" Sơn Hạ em đẹp lắm, em có biết không?"
Nói xong hắn vòng tay qua eo Sơn Hạ, ôm cô từ phía sau, hắn ghé sát vào tai cô mà thủ thỉ.
" Vui không."
Hắn dụi mặt vào chiếc vai trắng nõn nà được phơi bày của cô. Cô lặng lẽ mỉm cười, ngại ngùng mà quay đi. Sơn Hạ cũng không ngờ là cô lại cưới người đàn ông này thật cứ ngỡ mọi thứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, cô là vợ hắn thật rồi.
Ngày đám cưới diễn ra người mà cô muốn xuất hiện lại chẳng đến, Thái An, thư ký Minh điều mất tâm đó điều là những người mà cô xem là bạn bè lại rất tin tưởng nhưng thật tiếc họ không có mặt. Quý Mẫn thì lấp ló ở ngoài mà ngó vào nhưng vì không có thiệp cưới nên bị giữ lại. Gia Khiêm thì lặng mất tâm, từ sau cô đi hắn quyết tâm ly hôn với Minh Hằng, hắn lao đầu vào rượu chè thứ quý giá nhất còn lại của hắn là chiếc ảnh cưới của Sơn Hạ được hắn cắt ra và ghép với ảnh của bản thân. Minh Hằng sau khi ly hôn cũng không nỡ nhưng lại mệt mỏi không muốn níu kéo nữa. Sau khi ly hôn cô bắt đầu cặp kè với đại gia, ăn chơi phung phí tiền bạc vung như rác. Minh Hằng lén dùng quan hệ và tiền để lẻn vào được đám cưới, đứng ở dưới nhìn hai người cô vỗ tay chúc mừng, hành động này đã vô tình bị Sơn Hạ và Quân Vũ bắt gặp.
Thủy Tiên tiến lại chỗ Minh Hằng liếc trên liếc dưới rồi nói.
" Dạo này cặp bồ với đại gia chắc kiếm cũng được không ích hả?"
Minh Hằng từ từ tháo chiếc kính râm xuống.
" Kiếm nhiều hơn cậu, cô giáo như cậu thì kiếm được bao nhiêu chứ? nghèo nàn."
" Phải, tôi nghèo nàn nhưng là nghèo nàn về tiền bạc còn đỡ hơn nghèo nàn về tri thức, không có tiền thì có thể kiếm, còn đạo đức cậu kiếm đâu ra?"
" Mày?..."
Minh Hằng tức giận đỏ cả người đôi mắt lườm Thủy Tiên như muốn lòi ra ngoài. Sơn Hạ vội chạy tới sợ sẽ có ẩu đả không may xảy ra.
" Chúc mừng cậu Sơn Hạ."
Minh Hằng nói với vẻ mặt không cam tâm.
Sơn Hạ cười gượng trả lời.
" Cảm ơn, cậu dạo này trong có vẻ đẹp hơn."
Minh Hằng đắc ý mà nói.
" Tôi lúc nào chả đẹp? mà đừng tưởng nói cái kiểu đó là tôi sẽ tha thứ lỗi lầm trong quá khứ của cậu."
Sơn Hạ khó xử lúng túng mời Minh Hằng ngồi vào bàn. Quý Mẫn lấp ló bên ngoài cũng bị Sơn Hạ phát hiện, cô thân thiện chào hỏi Quý Mẫn, Sơn Hạ muốn mời Quý Mẫn vào bàn dự tiệc cưới nhưng vì sợ Quý Mẫn còn tình cảm với Quân Vũ nên cô cũng không dám mời.
" Không cần để ý tới chị, em vào đi mọi người chắc đang đợi em đó, chị sẽ đi ngay đây."
" Dạ vậy tạm biệt chị."
Quý Mẫn ra đi với sự luyến tiếc, Sơn Hạ bèn nghĩ thầm.
" Nếu khi xưa chị ta không bị ép phản bội Quân Vũ thì có lẽ đám cưới này đã không bao giờ diễn ra, không biết chị ấy có hối hận không? Tội nghiệp chị ấy thật. "
Sơn Hạ ngây thơ vẫn bị Quý Mẫn lừa, Quý Mẫn đắc ý cảm thấy mãn nguyện vì vai diễn của mình quá chân thật. Quân Vũ ở từ xa thấy cô nói chuyện với Quý Mẫn trong lòng hắn có một chút hoài nghi.
Sau khi đám cưới kết thúc Quân Vũ và Sơn Hạ định đi hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu nhưng trước giờ bay khi đang ở sân bay hắn nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
" Alo anh có phải người quen của chủ điện thoại này không ạ?"
" Cho hỏi cô là ai?"
Vị y tá bên kia từ tốn trả lời rõ ràng.
" Tôi là y tá của bệnh viện XX, chủ nhân của chiếc điện thoại tên là Đặng Quý Mẫn, thẻ căn cước để tên cô ấy như vậy."
" Cho hỏi cô ấy bị gì vậy y tá."
" Cô ấy bị đứt một vết sâu ở cổ tay, may mà được người giao hàng phát hiện hiện, hiện đang được truyền máu."
Sơn Hạ cũng nghe rõ tất cả những gì cô y tá nói, trong lòng cũng có một chút hồi hộp và lo sợ nhưng Sơn Hạ cố gắng bình tĩnh nói.
" Anh đi gặp cô ấy đi."
" Hả? Sao anh phải đi?"
" Chắc cô ấy đang ở bệnh viện một mình, mà cũng vì những chuyện trong quá khứ nên muốn tự vẫn, anh tạm biệt cô ấy một lần đi khuyên ngăn cô ấy mạnh mẽ mà sống tiếp."
" Anh không muốn đi."
" Anh cứ nghe lời em, cô ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, em sẽ nhận phòng khách sạn rồi đợi anh."
Mặc dù Quân Vũ cũng có chút thương hại dành cho Quý Mẫn nhưng hắn vẫn không muốn liên quan đến cô nữa, nhưng vì Sơn Hạ mãi khuyên hắn gặp Quý Mẫn nên hắn đành chấp nhận.