mình làm, quá ngọt."
Hắc Ma: "......"
Không ăn được thì ngài cũng đừng ăn! Cũng đâu có ai ép ngài!
Gã châm chước nói: "Tóm lại là tâm ý."
"Ừm." Cố Thần Hi vừa lòng, "Tóm lại là tâm ý."
Hắc Ma: "......"
Tốt, gã đã hiểu.
- ---
Trước khi Lâm Lạc Lạc xuyên qua, nguyên chủ ngây người ở Ma đô 5 năm, mấy năm nay nàng vẫn luôn một mực xem bệnh chữa thương luyện đan, cũng coi như là có thanh danh nhất định, người gặp qua nàng cũng không ít.
Mà mật báo lúc trước của Lệ Chấn Lan, nói Lâm Lạc Lạc là tiên môn nằm vùng, người biết được cũng không cố tình giấu giếm, hơn nữa khắp nơi điều tra Lâm Lạc Lạc, cho nên chuyện này về cơ bản mọi người đều biết.
Ngay cả người bên tiên môn cũng biết, có tiên môn nằm vùng tên Lâm Lạc Lạc, bị ma tu biết thân phận, bị ma tu nơi nơi truy nã, hiện giờ sinh tử không rõ.
Người tiên môn đều sôi nổi suy đoán, cảm thấy cô khẳng định là đã chết.
Hiện giờ Lâm Lạc Lạc khôi phục diện mạo vốn có, cô cũng bất chấp tất cả, không chút cố kỵ ở Ma cung lắc lư, kinh động vô số nhóm ma tướng ma binh.
"Sao lại thế này? Kia không phải tiên môn nằm vùng Lâm Lạc Lạc sao?"
"Là Lâm Lạc Lạc, bắt lại!"
"Dám tự tiện xông vào Ma cung, lên!"
Lâm Lạc Lạc cũng không biện giải, tu vi của cô tăng vọt, vừa lúc cần kinh nghiệm thực chiến, vì thế liền cùng một đống người đánh nhau, chờ đến khi Hắc Ma biết tin vội vàng chạy tới, lúc này mới cởi bỏ một hồi "hiểu lầm".
"Đây là Lâm, không phải Lâm Lạc Lạc." Hắc Ma nghiêm trang giải thích.
Mấy ma tướng ma binh kia không hiểu ra sao, nhưng đây rõ ràng chính là Lâm Lạc Lạc mà?
"Lâm là thủ hạ Ma Quân mới thu." Hắc Ma đè nặng ngữ khí nói, "Sau này không được vô lễ."
"Vâng."
Dần dần thủ hạ của Ma Quân đều biết, Ma Quân mới thu một thủ hạ tên Lâm, cùng tiên môn nằm vùng Lâm Lạc Lạc trước đó lớn lên giống nhau như đúc.
Sau khi gặp qua Lâm Lạc Lạc, thúc thúc của Lệ Chấn Lan vừa khiếp sợ lại hoài nghi nhân sinh, ngồi tĩnh tọa hết một đêm liền mở bí cảnh để Lệ Chấn Lan dưỡng thương ra trước, kêu ả ra ngoài.
Dựa theo cốt truyện Lâm Lạc Lạc tiếp thu, Lệ Chấn Lan hẳn là ở trong bí cảnh nhiều năm, vài năm sau tu vi đại tiến mới ra ngoài, hiện giờ bởi vì Lâm Lạc Lạc, hết thảy đều thay đổi.
Hiệu quả của bí cảnh cực tốt, thương thế trên người Lệ Chấn Lan đều đã lành, thúc thúc ả yên lòng: "Vết thương của ngươi tốt lên rồi."
Lệ Chấn Lan cũng không nghĩ ra được, lúc trước cố ý đả thương bản thân, chính là để tiến vào bí cảnh này tăng tu vi, hiện giờ tu vi còn chưa tăng, ả sao có thể nguyện ý ra ngoài?
"Thúc thúc, vì sao lại mở bí cảnh ra trước?" Ả bất mãn hỏi.
"Có đại sự!" Lệ Đạt Hải nghiêm túc nói.
Nghe Lệ Đạt Hải nói xong, sắc mặt Lệ Chấn Lan đại biến: "Vậy mà lại có loại chuyện này?"
Lệ Đạt Hải gật gật đầu: "Kêu ngươi ra trước cũng là bất đắc dĩ, ngươi là người đầu tiên biết Lâm Lạc Lạc là nằm vùng, thúc thúc muốn để ngươi đi xem, cái tên Lâm kia rốt cuộc có phải Lâm Lạc Lạc hay không?"
"Được." Lệ Chấn Lan lúc này bất chấp bế quan, ả vốn tưởng rằng dựa theo tình tình của Ma Quân, Lâm Lạc Lạc khẳng định sẽ chết ngay lập tức, lại không nghĩ rằng cô thế nhưng chạy thoát, hiện tại "sinh tử không rõ", bây giờ trong Ma cung còn nhiều thêm một người tên Lâm.
Ả mới không tin sẽ trùng hợp như vậy, Lâm Lạc Lạc mất tích liền xuất hiện một người giống như đúc tên Lâm, hẳn là cùng một người không thể nghi ngờ.
"Ma Quân vì sao lại tin tưởng Lâm?" Lệ Chấn Lan đột nhiên nghĩ đến một điểm rất quan trọng.
"Không biết." Lệ Đạt Hải vẻ mặt mờ mịt, "Có lẽ hắn cũng bị lừa?"
Lệ Chấn Lan theo bản năng cảm thấy không đúng, Ma Quân là người bạo ngược, dựa theo tính cách nhất quán của hắn, nhất định sẽ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đừng nói Lâm Lạc Lạc chỉ là mất tích không rõ, cho dù cô đã chết, thì một người có diện mạo giống hệt xuất hiện, hắn khẳng định cũng sẽ giết chết.
Sao có thể giữ lại mạng của cô được? Còn lưu tại Ma cung?
Lệ Chấn Lan tràn ngập nghi hoặc đi vào Ma cung, nhưng ả ta vừa liếc nhìn Lâm Lạc Lạc một cái, ả lập tức biết: Tuyệt đối là Lâm Lạc Lạc!
Trong lòng Lệ Chấn Lan tức giận, kế hoạch ban đầu của ả là lấy Lâm Lạc Lạc làm đá kê chân, liều mạng vì Ma Quân bắt được một nằm vùng nguy hiểm. Chờ ả vài năm sau tu vi đại thăng ra ngoài, bằng vào công lao bắt được nằm vùng, ả nhất định có thể trở thành thủ hạ của Ma Quân, một đòn tiến vào đoàn đội nòng cốt, từ đó chậm rãi phá đổ thế lực thủ hạ của hắn.
Nhưng hiện tại Lâm Lạc Lạc không chết, ả còn bị bắt ra khỏi bí cảnh trước, hết thảy đều đi ngược lại với kế hoạch của ả.
Một ý niệm hiện lên trong lòng: Giết nàng ta!
Ả cũng không biết Lâm Lạc Lạc ngắn ngủn hai ba tháng này đã tu vi đại tiến, còn tưởng rằng Lâm Lạc Lạc giống mình đều là Nguyên Anh sơ kỳ, cho nên ả vô cùng tự tin, cầm đao chém về phía Lâm Lạc Lạc.
Từ lúc Lệ Chấn Lan xuất hiện Lâm Lạc Lạc đã biết, cô làm bộ không phát hiện, lẳng lặng chờ ả ta ra tay.
Đao của Lệ Chấn Lan càng ngày càng gần Lâm Lạc Lạc, cô vẫn cúi đầu làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, khóe miệng Lệ Chấn Lan gợi lên một tia cười nhạo, quả nhiên chỉ là cái thứ vô dụng chỉ biết luyện đan.
Nhưng ả cười nhạo cũng không duy trì được bao lâu, khi ả cho rằng giây tiếp theo là có thể chém được Lâm Lạc Lạc, thì trước mắt bỗng nhiên lóe lên, mục tiêu đã biến mất. Lâm Lạc Lạc lặng yên không một tiếng động xuất hiện đằng sau Lệ Chấn Lan, chân phải hung hăng đá ra một cái.
Lệ Chấn Lan bị đạp ngã sấp xuống, ả ta lửa giận ngập trời bò dậy, Lâm Lạc Lạc lại đá một cái......
Lâm Lạc Lạc dùng tu vi áp chế Lệ Chấn Lan, mỗi lần đều cố ý chờ Lệ Chấn Lan bò dậy, cô mới một lần nữa ra chân, không biết đạp bao nhiêu lần.
"Lâm Lạc Lạc, ngươi dám nhục nhã ta như vậy sao?" Trong mắt Lệ Chấn Lan chứa đầy hận ý, ả mệt đến mức không bò dậy nổi.
"Chỉ vậy ngươi đã cảm thấy nhục nhã?" Lâm Lạc Lạc kinh ngạc trợn to mắt, "Năng lực thừa nhận của ngươi thấp như vậy sao?"
Cô ở trước mặt Lệ Chấn Lan ngồi xổm xuống, người này hại chết nguyên chủ, cho dù có muốn lấy tánh mạng của ả ta, hay trả thù như thế nào cũng đều không quá đáng.
Nhưng cô lại không thích giết người, vì thế cầm lấy tay phải của Lệ Chấn Lan: "Tay này không tồi, khá xinh đẹp."
Giây tiếp theo, Lệ Chấn Lan thê lương kêu thảm thiết, tay phải của ả bị Lâm Lạc Lạc bóp nát từng tấc một, đau đến mức ả lăn lộn tại chỗ.
Gãy tay gãy chân trong Tu Tiên giới cũng không tính là gì, có đủ loại đan dược, dù trọng thương cũng có thể chữa khỏi, mục đích của Lâm Lạc Lạc không phải là để ả tàn phế, cô chỉ là muốn cho ả cảm thụ quá trình đau đớn này mà thôi.
Vì thế cô lại bóp nát một cái tay khác, Lệ Chấn Lan nghe tiếng xương cốt vỡ vụn của mình, đau đớn là một chuyện, nhưng cảm giác sợ hãi còn quan trọng hơn.
Ả lúc trước vẫn luôn rất khinh thường Lâm Lạc Lạc, cảm thấy nàng vô dụng, nàng cô phụ chờ mong của sư huynh mình, hiện tại ả lại bắt đầu hoài nghi: Lâm Lạc Lạc thật là người trong tiên môn sao? Vì cái gì lại hung tàn như vậy?
"Hửm? Sao ngươi không kêu lên? Không đau sao?" Tầm mắt Lâm Lạc Lạc chuyển qua chân Lệ Chấn Lan, tựa hồ đang nghiên cứu muốn bóp gãy bên nào.
Cả người Lệ Chấn Lan run lên, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: "Cứu mạng, Lâm Lạc Lạc muốn giết ta."
Những người khác nghe được tiếng kêu thảm thiết, lập tức chạy như bay lại đây, lúc này thấy được trường hợp như vậy, đều có chút không biết làm sao.
Đám người Thanh Ma Hồng Ma cùng Lệ Đạt Hải là đồng sự nhiều năm, bọn họ đều nhìn Lệ Chấn Lan lớn lên, cho nên trực tiếp che ở trước mặt ả ta, cảnh giác nhìn Lâm Lạc Lạc.
"Nàng ta là Lâm Lạc Lạc, là tiên môn nằm vùng, mau bắt nàng ta lại!" Lệ Chấn Lan lạnh giọng nói.
Lâm Lạc Lạc vẻ mặt mờ mịt, hỏi Thanh Ma Hồng Ma: "Các ngươi quen biết nữ thích khách này sao?"
"Nữ thích khách?" Cả đám Thanh Ma nhìn Lâm Lạc Lạc, rồi lại nhìn qua Lệ Chấn Lan, mờ mịt.
"Nàng ta bôi nhọ ta!" Lệ Chấn Lan tức muốn chết.
"Ta là người của Ma Quân, người này lén lút đi vào Ma cung, mới đây còn hạ sát thủ với ta, không phải thích khách thì là gì?" Lâm Lạc Lạc vẻ mặt lời lẽ chính đáng, "Nàng ta nói không chừng là muốn tới ám sát Ma Quân, chẳng qua là lấy ta luyện tập mà thôi."
Cả đám Thanh Ma: "......"
Trong lúc nhất thời, bọn họ thế nhưng không biết nên phản bác thế nào.
Lệ Đạt Hải cũng vội vàng chạy tới, ông ta vừa oán trách Lệ Chấn Lan tự mình động thủ, vừa đau lòng cho hai tay bị gãy của ả, trong lúc nhất thời rất khó chịu, chỉ có thể vô lực giải thích: "Nàng không phải thích khách."
"Không phải thích khách thì xuống tay với ta làm gì?" Lâm Lạc Lạc đúng lý hợp tình hỏi.
Mọi người nhìn cô, một đám tâm tình đều thực phức tạp, hận không thể ngay lập tức hỏi lại: Vì sao xuống tay với ngươi, trong lòng ngươi còn không rõ sao?
Một người thân phận rõ ràng có vấn đề, mỗi ngày kiêu ngạo như vậy, bọn họ đều muốn xuống tay!
- ---
Chuyện này tự nhiên là nháo đến trước mặt Cố Thần Hi, hắn đại mã kim đao ngồi ở trên chiếc ghế kia, mặt không biểu cảm nghe Lệ Chấn Lan kể lại toàn bộ.
"Ma Quân, ta nguyện ý lấy tánh mạng ra đảm bảo, nàng ta khẳng định chính là Lâm Lạc Lạc, nàng ta trăm phương ngàn kế tiếp cận Ma Quân, có ý đồ dùng sắc đẹp câu dẫn ngài." Lệ Chấn Lan biết, chuyện Ma Quân ghét nhất là người khác mơ ước hắn, cho nên bắt lấy điểm này nói.
Ả vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Ma Quân giận dữ, nhưng mà Ma Quân vẫn bình tĩnh như cũ, hắn còn liếc Lâm Lạc Lạc một cái, biểu tình rất là cổ quái, như là có chút hận sắt không thành thép, lại như là có chút chờ mong?
Lệ Chấn Lan:???
Cố Thần Hi nhìn về phía Lâm Lạc Lạc, trong lòng nghĩ lại là: Nàng vì sao còn chưa tới câu dẫn bổn quân?
Lâm Lạc Lạc cũng bị cái liếc mắt cổ quái kia của hắn làm cho chẳng hiểu gì cả, vì thế trả về cho hắn một biểu tình mờ mịt.
Rõ ràng chỉ là một biểu tình bình thường, trong lòng Cố Thần Hi lại run lên, thật đáng yêu.
Hắn áp xuống kiều diễm trong lòng, lạnh giọng hỏi: "Lâm, ngươi có gì muốn nói?"
"Có!" Lâm Lạc Lạc nói năng có khí phách nói, "Ta không phải Lâm Lạc Lạc."
"Ừm." Cố Thần Hi nhìn bộ dáng đúng lý hợp tình, lời lẽ chính đáng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ kia của cô, khóe miệng nhịn không được tràn ra ý cười, "Còn gì nữa?"
Lâm Lạc Lạc phảng phất có thể nghe được hắn không tiếng động nói: Ngươi bịa, ngươi tiếp tục bịa.
Cô ho khan một tiếng, tiếp tục đúng lý hợp tình nói: "Ta mặc kệ nàng ta là người nào, mới đây nàng ta trực tiếp ám sát ta, tuy rằng trong đó có hiểu lầm, nhưng Ma Quân ngài thưởng phạt phân minh, khẳng định sẽ trừng phạt nàng ta đúng không?"
Những người khác yên lặng ở trong lòng nói: Không có hiểu lầm, một chút hiểu lầm cũng không có.
Về phần Ma Quân, hắn rất nhiều lúc cũng không thưởng phạt phân minh, đa phần là xem tâm tình ra sao.
Dưới ánh mắt chờ mong của cô, Cố Thần Hi chậm rãi gật đầu: "Ừm, bổn quân xác thật thưởng phạt phân minh."
Những người khác: "......"
"Vậy xin hỏi Ma Quân, nên phạt nàng ta thế nào mới tốt?" Lâm Lạc Lạc lại hỏi.
Khóe miệng Cố Thần Hi gợi lên một tia cười lạnh: "Ngươi cảm thấy sao?"
Lâm Lạc Lạc chớp mắt nhìn hắn, hôm nay dễ nói chuyện như vậy sao?
Ý cười trong mắt hắn càng thêm nồng đậm: "Ngươi muốn phạt nàng ta như thế nào?"
"Tùy tiện đi, ta không sao cả." Cô không trách nhiệm nói, "Tuy nhiên nghe nói nàng ta đã từng có công, vậy lấy công chuộc tội, không cần quá nặng."
Khóe miệng mọi người ở đây giật giật, đã từng có công, cái công kia: Còn không phải là ngươi sao?
Cố Thần Hi vẫy vẫy tay: "Lệ Chấn Lan dĩ hạ phạm thượng, kéo ra ngoài, đánh một trăm roi."
Lệ Chấn Lan oán hận muốn nói, lại bị thúc thúc ả ngăn lại: Ngươi không muốn sống nữa? Quyết định của Ma Quân mà ngươi cũng dám có câu oán hận?
Ma tu bọn họ chính là như thế, trước nay đều là cường giả vi tôn, Ma Quân là người mạnh nhất, vậy hắn có thể quyết định toàn bộ, bao gồm mạng của bọn họ.
Những người khác đều rời đi, Lâm Lạc Lạc bị giữ lại, cô ngồi ở trên ghế, mắt thấy Cố Thần Hi đi từng bước một tới gần mình.
Hắn đứng trước mặt cô, đôi tay chống trên tay vịn của ghế dựa, hơi cúi người xuống một chút, thẳng đến khi hơi thở của hạ người quấn quý, hắn mới chậm rãi nói: "Bánh ngươi tự mình làm, bổn quân ăn sạch."
Cho nên chừng nào thì ngươi mới chuyển sang chiêu thức câu dẫn tiếp theo?
Vì sao còn chưa tới câu dẫn?
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Thần Hi: Nếu ngươi không tới, ta đành phải tự mình tới.
Bánh hoa hồng nà ~~