----------------------------
----------
Nhất cử nhất động của Nhiếp Chính Vương đều chịu chú ý, lúc này thấy hắn và một tỳ nữ thân mật như thế, một đám đều vô cùng khiếp sợ.
Liêu quốc công và Liêu phu nhân vừa mừng vừa sợ: Chẳng lẽ bọn họ chờ đợi nhiều năm, hôm nay cuối cùng cũng thành công rồi ư? Vương gia cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú với nữ tử?
Nhưng bọn họ lại ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, Vương gia không phải người càn rỡ như vậy. Cho dù hắn thật sự coi trọng nha hoàn mỹ mạo này, thì cũng không thể gấp gáp đến mức vậy được.
Lâm Lạc Lạc ở trong lòng ngực Cố Thần Hi run bần bật, bộ dáng kiều kiều nhược nhược rất là chọc người trìu mến. Cố Thần Hi mắt lạnh quan sát cô biểu diễn, nếu như không phải hắn hiểu rõ nội tình, thì thiếu chút nữa cũng đã bị cô lừa gạt.
Kỹ thuật diễn cao siêu như này, làm một sát thủ có chút mai một.
"Ngươi sợ hãi cái gì?" Hắn lại hỏi.
Lâm Lạc Lạc run run rẩy rẩy nói: "Vương gia, nô tỳ, nô tỳ có vị hôn phu."
"Ồ, vị hôn phu của ngươi ở đâu?" Tầm mắt hắn nhàn nhạt đảo qua toàn trường, nhìn đến nam tử thanh tú đang hết sức khiếp sợ trong đám người, cùng với mấy tên đồng lõa, khóe miệng hắn gợi lên một tia lạnh lẽo, "Đang ở đây luôn sao?"
"Không phải." Giọng nói của hắn vốn đã tràn ngập từ tính, vậy mà hắn còn cố ý nói bên tai cô. Lâm Lạc Lạc cảm giác toàn bộ lỗ tai bên phải đều tê dại, cô nỗ lực nghiêng đầu, "Vị hôn phu của nô tỳ chỉ là một tiểu tử ở nông thôn. Hắn ở nông thôn làm ruộng, hắn nói tích cóp đủ tiền sính lễ sẽ cưới nô tỳ. Mấy tháng trước hắn nhờ người tới nói cho nô tỳ biết rằng sang năm là hắn có thể cưới nô tỳ."
Cố Thần Hi ở trong lòng cười lạnh, biên còn ra dáng ra hình.
"Một mỹ nhân như ngươi, cùng với một tiểu tử nông thôn quá đáng tiếc, không bằng đi theo bổn vương, về sau cẩm y ngọc thực, châu báu trang sức, hương xe bảo mã đều có." Hắn không chút để ý nói.
Lâm Lạc Lạc quay đầu, hai mắt sáng lên nhìn hắn: "Vương gia nói thật sao?"
Cố Thần Hi: "......"
Tại sao phản ứng này lại không giống với tưởng tượng của hắn?
"Tất nhiên."
"Vậy thì nô tỳ tự nhiên nguyện ý, nô tỳ lập tức để người đi báo cho vị hôn phu ở nông thôn kia, để về sau hắn đừng tới tìm nô tỳ." Lâm Lạc Lạc cười tủm tỉm nói, "Vương gia miệng vàng lời ngọc, cũng không nên nuốt lời a!"
Cố Thần Hi: "......"
Cho cô một cây côn, cô thế nhưng lại bò rất vui sướng.
Nhưng mà biểu tình cô trăm biến, thú vị hơn vũ đạo trên đài rất nhiều.
"Tất nhiên." Chỉ cần cô còn mạng để ở.
Tay trái hắn từ eo thon của cô vòng qua, hiện giờ còn ái muội đặt ở bụng, khi thì vuốt ve hai cái khiến cho cô ngứa vô cùng, cô vội vàng đè tay hắn lại, làm nũng hỏi: "Bây giờ Vương gia có thể buông nô tỳ ra không, nô tỳ vui vô cùng, bây giờ đi viết thư báo cho người nọ ở nông thôn."
Buông cô ra, rồi để cô chạy?
Cố Thần Hi siết chặt cô hơn, biểu tình cười như không cười: "Không vội, nơi này lát nữa còn có trò hay, xem xong rồi đi cũng không muộn."
Xem xong phỏng chừng sẽ mất mạng a!
Biết hắn sẽ không buông mình ra, cô cũng không tránh thoát được, vì thế thả lỏng lại: "Nô tỳ có thể ăn cái gì không?"
Cố Thần Hi nhướng mày nhìn cô: "Có thể."
Vì thế Lâm Lạc Lạc dùng tay trái lấy đũa, kẹp mấy món ngon lành mới ăn vừa nãy lại, cả người càng ngày càng thả lỏng.
Điểm này làm Cố Thần Hi rất là thưởng thức, đừng nói cô chỉ là một tiểu cô nương, thủ hạ của hắn nhiều người như vậy, cũng không thấy mấy người có phần tâm tính này.
Mặc khác, mấy sát thủ của Ám Dạ lâu đều bị biến cố này dọa cho sợ ngây người, tầm mắt mấy người ở trong tối mấy phen đan xen, đều có chút mờ mịt.
Kỳ thật, hiện trường cũng không thể ngăn đám người Ám Dạ lâu lại, người muốn giết Cố Thần Hi nhiều như vậy, mà hắn ngày thường lại không thích tham dự tụ hội, cho nên tiệc mừng thọ của Liêu lão gia tử tự nhiên trở thành ngày được không ít người lựa chọn.
Sau màn biểu diễn kịch ca múa trên sân khấu, chính là nhất bang tạp kỹ đi lên biểu diễn, khách khứa ở đây xem không ngừng gật đầu, Lâm Lạc Lạc lại nghiêng đầu nói với Cố Thần Hi: "Vương gia, mấy người kia không thích hợp."
Bởi vì bọn họ là một nhóm sát thủ khác.
Nội tâm Cố Thần Hi không tự chủ được liếc nhìn cô một cái, bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Vì sao lại nói như vậy?"
"Ánh mắt của bọn họ làm người ta sợ hãi a." Thân thể Lâm Lạc Lạc hơi hơi phát run, "Nô tỳ từ nhỏ rất mẫn cảm với ác ý của người khác, tuyệt đối không nhìn lầm."
Cố Thần Hi ý vị không rõ cười, hắn kỳ thật có chút muốn hỏi: Giữa thích khách các cô có phải cũng muốn đua công trạng hay không?
Nhưng nhìn cô biểu diễn dụng tâm như vậy, hắn cũng lười chọc phá, mà lại rót một chén rượu, đưa đến dưới môi cô: "Nói nhiều như vậy, uống cho nhuận họng."
Lâm Lạc Lạc nhìn chằm chằm chén rượu, đây là hắn vừa mới dùng qua đi? Cố Thần Hi ở thế giới này tùy tiện như vậy sao? Tùy tiện ôm một nữ nhân xa lạ, tùy tiện dùng cùng một chén rượu?
Tư liệu nguyên chủ điều tra được còn nói hắn không gần nữ sắc, cô thấy hắn căn bản là một tay ăn chơi.
Phi!
Cố Thần Hi hoảng hốt nhìn thấy một tia ghét bỏ lóe lên trong đôi mắt sáng ngời kia của cô.
Ghét bỏ?
Vốn dĩ chỉ là sai lầm nhất thời mới đưa chén rượu của mình cho cô, nhưng bây giờ hắn rút lại không được, đành phải hướng ly rượu lên trên.
Lâm Lạc Lạc miễn cưỡng mở miệng ra, bị hắn rót một chén rượu, cô làm bộ bị sặc, liền ho khan lên.
Ai ngờ hắn căn bản không bị lừa, cô ở nơi đó dùng sức ho khan, hắn chỉ cười như không cười nhìn cô, một bộ "Ngươi diễn, ngươi diễn tiếp đi."
Cáo già!
Cô thu hồi biểu diễn vô dụng, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng ngực hắn, đồng thời đề phòng mọi người. Nếu có người muốn ám sát Cố Thần Hi, hắn phỏng chừng sẽ dùng cô làm lá chắn, vì mạng nhỏ của mình nên cô phải nỗ lực nhiều hơn một chút.
Cố Thần Hi nhìn hai tròng mắt cô tỏa sáng lấp lánh, tay trái đặt ở bụng lại nhẹ nhàng vuốt ve lên, thật sự rất thú vị.
Lâm Lạc Lạc siêu cấp sợ ngứa, cô không thể không đè tay hắn lại lần nữa: "Vương gia, ngứa."
"A." Hắn ý vị không rõ nhìn cô, nhưng tay không dừng lại, Lâm Lạc Lạc buộc lòng phải trốn, cả người đều rút trong lòng ngực hắn.
Về sau nếu để cho cô tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ trói hắn lại, không ngừng cào ngứa hắn, để xem hắn ngứa hay không ngứa!
Tạp kỹ trên đài biểu diễn đến đoạn xuất sắc, thì bỗng nhiên ba người trong đó xông về phía Cố Thần Hi. Công cụ trong tay bọn họ trong nháy mắt biến thành vũ khí giết người sắc bén, các quan khách nhìn thấy vậy đều sửng sốt. Liêu quốc công phục hồi tinh thần lại đầu tiên, hô to: "Bảo hộ Vương gia! Bảo hộ Vương gia."
Hộ vệ nhanh chóng ngăn ba tên thích khách lại, một đám người đánh lên tới, các quan khách run bần bật, trong đại sảnh nhất thời loạn thành một đoàn.
Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc an tĩnh ngồi, biểu tình của hai người có chút tương tự, đều rất là lạnh nhạt, như thể trò khôi hài này không liên quan đến bọn họ.
Người Ám Dạ lâu thấy Lâm Lạc Lạc hiện tại còn chưa động thủ, một đám vừa tức vừa gấp, nam tử thanh tú hét lớn một tiếng: "Dạ Oanh động thủ!"
Lâm Lạc Lạc như thể cái gì cũng chưa nghe được, bên cạnh lại có một tỳ nữ khác, đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ từ trên người, hung hăng đâm về phía Cố Thần Hi.
Mọi người trong đại sảnh, Lâm Lạc Lạc đều có lưu ý, tỳ nữ kia vừa lấy chủy thủ ra cô liền biết.
Cô thầm than một tiếng, dù sao Cố Thần Hi cũng muốn lấy cô làm lá chắn, không bằng cô chủ động, như thế còn có thể tự mình chọn vị trí.
Vì thế cô kinh hô: "Vương gia cẩn thận."
Sau đó cô nghiêng người, dùng tay trái còn lại chắn chủy thủ. Thanh thủy thủ kia xẹt qua tay trái của cô, máu tươi trong nháy mắt phun trào. Tỳ nữ ám sát sửng sốt, Lâm Lạc Lạc nâng một chân phía sau Cố Thần Hi lên, hung hăng đá vào trên người tỳ nữ kia, nàng ta phun ra một búng máu bay đi, nhanh chóng bị thị vệ bắt lại.
"Lưu người sống." Cố Thần Hi lạnh lùng nói, hắn cúi đầu nhìn nữ hài trong lòng ngực bị hắn thủ sẵn mệnh môn, trên mặt vốn dĩ hồng nhuận, lúc này lại có chút tái nhợt, hai tròng mắt cũng có chút ảm đạm, váy áo dính không ít máu, thoạt nhìn có chút thê thảm.
"Ngươi thế nào?"
"Nô tỳ giống như sắp chết." Lâm Lạc Lạc thê thê thảm thảm nói, khóe miệng Cố Thần Hi cong lên, không nghĩ tới giờ phút này mà cô còn tiếp tục diễn, cô nở một nụ cười suy yếu nói, "Nhưng Vương gia không có việc gì là tốt, nô tỳ hy sinh một mạng này có thể cứu Vương gia một mạng, nô tỳ cảm thấy rất mỹ mãn."
Có nghe ra là bà đây vừa liều mình cứu anh không!
Cố Thần Hi cười, đây là nhắc nhở hắn, cô vừa mới liều mình cứu chính mình!
Nữ tử này thật là ——
Quỷ kế đa đoan!
Hắn nắm mệnh môn của cô, từ mạch đập có thể biết được sức sống của cô tràn đầy mười phần, khoảng cách chết còn cách xa vạn dặm.
Thế mà cô còn cố tình giả bộ suy yếu, si ngốc nhìn hắn trong chốc lát, rồi nghiêng đầu ngất xỉu.
Ở trước mặt hắn giả vờ hôn mê?
Cố Thần Hi cười lạnh, điểm huyệt ngủ của cô.
"Bắt lấy toàn bộ." Hắn giương giọng nói.
Nam tử thanh tú vì thế phát hiện, mấy chục người cùng hắn tập luyện trong hai tháng nay, tất cả đều móc binh khí từ trên người ra, vây quanh hắn cùng mấy người của Ám Dạ lâu.
Hắn còn nhìn thấy cả người Lâm Lạc Lạc đầy máu, sinh tử không rõ nằm ở đại đường, trong lòng nam tử thanh tú bỗng nhiên nổi lên một ý niệm: Trúng kế!
Hắn xoay người muốn chạy trốn, nhưng đã muộn......
Lần này thích khách tiến vào, tổng cộng 27 người, phân biệt đến từ chín thế lực, không một ai chạy thoát, hoặc chết, hoặc bị bắt sống.
Một người cuối cùng ở trong lòng ngực Cố Thần Hi.
"Dạ Oanh, haha......"