"chúc mừng cô là song thai."
Sơn Hạ hỏi tiếp là trai hay gái thì bác sĩ nói là một trai và một gái. Sơn Hạ lại vô tình nhớ đến lời cuối cùng bà nói với cô trước khi mất cô ngẫm mãi vẫn không hiểu gì. Lúc ra khỏi phòng siêu âm thư ký Minh nói.
" Nếu là một trai một gái thì giấu đứa con trai đi."
Sơn Hạ không hiểu nhìn anh.
" Tại sao?"
Anh nghiêm túc trả lời.
" Nếu để đứa con trai ấy ở lại, địa vị của bà Quỳnh sẽ rất dễ bị lung lay. Nếu là con gái thì không sao nhưng là con trai thì nó sẽ là đứa kế nghiệp giám đốc. Bà ta có thể dùng mọi cách để đoạt lấy tài sản của cậu bé đó."
Sơn Hạ lại nhớ về bà tủi thân mà khóc to không ngờ bà lại tính xa như vậy, không ngờ bà đã nhắc nhở cô những điều cần thiết như vậy. Thư ký Minh thấy cô khóc anh cũng lại dỗ dành cho cô, anh đưa bàn tay của mình ra mà đặt lên vai cô. Vì chỉ là người làm của giám đốc nên anh không dám thân mật quá nhiều với cô. Khi về đến nhà Gia Khiêm đã đứng ở đấy để đoán cô, cô vừa xuống xe thì hắn dìu cô vào nhưng cô lại hất tay hắn ra né tránh bọn người hầu đang nhìn. Cô ôm cái bụng to đùng bước đi khó khăn nhưng lại không muốn ai dìu để tránh bị đồn ngoài ý muốn. Đã sáu tháng rồi cô cứ ngỡ đáng lý ra hắn phải ngoan ngoãn nghe lời chứ.
Vừa mới bước chân vào nhà thì thím hai thím ba đã đứng sẵn ở đấy nhẹ nhàng dìu cô đi. Thế là họ kéo cô lên ghế sofa ngồi, cô không còn cách nào khác ngoài việc nghe họ hỏi đủ thứ về cái thai lâu lâu lại có một câu nói móc. Nhưng Sơn Hạ không dám đi đâu đến khi cô nôn mửa vì ốm nghén mới được họ tha cho. Lúc lên phòng đang tắm rửa thì Quân Vũ về cô tính lại nói với hắn về cái thai nhưng hắn khi thấy cô lại lạnh lùng quay bước đi, đi thẳng vào nhà tắm.
Cô vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Hắn bắt cô leo lên thuyền vậy mà hắn lại để chiếc thuyền này chìm vào dĩ vãng. hơn chín tháng đã trôi qua Sơn Hạ cũng bắt đầu sinh nhưng bên cạnh cô chỉ có ba mẹ và các vị họ hàng bên nhà gái. Sơn Hạ cảm thấy lạc lõng lúc cô được đưa vào phòng sinh thì một người đàn ông mặc vest xuất hiện, cô cứ nghĩ là Quân Vũ mà cười như một con ngốc. Nào có biết người đàn ông mặc vest đó là Gia Khiêm. Thư ký Minh cũng muốn đến để ở bên cô lúc cô hạ sinh em bé nhưng lại bận đi công tác ở nước ngoài với Quân Vũ nên không về được.
Lúc sinh xong cô yêu cầu mẹ hãy đem đứa con trai giấu đi giấu về quê nhà, các bác sĩ đỡ đẻ không chấp thuận cô làm việc đó, họ không chịu nói dối trước mặt người khác. Nhưng sau khi nghe câu chuyện của cô họ lại đồng ý giúp. Bà Quỳnh và các chị của bà ta cũng đến để xem tình hình của cô. Lúc này bác sĩ vừa bước ra vừa chúc mừng.
" Xin chúc mừng, mẹ tròn con vuông."
Bà Quỳnh nào có quan tâm đến sự an nguy của cô bà ta chỉ quan tâm đó là trai hay gái
" Là trai hay gái vậy bác sĩ."
Bác sĩ vui vẻ nói
" Là gái."
Nghe xong bà ta cũng thấy nhẹ lòng đỡ mất công phải dọn dẹp một đối thủ ngáng đường. Sau khi sinh xong Quân Vũ cũng thường xuyên diện cớ đi ra ngoài. Gia Khiêm cũng hay chăm sóc con bé nhiều hơn, Tin đồn bắt đầu được loan truyền. Nói rằng cô bị chồng lạnh nhạt vì đã ngoại tình với anh rể, Bà Quỳnh hợp gia đình mong muốn cô giải thích cho thoả đáng nhưng bọn họ lại cố tình gài bẫy cô, Bà Quỳnh lấy một tập ảnh Gia Khiêm đi khách sạn với Sơn Hạ, và cũng dựa vào việc hắn quan tâm đến con của Sơn Hạ hơn là ba nó. Quân Vũ không nói gì lặng lẽ bước về phòng, Sơn Hạ khóc lóc giải thích nhưng không được. Sơn Hạ thầm nói " sao anh không giải thích rằng đây là con của anh? tại sao?"
Sơn Hạ trở về phòng đối mặt với người đàn ông lạnh lùng trước mặt hắn nói.
" Hợp đồng kết thúc ở đây được rồi, cô không cần phải khổ sở nữa đâu."
Sơn Hạ vừa khóc vừa cười cô nói.
" Đúng là CEO có khác cứ kiếm đại một cô gái đóng giả làm vợ mình rồi đợi cô ấy sinh con xong rồi vứt đi đâu là vứt."
" Chứ cô muốn tôi phải làm sao?"
" Không làm sao cả chỉ cần anh chăm sóc tốt cho con gái tôi là được."
" Cô chịu bỏ đứa nhỏ lại sao?"
" Không chịu cũng phải chịu chứ biết làm sao bây giờ."
Mặc dù cô không muốn bỏ lại con gái mình nhưng vì nghĩ đến cảnh thốn thiếu thức ăn, cũng không có nhiều tiền để chăm lo cho con gái, không còn cách nào khác ngoài cách này để đứa trẻ lớn lên có đầy đủ mọi thứ. nghĩ đến cô cũng chạnh lòng.