Sau khi Sơn Hạ rời đi được một tuần thì người của hắn đã điều tra ra được Hạ Vũ chính là con của hắn nhờ vào việc tiếp cận Hạ Vũ khi cậu nhóc đang ở một mình mà lấy mẫu tóc để đi xét nghiệm huyết thống. Quân Vũ sau khi nghe xong cũng đứng ngồi không yên mau cho người truy tìm Sơn Hạ và Hạ Vũ. Hắn cử rất nhiều người đi tìm, tìm qua từng nơi mà hắn nghĩ cô sẽ ở đó. Cả nguyên một đội ngũ Hacker được hắn thuê chỉ để tìm ra hai người. Sau một ngày một đêm nỗ lực cuối cùng hắn cũng tìm thấy cô, Sơn Hạ và Hạ Vũ ở trong một khu chung cư cũ vô cùng ẩm thấp và lạnh lẽo.
Quân Vũ mặc vest trịnh trọng bước xuống xe, cả khu chung cư gần đó ai cũng háo hức ra xem.
" Không biết là ai mà đẹp trai quá ha?"
" Lại còn rất giàu nữa."
Những cô gái tròn đôi mươi hay những bà mẹ bỉm sữa điều ngoái nhìn với ánh mắt si tình không rời. Quân Vũ tiến lại hỏi những ông lão đang chơi đánh cờ ở đằng trước, hắn đưa hình cho các ông xem rồi hỏi.
" Ông có từng thấy qua người này chưa ạ?"
Ông liếc nhìn một giây rồi quay lại đi nước cờ tiếp theo ông nói.
" Không thấy"
Quân Vũ lại đưa bức hình cho những ông lão ngồi đánh cờ kế bên xem, một ông vuốt cầm định nói nhưng bị ông lão lúc đầu chặn lại.
" Nước cờ của bản thân còn tính chưa xong còn tính chỉ đường cho người ta?"
Cụ ông này cũng nhẹ nhàng đáp lại.
" Được rồi tôi tiếp tục đánh cờ với ông nữa là được chứ gì?"
Quân Vũ vừa quay lưng bước đi thì ông lão nói.
" Cậu trai trẻ ván cờ đi sai một nước thì vẫn sẽ thắng nếu biết sai ở đâu, còn không biết sai mà cứ đâm đầu vào nước đi sai đó thì dễ thua khó sửa nhưng nếu cậu đủ kiên trì và cố gắng sửa chữa sai lầm thì cuộc đời còn nhiều ván cờ lắm."
Quân Vũ quay lại cảm ơn ông rồi bước đi tiếp tục hỏi. Thật ra ông lão đó là hàng xóm kế bên nhà của Sơn Hạ mọi người hay gọi ông ấy là Cụ Hùng vì ông rất thích giúp đỡ mọi người xung quanh giống như một anh hùng vậy. thấy cô vất vả vừa nuôi con vừa kiếm tiền vừa tự mình chạy lo mọi thứ, ông không kiềm lòng được mà hỏi về cuộc sống của cô. Sơn Hạ cũng chẳng giấu diếm gì cứ thế mà tâm sự hết với ông và ngày nào cũng vậy cứ đi làm về rảnh rỗi thì lại ngồi nói chuyện, tâm sự với ông cả Hạ Vũ cũng rất thích qua nhà chơi với ông vì ông chỉ sống có một mình vợ ông thì mất lâu rồi, còn con cháu thì cuối tuần lại về thăm ông một lần. Sáu ngày kia ông lúc nào cũng lủi thủi một mình trong rất buồn lòng nên Hạ Vũ hay qua chơi để ông bớt buồn.
Sau khi nghe Sơn Hạ kể mọi chuyện chỉ cần nhìn vào người đàn ông này Cụ Hùng đã biết ngay đó chính là tên hóng hách Quân Vũ mà cô từng kể nên cụ rất ghét hắn. Một chút thiện cảm với hắn cũng không nên ông quyết định không muốn nói ra nơi ở của cô.
Quân Vũ lại đi hỏi những người gần đó nhưng ông cụ lại bảo.
" Chúng tôi không biết về cô gái và đứa trẻ đó xin cậu đi cho! rốt cuộc thì sao cậu lại muốn tìm cô gái đó đến như vậy?"
" Vì cháu muốn sửa sai!"
Quân Vũ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ông cụ không một chút giao động.
Nhưng ông cụ rất kiên quyết quát lớn.
" Không được nói! nếu một trong số các người nói thì đừng có nhìn mặt lão già này nữa."
Mọi người nghe xong cũng chỉ biết câm nín vì cụ Hùng là ân nhân đã từng giúp đỡ họ rất nhiều nên không ai trong số họ muốn làm trái ý ông và một phần cũng là vì thấy Quân Vũ khả nghi sợ rằng hắn sẽ làm gì nguy hiểm cho Sơn Hạ và Hạ Vũ. Quân Vũ không còn cách nào khác hắn chỉ có thể lén lút nhét một miếng danh thiếp có tên mình và số điện thoại cho mọi người và bảo rằng khi cô gặp khó khăn có thể gọi điện để hắn giúp đỡ. Sau đó hắn cúi chào ông rồi quay lại xe trở về.