Cái thứ gọi là hệ thống bồi dưỡng đại minh tinh chạy đến trên người anh, muốn cô làm như thế nào đây? Từ hôm nay trở đi, dùng sức tra tấn anh sao?
Cố Thần Hi ôm cô cả người có chút cứng đờ, cô giãy giụa muốn từ trong lòng ngực anh đi xuống, nếu là ngày thường anh khẳng định sẽ nhão nhão dính dính, nhưng lần này anh lại không phản đối, xụ mặt buông cô ra.
Bầu không khí giữa hai người dần dần có chút kỳ quái, kế tiếp gần như đến nói chuyện cũng không nói, Cố Thần Hi cũng không có ý đồ ôm hôn cô giống bình thường, thậm chí còn không nắm tay cô, chỉ là thỉnh thoảng nhíu mày nhìn cô, bộ dáng có chút lãnh lãnh đạm đạm.
"Bọn họ cãi nhau sao?" Trần Tiệp trộm hỏi Trương Phong.
Trương Phong mờ mịt lắc đầu: "Trên đường vẫn còn tốt."
"Vậy sao lại như thế rồi?"
"Ai biết được." Trương Phong nhún nhún vai, "Chuyện của bọn họ chúng ta cũng quản không được, hiếm khi được tới nơi xa hoa như vậy, tranh thủ vui chơi thả lỏng đi, về sau sẽ còn rất bận đấy."
"Cũng đúng." Hai người cười rời đi, từng người cùng gia đình của mình đi chơi.
Trong khu du lịch đều là một đống biệt thự, Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc thuê cũng không ít, anh cùng Lâm Lạc Lạc ở một mình trong một biệt thự nhỏ, còn những người khác thì ở xung quanh.
Những người khác đều vui sướng đi chơi, duy chỉ có Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc là không, hai người có chút bực mình.
Lâm Lạc Lạc buồn rầu không biết làm sao để phóng thích vầng hào quang còn dư lại, nhìn Cố Thần Hi trầm mặc không nói, cô quyết định thử vô cớ gây rối trước xem.
Cố Thần Hi ngày thường hận không thể lớn lên ở trên người cô, lúc này ngồi đối diện cô ở trên sô pha, toàn bộ hành trình xụ mặt.
Cô ném một cái gối ôm về phía anh: "Sao lại không nói lời nào hả? Người câm hay gì?"
Bị gối ôm ném trúng, anh nhíu mày nhìn cô.
"Không nói lời nào thì cút đi." Lâm Lạc Lạc hơi hơi nâng cằm lên, lộ ra một biểu tình điêu ngoa.
Khóe miệng anh theo bản năng nhếch lên cười, rồi lại nhanh chóng mím thành một đường thẳng tắp, sau khi bình tĩnh nhìn cô vài giây, tựa hồ có chút tức giận, trầm mặc đi ra ngoài.
"Đi rồi cũng đừng trở về." Cô la lớn.
Cố Thần Hi dừng bước chân lại, sải bước đi trở về, híp mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng: "Điêu ngoa tùy hứng."
Anh còn cầm lấy cái gối cô ném vừa nãy, hung hăng nện ở bên cạnh cô, rồi mở cửa bỏ đi.
Lâm Lạc Lạc đi đến bên cửa sổ, lại phát hiện anh vẫn chưa đi xa, chỉ ngồi trên ghế nằm bên ngoài, nhìn như là đang tức giận.
Cô lại nhẹ nhàng cười, từ lúc hệ thống rơi xuống trên người anh, thái độ của Cố Thần Hi cũng khác thường, anh có phải nhận thấy được cái gì rồi không?
Sau khi rối rắm một đoạn thời gian, hệ thống bồi dưỡng đại minh tinh cuối cùng cũng quyết định từ bỏ Triệu Hạo Thiên, nhưng nó hao phí nhiều năng lượng trên người hắn như vậy, khẳng định không có khả năng trực tiếp rời đi, vì thế nó hấp thu hết năng lượng mà hắn ta có, rồi bay đến trên người Cố Thần Hi.
Nhưng làm nó mộng bức chính là, Lâm Lạc Lạc và Cố Thần Hi tình cảm thực tốt trên TV, kỳ thực lại không tốt như vậy, từ khi nó rơi xuống trên người anh, nó vẫn chưa nghe thấy hai người nói qua nửa câu âu yếm nào, cuối cùng còn cãi nhau.
Chẳng lẽ Triệu Hạo Thiên nói đúng, bọn họ chỉ là làm bộ yêu đương?
Dựa theo lệ thường trước đây, nó vốn là muốn nhìn trộm đại não nhân loại này, xem xét ký ức quá khứ của anh cùng suy nghĩ nào đó hiện giờ, sau khi tìm được nhược điểm hoặc là khát vọng của anh, thì sẽ tiến hành kế hoạch vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Nhưng hệ thống phát hiện, nó căn bản không nhìn trộm đại não của Cố Thần Hi được, đừng nói đến ký ức quá khứ, anh một chút suy nghĩ cũng không để lộ.
【Đáng giận!】, thời điểm nó ở trên người Triệu Hạo Thiên, tùy tiện một chút là có thể lấy được tất cả ký ức và suy nghĩ của hắn ta, cho nên đối với Triệu Hạo Thiên nó thực vừa lòng, bởi vì thật sự rất dễ khống chế.
Không lấy được ký ức và suy nghĩ của Cố Thần Hi, chỉ có thể thuyết minh ý chí của anh rất cường đại, rất khó kiểm soát.
Hệ thống chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp, nhân loại đều sẽ có thời điểm lơi lỏng, nó khẳng định có thể tìm được cơ hội.
Cố Thần Hi nhìn như tức giận, nhưng thực ra anh đang suy tư.
Trong nháy mắt khoảng khắc nào đó, anh cảm nhận được có thứ gì tiến vào trong cơ thể mình, từ lúc đó bắt đầu, anh mơ hồ cảm nhận được xung quanh nhiều thêm một đôi mắt, nhìn trộm anh và Lâm Lạc Lạc.
Loại cảm giác này rất huyền diệu, cũng không có bất cứ cơ sở nào, thậm chí còn không phù hợp với nguyên lý khoa học, nhưng tiềm thức nói cho anh biết, anh tuyệt đối không sai.
Cho nên lúc Lâm Lạc Lạc giãy giụa không cho anh ôm, anh buông cô ra.
Mỗi khi anh muốn thân cận với cô, anh liền sẽ nhớ tới thứ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể mình, vì thế anh nhịn xuống xúc động.
Muốn hôn cô, anh nhịn.
Muốn ôm cô, anh tiếp tục nhịn.
Ngay cả muốn nắm tay cô, anh vẫn không muốn như cũ.
Mặc kệ đó là thứ gì, đều đừng nghĩ tới việc đụng vào Lạc Lạc của anh!
Thông qua anh cũng không được!
————
Cố Thần Hi ở bên ngoài "giận dỗi" hồi lâu, sau khi màn đêm buông xuống, anh rốt cuộc trở lại vào trong.
Lâm Lạc Lạc đã thay xong quần áo ngồi ở trên sô pha, thấy anh tiến vào, cô lạnh lùng liếc anh một cái, tức giận nói: "Nhanh lên."
"Gấp cái gì?" Cố Thần Hi cười lạnh một tiếng, cầm lấy quần áo trong vali, chậm rì rì đổi xong mới đi ra.
Đêm nay cả hai mời mọi người ăn một bữa tiệc lớn, cảm ơn bọn họ vì đã bận rộn trong khoảng thời gian này.
Hai người bước đi không nói gì, khi sắp đến nhà ăn, cả hai đồng thời ăn ý dừng bước chân lại, rồi đồng thời quay đầu nhìn về phía đối phương.
Lâm Lạc Lạc có chút buồn cười, nhưng cô khống chế được, cô có thể nhìn thấy, trong mắt Cố Thần Hi cũng có ý cười chợt lóe qua, nhưng anh vẫn xụ mặt, cả người tản ra khí tràng cự người ngàn dặm.
Cô không khỏi nhớ lại cảnh tưởng lúc quay tập thứ sáu của Minh Tinh Đại Quyết Đấu, lúc ấy hai người đều là gian tế, mặt ngoài thì đối lập, ở trong đám người không thể trắng trợn táo bạo chuyển ám hiệu được. Khi đó bọn họ cũng là như thế này, dựa vào ánh mắt, dựa vào biểu tình, dựa vào sự hiểu biết với đối phương, đồng tâm hiệp lực lừa gạt mười khách mời khác, lấy được thắng lợi cuối cùng.
Nếu nói lúc trước cô chỉ là hoài nghi, vậy thì hiện tại cô đã có thể xác định được, anh hẳn là nhận thấy được dị thường gì đó, cho nên mới có thái độ khác thường như thế.
Thật không hổ là Cố Thần Hi!
Cô ho khan một tiếng: "Không thể để bọn họ nhìn ra, chúng ta nắm tay đi vào thôi."
"Không cần." Cố Thần Hi lạnh lùng từ chối, "Kéo tay đi, thoạt nhìn thân thiết chút."
"Được rồi."
Khi hai người đi vào nhà ăn, bọn họ lại là một cặp đôi "ân ái", anh gắp đồ ăn cho em, em rót rượu cho anh, thỉnh thoảng nhìn nhau cười.
Xem xong tất cả hệ thống không ngừng "đờ mờ" trong lòng, nó rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra Triệu Hạo Thiên nói chính là sự thật, hai người đúng là giả yêu đương, giả ân ái!!!
Hệ thống tức tới mức thiếu chút nữa muốn nổ mạnh tại chỗ, nhân loại quá gian trá!
Sau khi tức giận một lúc, nó bình tĩnh lại. Tuy rằng hai người là giả, nhưng với bên ngoài thì Cố Thần Hi vẫn là bạn trai của Lâm Lạc Lạc, là người đàn ông có khoảng cách gần cô nhất, chỉ cần nó có thể thu phục anh, thì vẫn có thể ngủ với Lâm Lạc Lạc được.
Vì thế hệ thống lại tiếp tục ngủ đông lần nữa, tiếp tục quan sát Cố Thần Hi.
Sau khi bữa tối kết thúc, những người khác đều ca hát nhảy múa vui vẻ, thì Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc một mình rời đi, vừa đi ra khỏi nhà ăn, hai người liền lập tức buông tay ra, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng lúc trước.
Trở lại biệt thự nhỏ, Lâm Lạc Lạc liền đi vào phòng ngủ chính, còn hung hăng đóng sầm cửa.
Cố Thần Hi hừ lạnh một tiếng, cũng cầm đồ của mình tiến vào phòng cho khách.
Hệ thống lại một trận tức giận, nó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, hai người cùng lắm chỉ là diễn kịch mà thôi.
Cố Thần Hi tâm tình không được tốt ở trên giường nằm một chút, liền đứng dậy đi tắm rửa.
Anh tắm đặc biệt nghiêm túc, tựa như có chứng nghiện sạch sẽ, rửa sạch mọi ngóc ngách trên người mình từng chút một, lâu đến mức mười ngón tay đều nhăn lại.
Chờ tắm rửa xong, anh còn thập phần tự luyến soi gương, ngó trái ngó phải nhìn lên nhìn xuống bản thân trong gương, còn nghiêm túc vỗ mỗi một góc trên người.
Không chỉ nghiện sạch sẽ, mà còn là kẻ yêu bản thân thái quá, hệ thống điên cuồng phun tào.
Nó không biết chính là, Cố Thần Hi không phải đang tự luyến cũng không phải nghiện sạch sẽ, anh chỉ là đang tìm kiếm trên người có nhiều ra thứ gì hay không, cái loại cảm giác bị nhìn trộm mọi lúc mọi nơi, anh thời khắc đều có thể cảm nhận được.
Trên người không có bất kì khác thường nào, biểu tình của Cố Thần Hi càng thêm lạnh.
Giường trong phòng cho khách rất lớn, Cố Thần Hi ở phía trên lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng giận. Chuyến đi lần này, anh vốn dĩ có rất nhiều kế hoạch, vốn dĩ anh là muốn cùng Lâm Lạc Lạc chơi thật vui vẻ, vốn là có thể ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hiện tại lại chỉ có thể ngủ một mình trên giường.
Thật sự ngủ không được, Cố Thần Hi trộm đứng dậy, thừa dịp bóng đêm đi đến trước cửa phòng Lâm Lạc Lạc, mở ra thực nhẹ nhàng.
Hệ thống hưng phấn lên, đêm khuya tĩnh lặng chạy vào phòng con gái, đây là muốn......
Hắc hắc hắc?
Lâm Lạc Lạc đã ngủ rồi, trên chiếc giường rộng hơn hai mét, cô thoạt nhìn có vẻ nho nhỏ, mặc áo ngủ màu hồng phấn, chăn đắp ngay ngắn lên ngực, vừa đáng yêu vừa đẹp.
Cố Thần Hi đứng ở mép giường, cứ như vậy trầm mặc nhìn chằm chằm cô, mỗi lần nhìn thấy cô không bố trí phòng vệ như vậy, anh đều muốn trực tiếp nhào lên, đáng tiếc hiện tại không được, trong cơ thể anh có thứ khác.
Cố nén xúc động của thân thể, khuôn mặt Cố Thần Hi càng thêm âm trầm, hệ thống từ lúc bắt đầu chờ mong cùng hưng phấn, dần dần cũng có chút khẩn trương: Xem tư thế này của anh, chắc sẽ không muốn giết chết cô chứ?
Tin tức giả hại hệ thống a! Nếu sớm biết quan hệ thực tế của hai người này lại không xong như vậy, thì nó đã an tâm ở trên người Triệu Hạo Thiên, chờ hắn ta chậm rãi công lược Lâm Lạc Lạc rồi.
————
Kỳ thật ngay lúc cửa phòng bị mở ra, Lâm Lạc Lạc đã tỉnh lại.
Giả vờ ngủ hơn nửa giờ, Cố Thần Hi còn không đi, cô chỉ có thể làm bộ tỉnh lại, giống như là bị dọa sợ, cơ thể co lại về phía sau: "Cố Thần Hi, anh bị bệnh tâm thần hả!"
Khóe miệng Cố Thần Hi lại muốn cong lên trên, vừa nãy rõ ràng là cô đã tỉnh rồi, giả vờ y như thật.
Nói nữa, lá gan của cô rất lớn, cho dù bên mép giường xuất hiện một người, thì phản ứng bình thường của cô còn lâu mới là co người lại như thế này, khẳng định là một chân đá lại đây trước.
Anh hoài nghi, cô khẳng định là biết trên người anh có dị thường, từ lúc anh cảm nhận được có thứ đó ở trên người mình, biểu hiện của cô cũng quái quái.
Cô như vậy, anh sao có thể không yêu?
Trong lòng nhiệt tình như lửa, anh mặt ngoài lại càng thêm lạnh nhạt, không nỡ nhìn thêm vài lần, hừ một tiếng liền tính toán rời đi.
Thấy anh biểu hiện như vậy, Lâm Lạc Lạc đột nhiên nảy sinh tâm tư đùa dai, cô một phen giữ chặt tay anh, mềm mại nhìn anh: "Đừng đi, ở lại bồi tôi được không?"
Cố Thần Hi: "......"
Cô chưa bao giờ nói những lời như vậy trước đây, cũng chưa bao giờ dùng loại ngữ khí này để nói chuyện, cô hiện tại khẳng định là cố ý!
Anh trừng cô một cái: Về sau lại thu thập em!
Hệ thống cao hứng hỏng rồi, hận không thể ấn đầu Cố Thần Hi, khiến anh đồng ý.
Tất cả tế bào trong cơ thể đều kêu gào "Được", Cố Thần Hi lại cười lạnh nói: "Như thế nào? Muốn câu dẫn tôi sao?"
"Tôn nghiêm đã chịu vũ nhục", Lâm Lạc Lạc thở phì phì ném tay anh ra: "Cút."
Hệ thống: "......"
Cố Thần Hi hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi, cho dù máu chảy trong lòng, nhưng bên ngoài lại bình tĩnh không gợn sóng.
Hệ thống bồi dưỡng đại minh tinh sắp tức chết rồi, cơ hội tốt như vậy!
Người đẹp đã thịnh tình mời như vậy, cho dù có thù oán thì cũng ngủ trước rồi lại nói sau! Thế mà người đàn ông này lại có thể từ chối, anh là không được sao?
Nếu không phải nó không khống chế được thân thể anh, thì nó còn muốn tự mình ngủ đây này!
Lâm Lạc Lạc lại nhận được nhắc nhở của hệ thống, vầng hào quang của ngụy vai chính giảm xuống.
"A?" Cô vẻ mặt kinh ngạc, như vậy cũng được?
Khóe miệng hơi hơi cong lên, cô cười tủm tỉm nói: "Vậy là có thể chơi vui rồi."
Đúng như câu nói một mình khó ngủ, Cố Thần Hi cả đêm ngủ rất không thoải mái, sáng tinh mơ ngủ dậy mặt mày đã âm trầm, tế bào toàn thân đều đang hò hét "dục cầu bất mãn".
Hệ thống nỗ lực cả đêm, cũng chưa thể nhìn trộm được đại não anh, cũng lòng tràn đầy buồn bực.
Trên cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót chạm đất, Cố Thần Hi quay đầu lại nhìn.
Lại thấy Lâm Lạc Lạc một thân váy đỏ cổ chữ V xẻ sâu đi kèm thắt lưng tơ lụa, chân dẫm giày cao gót màu đỏ, dáng vẻ muôn phương từ trên lầu đi xuống, đôi mắt đẹp nhìn quanh lưu danh*, môi đỏ hơi nhếch lên, trước ngực đung đưa một tảng lớn tuyết trắng, đung đưa đến nỗi Cố Thần Hi choáng váng.
*Lưu danh (流芳): để lại tiếng thơm, lưu lại tiếng thơm.
Mỗi một bước đều là câu dẫn, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu tình, ngay cả mỗi một tiếng hô hấp, cô đều tràn ngập mị hoặc......
Vì nhịn xuống xúc động muốn xông lên, đôi mắt Cố Thần Hi đỏ hoe hết cả lên, lại căn bản không dời mắt được.
Nhưng anh thoạt nhìn đặc biệt dữ, hệ thống lại bắt đầu lo lắng, anh có thể xông lên đánh cô hay không?
Lâm Lạc Lạc trong lòng vui vẻ, cô cố ý đi đến trước mặt anh.
Hương khí quen thuộc mê người từng đợt đánh úp lại, Cố Thần Hi nhịn đặc biệt vất vả, mỗi một tế bào đều gào thét "xé nát nó, ôm lấy cô".
Nhưng không được, mặc kệ trong cơ thể là thứ gì, anh đều không cho phép nó nhìn thấy cô đẹp như vậy, càng thêm không cho phép, nó cảm nhận được cô!
Váy trên người cô đỏ như máu, tôn lên làn da trắng như tuyết, chân dài tinh tế cân đối, bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu, từ trên xuống dưới, không một chỗ tỳ vết.
Cố Thần Hi cực kỳ gian nan mới dời được tầm mắt đi, lạnh lùng hỏi: "Cô mặc thành như vậy là muốn làm gì?"
"Đẹp không?" Cô cố ý xoay một vòng, làn váy màu đỏ nhẹ nhàng tung bay, kiều mị lại quyến rũ, anh hận không thể nhào lên.
Về sau mua cho cô thêm một ít váy đỏ, cô mặc vào thật sự rất đẹp.
Cố Thần Hi tâm viên ý mã, nhưng dựa vào kỹ thuật diễn tinh vi, anh mặt ngoài vẫn lạnh nhạt như cũ: "Khó coi!"
Hệ thống phát ra một tiếng kêu rên, yêu tinh như vậy mà còn nói khó coi? Người đàn ông này sẽ không phải không thích phụ nữ đấy chứ?
"Khó coi sao?" Lâm Lạc Lạc lộ ra một biểu tình thất vọng, "Tôi đây về sau không mặc nữa."
Đẹp đẹp đẹp muốn chết!
Cố Thần Hi nhìn chằm chằm cô, ý đồ dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ chân thật của mình với cô.
Cô thấy được, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.
Cô cực độ hoài nghi, nếu cô cứ tiếp tục câu dẫn, thì anh chắc chắn sẽ nhào lên, cho nên cô không chơi với lửa nữa, xoay người lắc lư lên lầu.
Cố Thần Hi nhìn chằm chằm bóng dáng lay động sinh tư* của cô, trong lòng hung tợn nghĩ, chờ giải quyết xong dị thường trên người, anh nhất định phải bắt cô mặc lại cái váy này, đến lúc đó......
*Lay động sinh tư (摇曳生姿): ý chỉ bộ dáng tư thái thanh tao lịch sự, thướt tha nhiều vẻ.
Trong đầu hiện lên không biết bao nhiêu là phế liệu màu vàng, Cố Thần Hi phải đi tắm nước lạnh, sau khi đi ra mới bình tĩnh một chút.
————
Mấy ngày kế tiếp, là những ngày khó khăn nhất đối với Cố Thần Hi, Lâm Lạc Lạc thường xuyên cố ý câu dẫn anh, câu đến mức tâm ngứa, máu cả người sôi trào, nhưng lại chỉ có thể xem không thể ăn, Cố Thần Hi tức ngứa răng, rồi lại không thể không chịu đựng.
Dục vọng độc chiếm làm anh khắc chế tất cả xúc động của bản thân, đến hôn cô cũng nhịn xuống, chỉ có một lần thật sự nhịn không được, anh nắm tay cô, vài giây sau đó liền ném ra.
Hệ thống còn khổ sở hơn cả anh, biết bao cơ hội, biết bao nhiêu năng lượng a! Tất cả đều bị Cố Thần Hi lãng phí!
Nó hiện tại hoài nghi, Lâm Lạc Lạc đối với Cố Thần Hi là có hảo cảm, chỉ có tên thần kinh thô Cố Thần Hi này là khó hiểu phong tình.
Mắt thấy cơ hội thu hoạch năng lượng lần lượt bị lãng phí, nó thật sự không thể nhịn được nữa, tuy rằng vẫn luôn không thể nhìn trộm đại não Cố Thần Hi, không thể biết được nhược điểm của anh, nhưng nó vẫn không tính toán đợi.
Nó có đủ thứ năng lực siêu phàm mà nhân loại không có, nó cũng không tin không đả động được Cố Thần Hi, anh có tiền có sắc có danh tiếng có fans, nhưng anh hẳn là cũng sẽ sợ hãi già đi nhỉ? Cũng sẽ khát cầu thọ mệnh thật dài? Cũng sẽ muốn càng thêm đẹp hơn? Cũng sẽ có thứ mà mình muốn đi?
Ở một đêm khuya nọ, hệ thống không còn che giấu sự tồn tại của nó nữa.
Cùng lúc đó, Cố Thần Hi mở mắt ra: "Ai?"
Hệ thống có chút kinh hãi, người đàn ông này thật sự nhạy bén vượt xa người thường, tinh thần lực cũng cường đại như thế, đúng là xương cốt khó gặm.
"Ta là hệ thống tâm nguyện sự thành*." Thanh âm máy móc của hệ thống vang lên trong đầu Cố Thần Hi, "Có thể giúp anh thực hiện bất kì nguyện vọng nào, cho dù là trường sinh bất lão, hay là trẻ mãi không già, hoặc là năng lực vượt xa người thường, tôi đều có thể ban cho anh."
*Tâm nguyện sự thành (心想事成): mọi điều mong muốn đều trở thành hiện thực.
"Ha ha......" Cố Thần Hi cười như không cười, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
"Tôi có thể giúp anh hoàn thành nguyện vọng của mình, nhưng mà tương ứng với thù lao, anh cũng phải giúp tôi làm chút chuyện nhỏ."
Cố Thần Hi môi mỏng hé mở, chậm rãi phun ra hai chữ: "Nằm mơ."
Hệ thống rất tức giận, lửa giận mấy ngày nay đọng lại ở bên nhau, nó lạnh lùng nói: "Vậy anh liền cảm thụ cảm giác bị điện giật một chút đi."
Nó vốn dĩ không định dùng đến thủ đoạn này, bởi vì chúng đều phải hao phí năng lượng, nó thật sự không còn bao nhiêu năng lượng có thể lãng phí, nhưng Cố Thần Hi thật sự làm nó cảm thấy không chỗ xuống tay, vì vậy nó chỉ có thể dùng loại phương pháp này.
Dòng điện kịch liệt chạy trong thân thể, cảm giác vừa tê vừa đau truyền khắp toàn thân, Cố Thần Hi run rẩy nằm trên giường, cả người chảy mồ hôi lạnh, anh lại không rên một tiếng.
Thời gian giằng co hơn mười phút, người bình thường đã sớm khóc kêu xin tha, thần kinh hỏng mất, nhưng Cố Thần Hi không có.
Hệ thống tăng cường độ dòng điện, lại thấy Cố Thần Hi cúi đầu, dần dần không còn run rẩy, không nhúc nhích nằm trên giường.
Hệ thống hồ nghi dừng giật điện lại, chẳng lẽ anh ngất đi rồi?
Nhưng Cố Thần Hi là thanh tỉnh, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt rất tái nhợt, trên trán còn mồ hôi, nhưng hai mắt lại giống hai vực thẳm sâu không thấy đáy, tối đen một mảnh.
Khóe miệng anh kéo thành một độ cung lạnh lẽo.
Hệ thống vô thức cảm thấy được một trận tim đập nhanh.
"Hệ thống 31257, chạy trốn 1320 năm." Cố Thần Hi không đầu không đuôi nói, ngữ khí cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng hệ thống nghe mà kinh hồn táng đảm, hệ thống 31257, là số thứ tự của nó thời điểm xuất xưởng, nó xác thật cũng đã chạy trốn 1320 năm, từ đó về sau lưu lạc ở các thế giới nhỏ.
Làm sao anh lại biết được?
"Anh anh anh......" Hệ thống cảm thấy không đúng, liền muốn trốn ra khỏi đại não Cố Thần Hi, nhưng lại phát hiện xung quanh như nhiều thêm một tấm lưới vô hình, nó không chỗ trốn.
Nó không ngừng giãy giụa, lại cảm thấy tấm lưới kia càng ngày càng siết chặt, cuối cùng nó hoàn toàn bị vây khốn, không thể nhúc nhích.
Cố Thần Hi lại không quản nó, ngón tay anh gõ gõ đầu, sau khi ngốc lăng một chút, sắc mặt đột nhiên có chút hồng, anh bật cười: "Cô nhóc kia......"
"Đáng tiếc......" Anh lại đột nhiên thở dài.
Hệ thống trong đầu Lâm Lạc Lạc đột nhiên nghe được một tiếng triệu hoán: "Hệ thống 0002."
Hệ thống lập tức đáp lại:【Có hệ thống 0002.】
"Lại đây."
Hệ thống 0002 tạm thời rời khỏi đầu Lâm Lạc Lạc, đi về phòng của Cố Thần Hi, ngón tay thon dài khỏe mạnh của anh nắm một quả cầu ánh sáng nhỏ, tùy tay ném cho hệ thống 0002: "Ăn nó."
Hệ thống 0002 đại hỉ, hé miệng đem quả cầu ánh sáng nhỏ giãy giụa không ngừng ăn vào, thỏa mãn nhắm hai mắt.
"Đa tạ đại nhân." Chỉ cần tiêu hóa xong thứ này, nó tuyệt đối có thể thăng thêm một.
"Cô ấy gần đây tốt không?" Cố Thần Hi nhàn nhạt hỏi.
"Khá tốt."
Cố Thần Hi gật gật đầu, lại nghe thấy Lâm Lạc Lạc ở bên ngoài gõ cửa: "Cố Thần Hi, mở cửa."
Trên mặt anh hiện lên một tia do dự, cuối cùng vẫn là mở cửa, ngoài cửa Lâm Lạc Lạc mặc đồ thể thao, tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao thoải mái thanh tân, gương mặt trẵng nõn ửng hồng, cả người đều tràn đầy sức sống.
Xác thật khá tốt.
Cố Thần Hi bình tĩnh nhìn cô, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Lâm Lạc Lạc."
"Hửm?" Lâm Lạc Lạc cảm thấy Cố Thần Hi có hơi kì lạ, tầm mắt có chút kì lạ, khí tràng cũng vậy, ngay cả ngữ khí hiện tại kêu cô, cũng rất kỳ quái.
Cô tiến lên một bước, anh lại mỉm cười đóng cửa lại: "Hẹn gặp lại."
Lâm Lạc Lạc sắc mặt biến đổi, nhấc chân liền đá văng cửa, lại thấy Cố Thần Hi từ trên mặt đất ngồi dậy, nghiêng đầu trầm tư.
Nhiệm vụ của thế giới này, đột nhiên biểu thị đã hoàn thành.
Nhưng cô càng quan tâm trạng thái của Cố Thần Hi hơn, vừa mới nãy anh thật sự không thích hợp: "Anh không sao chứ Cố Thần Hi?"
Anh đột nhiên nhào về phía cô, bế cô lên rồi ném lên trên giường: "Trêu chọc anh nhiều ngày như vậy, xem anh thu thập em như thế nào."
Hô hấp nóng rực phun ở trên mặt, trên cổ, trên người còn nhiều thêm một đôi tay làm loạn, cả người cô có chút nóng lên: "Em muốn đi ra ngoài vận động!"
"Chúng ta cùng vận động."
"Không phải loại này."
"Chính là loại này."