Những suy nghĩ của Thái Cẩn Ngôn hiện ra rất nhanh và thay đổi cũng rất nhanh khiến Triệu Chân Tâm suýt nữa thì nghe qua mà không kịp nắm bắt:
[Việc mình viết trước đơn ly hôn sẽ khiến Chân Tâm đau lòng và khó chịu sao? Điều này có nghĩa gì nhỉ? Em ấy không muốn ly hôn mình, đúng không?]
[Không đâu, Thái Cẩn Ngôn, mày đừng quên, chính mày đã ép buộc Chân Tâm kết hôn với mày. Em ấy vốn không hề yêu mày.]
[Ban nãy, nghe anh hai nói như thế, biết đâu chừng, rất có thể, Chân Tâm đã có cảm tình với một ai đó rồi. Đó có thể là một cô gái…]
[Cũng đúng, Chân Tâm tốt đẹp như thế, tính hướng của em ấy có lẽ cũng… bình thường. Em ấy yêu một cô gái nào đó cũng đâu có gì lạ. Mà giả sử như Chân Tâm yêu một người đàn ông nào khác thì… Thái Cẩn Ngôn, mày lấy cái gì để mà so với người ta?]
[Tự nhìn lại mình xem: gương mặt thì khó ưa, tính cách cũng khó ưa, không biết ngọt ngào, lãng mạn, không biết thơ văn nhạc họa, lại còn là kẻ đã từng ép buộc Chân Tâm, gây kho dễ cho anh trai của em ấy… Vậy mà bây giờ mày lại còn muốn trở thành kẻ chủ động ly hôn với Chân Tâm nữa…]
[Khoan đã. Có phải vì vậy mà Chân Tâm không vui không? Nếu phải ly hôn với mình, thì Chân Tâm cũng không nên là người bị động. Đúng vậy, nhỉ? Thái Cẩn Ngôn, nếu tính ra thì, mày là kẻ đáng bị vứt đi hơn ai hết. Sao mày lại dám nghĩ đến việc sẽ chủ động ly hôn? Mày làm thế thì có khác gì để cho những kẻ thích thị phi kia càng có cớ để xem thường và chế giễu Chân Tâm? Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là đồ ngu mà!]
[Vậy phải làm thế nào nhỉ? Hay là… mình không viết đơn ly hôn trước nữa mà để cho Chân Tâm chủ động đề nghị? Nhưng phải làm thế nào để Chân Tâm chủ động đề nghị?]
[Ha ha ha… Thái Cẩn Ngôn, việc này mà mày còn cần phải nghĩ gì nữa sao? Với cái sự đáng ghét và đáng khinh này của mày, mày chẳng cần làm gì cả, có lẽ chẳng bao lâu nữa Chân Tâm cũng sẽ chán ghét mày mà thôi. Đến lúc đó thì… cứ để em ấy đưa ra phán quyết vậy.]
Triệu Chân Tâm nhìn gương mặt đăm chiêu không rõ cảm xúc của chồng, đắc ý nhướng mày. Cậu vừa có thể khiến Thái Cẩn Ngôn phải suy nghĩ lại, vừa có thể nhìn gương mặt cứng đơ kia và nghe được tiếng lòng của hắn, từ đó có thể hiểu được cảm xúc và tâm trạng của chồng. Đây đúng là chuyện tốt nhân đôi nha. Chỉ cần Thái Cẩn Ngôn không viết trước đơn ly hôn và luôn chuẩn bị tâm thế ly hôn với cậu là được rồi. Còn về việc Triệu Chân Tâm sẽ phán quyết như thế nào thì… cứ để từ từ mà tính đi vậy.
Khi chiếc xe về đến trước cổng nhà, Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ xong và có quyết định. Trường hợp mà Triệu Chân Tâm liên hệ ban nãy, quả thật đã làm Thái Cẩn Ngôn lo lắng không ít. Thế nhưng lúc Triệu Chân Tâm bước lên lầu thì Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ lại. Hắn cảm thấy, hậu quả khiến cho Triệu Chân Tâm đau buồn, tổn thương chỉ có thể xảy ra khi người chủ động ly hôn là người đàn ông mà cậu yêu thương. Tự nhìn lại bản thân mình, Thái Cẩn Ngôn không có một chút tự tin nào rằng hắn sẽ được cậu yêu. Cho nên, việc ly hôn này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến cậu, mà sẽ như lời của anh trai cậu đã nói, trả lại tự do cho cậu đi tìm tình yêu mới.
Thái Cẩn Ngôn liếc nhìn bóng lưng của Triệu Chân Tâm một cái, quyết định rằng hắn sẽ chỉ thay đổi một chút trong kế hoạch của mình. Theo hắn suy luận, có lẽ việc khiến Triệu Chân Tâm khó chịu chỉ là hắn chủ động viết đơn ly hôn. Nếu thế thì, đơn ly hôn hắn sẽ nhờ luật sư soạn thảo, và lấy tư cách là Triệu Chân Tâm muốn ly hôn với hắn, lý do muốn bao nhiêu tệ hại sẽ có bấy nhiêu tệ hại. Dù sao thì, việc tệ hại nhất trong cuộc đời của hắn chính là phải ly hôn với cậu mà thôi.
Vì sao Thái Cẩn Ngôn dám khẳng định rằng ba năm sau hắn sẽ phải ly hôn với Triệu Chân Tâm ư? Vì hắn biết rõ, ở giữa hắn và cậu là một khoảng cách vô cùng lớn cả về tính cách, sở thích và xuất thân. Dù hắn có cố gắng thế nào, dù là hiện tại hắn đứng bên cạnh cậu, mang danh nghĩa là chồng của cậu, thì sự thật vẫn là cả hai vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu không muốn nói là đối lập nhau.
Nhưng dù cho như thế, chỉ cần có một tia cơ hội, Thái Cẩn Ngôn vẫn muốn có được Triệu Chân Tâm, muốn cưới cậu về nhà, dù hành vi ấy chẳng khác gì là hắn cưỡng ép cậu. Bởi vì khao khát quá lớn, cơ hội lại quá trùng hợp và hấp dẫn, Thái Cẩn Ngôn không kìm lòng được, đã chịu thua sự ích kỷ và hèn hạ của chính mình. Tuy vậy, hắn không hề hối hận. Hắn chỉ sợ, thế giới tăm tối và u ám của hắn sẽ khiến Triệu Chân Tâm bị vấy bẩn, thế nên mới có quyết định về tờ đơn ly hôn kia.
[Việc mình viết trước đơn ly hôn sẽ khiến Chân Tâm đau lòng và khó chịu sao? Điều này có nghĩa gì nhỉ? Em ấy không muốn ly hôn mình, đúng không?]
[Không đâu, Thái Cẩn Ngôn, mày đừng quên, chính mày đã ép buộc Chân Tâm kết hôn với mày. Em ấy vốn không hề yêu mày.]
[Ban nãy, nghe anh hai nói như thế, biết đâu chừng, rất có thể, Chân Tâm đã có cảm tình với một ai đó rồi. Đó có thể là một cô gái…]
[Cũng đúng, Chân Tâm tốt đẹp như thế, tính hướng của em ấy có lẽ cũng… bình thường. Em ấy yêu một cô gái nào đó cũng đâu có gì lạ. Mà giả sử như Chân Tâm yêu một người đàn ông nào khác thì… Thái Cẩn Ngôn, mày lấy cái gì để mà so với người ta?]
[Tự nhìn lại mình xem: gương mặt thì khó ưa, tính cách cũng khó ưa, không biết ngọt ngào, lãng mạn, không biết thơ văn nhạc họa, lại còn là kẻ đã từng ép buộc Chân Tâm, gây kho dễ cho anh trai của em ấy… Vậy mà bây giờ mày lại còn muốn trở thành kẻ chủ động ly hôn với Chân Tâm nữa…]
[Khoan đã. Có phải vì vậy mà Chân Tâm không vui không? Nếu phải ly hôn với mình, thì Chân Tâm cũng không nên là người bị động. Đúng vậy, nhỉ? Thái Cẩn Ngôn, nếu tính ra thì, mày là kẻ đáng bị vứt đi hơn ai hết. Sao mày lại dám nghĩ đến việc sẽ chủ động ly hôn? Mày làm thế thì có khác gì để cho những kẻ thích thị phi kia càng có cớ để xem thường và chế giễu Chân Tâm? Thái Cẩn Ngôn, mày đúng là đồ ngu mà!]
[Vậy phải làm thế nào nhỉ? Hay là… mình không viết đơn ly hôn trước nữa mà để cho Chân Tâm chủ động đề nghị? Nhưng phải làm thế nào để Chân Tâm chủ động đề nghị?]
[Ha ha ha… Thái Cẩn Ngôn, việc này mà mày còn cần phải nghĩ gì nữa sao? Với cái sự đáng ghét và đáng khinh này của mày, mày chẳng cần làm gì cả, có lẽ chẳng bao lâu nữa Chân Tâm cũng sẽ chán ghét mày mà thôi. Đến lúc đó thì… cứ để em ấy đưa ra phán quyết vậy.]
Triệu Chân Tâm nhìn gương mặt đăm chiêu không rõ cảm xúc của chồng, đắc ý nhướng mày. Cậu vừa có thể khiến Thái Cẩn Ngôn phải suy nghĩ lại, vừa có thể nhìn gương mặt cứng đơ kia và nghe được tiếng lòng của hắn, từ đó có thể hiểu được cảm xúc và tâm trạng của chồng. Đây đúng là chuyện tốt nhân đôi nha. Chỉ cần Thái Cẩn Ngôn không viết trước đơn ly hôn và luôn chuẩn bị tâm thế ly hôn với cậu là được rồi. Còn về việc Triệu Chân Tâm sẽ phán quyết như thế nào thì… cứ để từ từ mà tính đi vậy.
Khi chiếc xe về đến trước cổng nhà, Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ xong và có quyết định. Trường hợp mà Triệu Chân Tâm liên hệ ban nãy, quả thật đã làm Thái Cẩn Ngôn lo lắng không ít. Thế nhưng lúc Triệu Chân Tâm bước lên lầu thì Thái Cẩn Ngôn đã nghĩ lại. Hắn cảm thấy, hậu quả khiến cho Triệu Chân Tâm đau buồn, tổn thương chỉ có thể xảy ra khi người chủ động ly hôn là người đàn ông mà cậu yêu thương. Tự nhìn lại bản thân mình, Thái Cẩn Ngôn không có một chút tự tin nào rằng hắn sẽ được cậu yêu. Cho nên, việc ly hôn này chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tiêu cực đến cậu, mà sẽ như lời của anh trai cậu đã nói, trả lại tự do cho cậu đi tìm tình yêu mới.
Thái Cẩn Ngôn liếc nhìn bóng lưng của Triệu Chân Tâm một cái, quyết định rằng hắn sẽ chỉ thay đổi một chút trong kế hoạch của mình. Theo hắn suy luận, có lẽ việc khiến Triệu Chân Tâm khó chịu chỉ là hắn chủ động viết đơn ly hôn. Nếu thế thì, đơn ly hôn hắn sẽ nhờ luật sư soạn thảo, và lấy tư cách là Triệu Chân Tâm muốn ly hôn với hắn, lý do muốn bao nhiêu tệ hại sẽ có bấy nhiêu tệ hại. Dù sao thì, việc tệ hại nhất trong cuộc đời của hắn chính là phải ly hôn với cậu mà thôi.
Vì sao Thái Cẩn Ngôn dám khẳng định rằng ba năm sau hắn sẽ phải ly hôn với Triệu Chân Tâm ư? Vì hắn biết rõ, ở giữa hắn và cậu là một khoảng cách vô cùng lớn cả về tính cách, sở thích và xuất thân. Dù hắn có cố gắng thế nào, dù là hiện tại hắn đứng bên cạnh cậu, mang danh nghĩa là chồng của cậu, thì sự thật vẫn là cả hai vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu không muốn nói là đối lập nhau.
Nhưng dù cho như thế, chỉ cần có một tia cơ hội, Thái Cẩn Ngôn vẫn muốn có được Triệu Chân Tâm, muốn cưới cậu về nhà, dù hành vi ấy chẳng khác gì là hắn cưỡng ép cậu. Bởi vì khao khát quá lớn, cơ hội lại quá trùng hợp và hấp dẫn, Thái Cẩn Ngôn không kìm lòng được, đã chịu thua sự ích kỷ và hèn hạ của chính mình. Tuy vậy, hắn không hề hối hận. Hắn chỉ sợ, thế giới tăm tối và u ám của hắn sẽ khiến Triệu Chân Tâm bị vấy bẩn, thế nên mới có quyết định về tờ đơn ly hôn kia.