Ngày cô tạm biệt hắn tại sân bay mặc dù khuôn mặt Sơn Hạ tỏ vẻ rất buồn nhưng trong thâm tâm cô lại mừng không tả nổi. Ngày hôm sau khi hắn đi công tác Sơn Hạ lái xe để đi dạo giải khây thì đám vệ sĩ chạy theo ở phía sau. Sơn Hạ đột nhiên muốn chơi đùa cùng dàn vệ sĩ cô nhấn ga thật mạnh luồng lách một cách thật điêu luyện, cô chỉ là muốn chơi rượt đuổi với đám vệ sĩ chơi chán rồi thì lại chạy với tốc độ rất chậm khiến đám vệ sĩ không phanh kịp thì suýt chút nữa là đụng phải xe của cô. Đột nhiên Sơn Hạ chạy vào vùng toàn là khói trắng nghi ngút cả xe cô và xe vệ sĩ điều không nhìn thấy rõ đường đi, đột nhiên một chiếc xe hơi khác từ đâu chạy đến cố tình đụng vào xe Sơn Hạ, cũng may là tốc độ không nhanh nên cô không bị thương gì nặng, những người trong chiếc xe hơi đó lao vào phá cửa xe, phá được rồi thì dùng chiếc khăn được tẩm thuốc mê bịt miệng cô, chúng lôi cô ra thật nhanh, đến khi khói dần vơi đi thì người cũng mất tiêu chỉ còn mỗi chiếc xe ở lại. Đám vệ sĩ sợ hãi bắt đầu gọi điện báo tin cho Quân Vũ rằng Sơn Hạ đã bị bắt cóc. Quân Vũ vừa tan họp tức tốc lên máy bay trở về Việt Nam. Cũng may là hắn đi máy bay riêng nên mới có cơ hội quay về sớm như vậy.
Khi vừa bước chân xuống sân hắn lao tới tát cho tên vệ sĩ trưởng, người đã có nhiều năm kinh nghiệm và cẩn thận trong việc bảo vệ vậy mà lại để mất Sơn Hạ, Quân Vũ nhất thời không kiềm chế được cơn giận. Người mà Quân Vũ nghi ngờ nhất không ai khác chính là Quý Mẫn, hắn tức tốc chạy về nhà Quý Mẫn vừa mở cửa hắn đã lao tới xiết cổ cô, Quý Mẫn khó thở cầu xin hắn tha mạng. Mẫn Nhi chạy vào lao vào đánh Quân Vũ không ngừng khóc lóc kêu rào.
" Ba buông dì ấy ra."
Quân Vũ tức giận không còn nể nan gì trẻ con nữa hắn dùng chân đẩy nhẹ Mẫn Nhi ra, con bé lại càng khóc to hơn, Hạ Vũ và Thiên Kim cũng chạy vào đỡ Mẫn Nhi đứng dậy nhưng con bé không đứng mà còn tát vào má Thiên Kim, Thiên Kim khóc to Hạ Vũ thấy vậy cũng lao vào tát Mẫn Nhi cả ba cứ thế đánh qua đánh lại. Quân Vũ thấy tình hình của bọn trẻ có vẻ căng thẳng hơn nên đã buông tha cho Quý Mẫn.
" Ai cho con nít các con đánh nhau?"
Mẫn Nhi lớn tiếng trả lời không lễ phép.
" Vậy tại sao người lớn đánh nhau được còn con nít thì không?"
" Vì bọn ta là người lớn."
Quân Vũ nghiêm giọng nói.
" Không biết học theo ai mà có cái thói xấc xược như vậy?"
Mẫn Nhi nhìn Quân Vũ với ánh mắt hình viên đạn, đây là những thứ trẻ con có thể làm sao. Quân Vũ quay qua trách móc Quý Mẫn.
" Cô xem cô dạy như thế nào kìa."
Mẫn Nhi cũng không chịu thôi trách ngược lại Quân Vũ.
" Ba thì sao vô duyên vô cớ lại bóp cổ dì Quý Mẫn, ba không làm gương còn dạy ai cách dạy con?"
Quân Vũ không muốn đôi co với Mẫn Nhi nữa hắn quay sang hỏi tội Quý Mẫn.
" Nói, cô giấu Sơn Hạ ở đâu?"
Quý Mẫn bắt đầu rơi nước mắt.
" Sao anh lại hỏi tôi? tôi bắt cô ấy thì tại sao tôi lại không trốn đi mà vẫn tiếp tục ở lại cái nhà này? Quân Vũ tôi là người tặng anh một mạng sống vậy mà giờ anh lại muốn giết tôi?"
" Bây giờ cô muốn kể công rồi chứ gì? Được thôi trái thận này cô thích thì móc nó ra nhét vào lại vị trí cũ trên người cô đi."
" Anh..."
Quý Mẫn cũng chẳng còn gì để nói chỉ biết ngồi trên sàn nước mắt cứ không ngừng mà tuôn rơi từng biểu cảm điều toát lên vẻ tủi thân. Những biểu cảm, những cảm xúc đó chỉ khiến Quân Vũ càng thêm khinh bỉ không thôi.
" Được, cô đợi tôi tìm ra cô ấy điều tra ra được cô là người cầm đầu thì tôi sẽ giết cô."
Quân Vũ nắm tay ba đứa nhóc đuổi chúng đi ra khỏi phòng khỏi người phụ nữ độc ác này nhưng Mẫn Nhi cứng đầu kiên quyết đòi ở lại, Quân Vũ tức giận đánh vào mông Mẫn Nhi vài cái rồi dứt khoát kéo con bé đi. Mẫn Nhi vừa bị kéo vừa khóc lóc kêu tên Quý Mẫn trong vô vọng.