• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã một tháng không được gặp các con hắn không khỏi nhớ mông bèn tới trường mà thăm bọn trẻ, ở đây hắn vô tình gặp Quý Mẫn. Cô có vẻ hốc hác hơn xưa, nhưng dù đứng từ xa hắn cũng dễ dàng nhận ra cô, cô cũng thấy hắn cả hai nhìn nhau một hồi lâu thì tiếng trống tan trường vang lên cắt đứt ánh nhìn của hai người, lúc này Sơn Hạ đứng từ xa đã nhìn thấy tất cả, cô lặng lẽ mà ra đi. Quý Mẫn chủ động tiến lại gần hắn.

" Dạo này sắc mặt của anh có vẻ tốt hơn trước rồi."

" Em đã thấy sắc mặt của anh trước hôm nay à?

Sau câu vạ miệng của Quý Mẫn hắn lại càng chắc chắn người hiến tặng thận cho hắn không ai khác chính là cô.

Quý Mẫn bối rối trả lời.

" Đương nhiên là không rồi làm sao mà em thấy anh trước đó được."

" À, vụ kiện có vẻ thắng lợi khá lớn."

" Ùm do em may."

Nhưng Quý Mẫn cũng không còn đơn thuần như ngày xưa nữa, chiêu trò của cô ta đã lên một đẳng cấp khác, trợ lý của hắn cũng là do người của cô cố tình dàn dựng thành một vụ tai nạn không có chủ đích. Cô cũng cố tình âm mưu khiến Quân Vũ hiểu lầm rằng cô chính là người hiến tặng thận cho hắn.



" Em tới đón Mẫn Nhi à?"

" Không, em chỉ muốn lặng lẽ nhìn con bé từ xa thôi."

" Tại sao?"

" Vì em không phải người tốt, vì em từng đi tù em sợ con bé sẽ không chấp nhận được.

Sau khi âm thầm nhìn thấy con gái tan trường vui cười nói đùa cô cũng an tâm mà rời đi.

Sơn Hạ quay về nhà và nhờ một người bạn thân đi đón ba đứa trẻ về, cô ngồi một góc trong phòng mà trầm tư suy nghĩ.

" Anh ta sẽ chọn cô ấy, chắc chắn! thế... còn mình thì sao? Tại sao người bị ruồng bỏ luôn là mình? tại sao mình luôn là người phải hy sinh nhiều nhất trong cuộc tình này?"

Thủy Tiên muốn đón Hạ Vũ và Thiên Kim về nhưng Quân Vũ quyết định không cho hắn tự ý đưa ba đứa trẻ lên xe rồi chỗ chúng về nhà Sơn Hạ, Sơn Hạ lúc này mệt mỏi nằm gục xuống sàn nhà không hay biết, hắn nói nhỏ với Hạ Vũ rằng.

" Con ngoan vào nói với mẹ tha thứ cho ba đi."

" Con không làm!"

" Thằng bé này cứng đầu giống ai vậy?"

Quân Vũ chỉ biết cười trừ, Hạ Vũ lại nói.

" Nếu ba làm sai thì chủ động đi xin lỗi đi ạ, đừng lợi dụng con nít như vậy chứ."

" Rồi ba biết rồi, thằng nhóc này. Mấy đứa ở ngoài chờ ba một lát."



Khi Quân Vũ bước lên phòng chỉ thấy cô đang nằm bất động trên sàn nhà hắn còn tưởng cô thất tình đến mức tự vẫn thì ra là cô chỉ đang ngủ thôi, khi vừa mở mắt cô đã thấy mình tỉnh dậy trong vòng tay của hắn, khuôn mặt của hắn rất lo lắng tay chân cứng đờ, cẩn thận kiểm tra xem trên người cô có vết thương nào hay không. Sơn Hạ vẫn còn mơ mơ màng màng lại tưởng rằng bản thân suy tình quá hoá ảo tưởng.

" Anh đến đây làm gì? Sao không về với cô ấy đi, cô ấy gặp những chuyện tồi tệ như vậy anh nên bên người vợ hợp pháp của anh thì đúng hơn."

" Cô ấy chỉ là quá khứ thôi bây giờ người anh muốn ở bên cạnh là em."

Hắn cẩn thận nhìn cô thật kĩ, đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.

" Mới có một tháng mà em gầy đi nhiều quá?"

" Chẳng phải tại anh sao?"

" Anh xin lỗi, giờ em nghe anh giải thích đi có được không?"

" Ừ"

Quân Vũ chỉnh tề nói.

" Thật ra anh bị suy thận, cần phải phổ thuật gấp nhưng anh không muốn em lo lắng nên anh đã chọn cách rời xa em để em bớt đau khổ."

Đây rồi, những thứ mà Sơn Hạ muốn nghe đây rồi, chỉ cần câu nói này của hắn tâm trạng cô lại lập tức phấn chấn trở lại, cô mỉm cười nhìn hắn. Sơn Hạ cũng không ngờ người hắn chọn lại là cô. Hạ Vũ, Thiên Kim và Mẫn Nhi ở ngoài cửa cũng chạy vào ôm hai người mà khóc, cả nhà năm người cùng khóc vô cùng náo nhiệt.

" Sơn Hạ em đồng ý lấy anh chứ?"

Quân Vũ đột nhiên cầu hôn Sơn Hạ, cô lao nước mắt rồi mỉm cười hạnh phúc.

" Đồ ngốc, chuyện cầu hôn mà anh làm qua loa như vậy à? không lãng mạn một chút được sao?"

Quân Vũ thở dài ngao ngán nói


" Anh cũng rất muốn lãng mạn nhưng lần nào lên kế hoạch cầu hôn thì cũng có chiến tranh lạnh với em, anh thấy cứ cầu hôn đơn giản và nhanh gọn có khi chúng ta lại bớt hiểu lầm về nhau hơn. Lãng mạn hả? đợi em lấy anh, anh sẽ cho em thấy hết tất cả những thứ lãng mạn trên đời này!"


Sơn Hạ còn chưa kịp nói gì đám trẻ đứng kế bên đã vỗ tay hô hào.


" Đồng ý đi, đồng ý đi..."


" Được rồi các con im lặng đi! mẹ các con sắp đồng ý rồi."


" Ai nói với anh là em đồng ý."


Sơn Hạ đưa tay ra cho hắn đeo nhẫn lên, cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc theo cảm nghĩ của Sơn Hạ. Quân Vũ đưa bốn mẹ con cô về ngôi nhà cũ, đồ đạc của cô hắn không dám vứt thứ gì dù là một cây viết trên bàn của cô. Đám trẻ con nô đùa chạy tung tăng trong nhà.


" Cuối cùng cũng được về nhà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK