Sở dĩ Triệu Chân Tâm có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cậu trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có thể soi được toàn bộ thân người. Mà lúc này đây, Triệu Chân Tâm đang đứng trước tấm kính ấy. Cậu nhìn thấy chính mình trong gương. Hình ảnh phản chiếu kia vẫn là Triệu Chân Tâm vô cùng quen thuộc nhưng lại tươi trẻ hơn. Quan trọng nhất là Triệu Chân Tâm lúc này lại còn đang mặc một bộ lễ phục trắng muốt như áng mây. Trên cổ áo phẳng phiu của bộ lễ phục ấy còn được đính một chiếc nơ màu đỏ thắm với điểm nhấn ở giữa là một viên kim cương to như trứng chim sẻ nằm chễm chệ. Chiếc nơ gắn cổ ấy quá phô trương ấy đã từng khiến Triệu Chân Tâm cảm thấy vô cùng ngượng ngùng và phản cảm nên cũng khiến cậu khắc sâu hình ảnh ấy vào ký ức của mình.
Một tia chớp lóe lên, rạch ngang trời như một con lươn điện đang giãy giụa. Rồi một tiếng sấm khác lại rền lên. Triệu Chân Tâm co rúm lại một chút. Cậu vốn rất sợ sấm sét. Đầu óc vẫn còn mơ hồ sau cơn choáng váng, Triệu Chân Tâm còn bị sấm sét dọa cho một trận, nhất thời càng thêm mờ mịt.
Trong lúc Triệu Chân Tâm còn đang bàng hoàng chưa xác định được tình huống hiện tại là gì thì bên tai cậu vang lên một giọng nói càng vô cùng quen thuộc:
- Bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, nên có lẽ buổi tiệc phải dời lại một chút. Em... cố gắng chờ thêm một chút nữa.
Triệu Chân Tâm sửng sốt quay người lại. Cách đó không xa là một người đàn ông lịch lãm mặc lễ phục sang trọng đang đứng nhìn về phía cậu. Vóc dáng cao ráo ấy, gương mặt điển trai mà lạnh lùng ấy, giọng nói trầm thấp ấy... đối với Triệu Chân Tâm vô cùng quen thuộc, lại vô cùng khó tin. Triệu Chân Tâm ngơ ngác gọi:. Ngôn Tình Hay
- Thái Cẩn Ngôn?
- Ừ.
- Anh là Thái Cẩn Ngôn thật sao?
Triệu Chân Tâm vẫn chưa thể tin nổi, hỏi lại một cách ngớ ngẩn. Người đàn ông kia đúng là Thái Cẩn Ngôn. Trước câu hỏi của Triệu Chân Tâm, hắn nghiêm nghị gật đầu:
- Ừ.
- Anh... anh không sao chứ?
Giọng của Triệu Chân Tâm khẽ run. Cậu vẫn còn nhớ như in hình ảnh Thái Cẩn Ngôn lao vào ngọn lửa đỏ rực, cậu vẫn như nghe văng vẳng bên tai tiếng gào thét đầy bi thương trong cơn hỏa hoạn, cậu càng không thể quên giọng nói lạnh lùng không cảm xúc cho cậu một động lực để tỉnh lại... Nhớ lại những việc đó, Triệu Chân Tâm bỗng nhiên lại muốn khóc. Cậu khịt mũi, chớp chớp đôi mắt hoe đỏ, trông thật đáng thương.
Nhưng dáng vẻ đó của Triệu Chân Tâm lọt vào mắt Thái Cẩn Ngôn thì lại khiến hắn rất phiền lòng. Hôm nay là ngày đặc biệt, cũng là ngày trọng đại, vậy mà “vợ” của hắn lại tủi thân ngồi khóc thút thít trong phòng, khiến Thái Cẩn Ngôn đau lòng muốn chết. Hắn lại càng ân hận và áy náy đến vô cùng. Gương mặt của Thái Cẩn Ngôn sa sầm xuống, lạnh lùng khiến cho Triệu Chân Tâm giật mình, vừa lo lắng lại vừa cảnh giác. Gã “anh trai” kiêm “chồng mới cưới” của cậu sẽ không nảy sinh ra ý đồ thâm độc và tàn ác nào nữa chứ?
Triệu Chân Tâm còn đang băn khoăn chưa biết phải ứng phó như thế nào thì Thái Cẩn Ngôn đã lựng khựng bước tới bên cạnh cậu. Động tác của Thái Cẩn Ngôn ngập ngừng một chút rồi hắn đưa bàn tay thô ráp sần sùi lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rịn ra trên khóe mi của Triệu Chân Tâm. Gần như ngay lập tức, Triệu Chân Tâm có cảm giác toàn thân tê dại như bị một dòng điện chạy ngang qua thân thể. Liền đó, bên tai của cậu vang lên giọng nói trầm thấp đầy tức giận của Thái Cẩn Ngôn:
[Đáng ghét thật! Sao Chân Tâm lại khóc đau lòng đến như thế này?]
Triệu Chân Tâm ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trôi của Thái Cẩn Ngôn. Đôi môi mỏng của hắn rõ ràng vẫn còn đang mím lại thành một đường. Vậy thì tại sao Triệu Chân Tâm lại có thể nghe được lời nói của Thái Cẩn Ngôn? Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một một suy luận hoang đường khác, Triệu Chân Tâm căng thẳng toàn thân, tập trung tinh thần quan sát Thái Cẩn Ngôn không dám chớp mắt. Và rồi bên tai của cậu lại vang lên giọng nói quen thuộc của Thái Cẩn Ngôn:
[Sao Chân Tâm lại trừng mắt nhìn mình như thế? Em ấy đang tức giận sao? Hay là em ấy đang rất căm ghét mình? Cũng đúng, cứ nghĩ mà xem, Thái Cẩn Ngôn, nếu đổi lại là mày, thì mày có căm tức và oán hận cái thằng khốn kiếp dám ép hôn mày, còn dùng chính sự nghiệp tâm huyết của gia đình để ép buộc mày làm vợ, còn bày ra trò kết hôn đồng tính như thế này để phô trương cho nhiều người cùng biết thế này hay không? Chân Tâm chỉ trừng mắt với mày như thế chứng tỏ em ấy đã rất lương thiện và hiền lành rồi, mày lại còn dám thắc mắc gì nữa hả?]
Triệu Chân Tâm trợn tròn mắt nhìn gương mặt không cảm xúc của Thái Cẩn Ngôn vẫn không có bất cứ cử động nào. Trong lòng của cậu vui mừng như điên. Quả nhiên là cậu có thể “nghe” được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn rồi.
Một tia chớp lóe lên, rạch ngang trời như một con lươn điện đang giãy giụa. Rồi một tiếng sấm khác lại rền lên. Triệu Chân Tâm co rúm lại một chút. Cậu vốn rất sợ sấm sét. Đầu óc vẫn còn mơ hồ sau cơn choáng váng, Triệu Chân Tâm còn bị sấm sét dọa cho một trận, nhất thời càng thêm mờ mịt.
Trong lúc Triệu Chân Tâm còn đang bàng hoàng chưa xác định được tình huống hiện tại là gì thì bên tai cậu vang lên một giọng nói càng vô cùng quen thuộc:
- Bên ngoài đang đổ mưa rất lớn, nên có lẽ buổi tiệc phải dời lại một chút. Em... cố gắng chờ thêm một chút nữa.
Triệu Chân Tâm sửng sốt quay người lại. Cách đó không xa là một người đàn ông lịch lãm mặc lễ phục sang trọng đang đứng nhìn về phía cậu. Vóc dáng cao ráo ấy, gương mặt điển trai mà lạnh lùng ấy, giọng nói trầm thấp ấy... đối với Triệu Chân Tâm vô cùng quen thuộc, lại vô cùng khó tin. Triệu Chân Tâm ngơ ngác gọi:. Ngôn Tình Hay
- Thái Cẩn Ngôn?
- Ừ.
- Anh là Thái Cẩn Ngôn thật sao?
Triệu Chân Tâm vẫn chưa thể tin nổi, hỏi lại một cách ngớ ngẩn. Người đàn ông kia đúng là Thái Cẩn Ngôn. Trước câu hỏi của Triệu Chân Tâm, hắn nghiêm nghị gật đầu:
- Ừ.
- Anh... anh không sao chứ?
Giọng của Triệu Chân Tâm khẽ run. Cậu vẫn còn nhớ như in hình ảnh Thái Cẩn Ngôn lao vào ngọn lửa đỏ rực, cậu vẫn như nghe văng vẳng bên tai tiếng gào thét đầy bi thương trong cơn hỏa hoạn, cậu càng không thể quên giọng nói lạnh lùng không cảm xúc cho cậu một động lực để tỉnh lại... Nhớ lại những việc đó, Triệu Chân Tâm bỗng nhiên lại muốn khóc. Cậu khịt mũi, chớp chớp đôi mắt hoe đỏ, trông thật đáng thương.
Nhưng dáng vẻ đó của Triệu Chân Tâm lọt vào mắt Thái Cẩn Ngôn thì lại khiến hắn rất phiền lòng. Hôm nay là ngày đặc biệt, cũng là ngày trọng đại, vậy mà “vợ” của hắn lại tủi thân ngồi khóc thút thít trong phòng, khiến Thái Cẩn Ngôn đau lòng muốn chết. Hắn lại càng ân hận và áy náy đến vô cùng. Gương mặt của Thái Cẩn Ngôn sa sầm xuống, lạnh lùng khiến cho Triệu Chân Tâm giật mình, vừa lo lắng lại vừa cảnh giác. Gã “anh trai” kiêm “chồng mới cưới” của cậu sẽ không nảy sinh ra ý đồ thâm độc và tàn ác nào nữa chứ?
Triệu Chân Tâm còn đang băn khoăn chưa biết phải ứng phó như thế nào thì Thái Cẩn Ngôn đã lựng khựng bước tới bên cạnh cậu. Động tác của Thái Cẩn Ngôn ngập ngừng một chút rồi hắn đưa bàn tay thô ráp sần sùi lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang rịn ra trên khóe mi của Triệu Chân Tâm. Gần như ngay lập tức, Triệu Chân Tâm có cảm giác toàn thân tê dại như bị một dòng điện chạy ngang qua thân thể. Liền đó, bên tai của cậu vang lên giọng nói trầm thấp đầy tức giận của Thái Cẩn Ngôn:
[Đáng ghét thật! Sao Chân Tâm lại khóc đau lòng đến như thế này?]
Triệu Chân Tâm ngơ ngác nhìn chằm chằm gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trôi của Thái Cẩn Ngôn. Đôi môi mỏng của hắn rõ ràng vẫn còn đang mím lại thành một đường. Vậy thì tại sao Triệu Chân Tâm lại có thể nghe được lời nói của Thái Cẩn Ngôn? Trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một một suy luận hoang đường khác, Triệu Chân Tâm căng thẳng toàn thân, tập trung tinh thần quan sát Thái Cẩn Ngôn không dám chớp mắt. Và rồi bên tai của cậu lại vang lên giọng nói quen thuộc của Thái Cẩn Ngôn:
[Sao Chân Tâm lại trừng mắt nhìn mình như thế? Em ấy đang tức giận sao? Hay là em ấy đang rất căm ghét mình? Cũng đúng, cứ nghĩ mà xem, Thái Cẩn Ngôn, nếu đổi lại là mày, thì mày có căm tức và oán hận cái thằng khốn kiếp dám ép hôn mày, còn dùng chính sự nghiệp tâm huyết của gia đình để ép buộc mày làm vợ, còn bày ra trò kết hôn đồng tính như thế này để phô trương cho nhiều người cùng biết thế này hay không? Chân Tâm chỉ trừng mắt với mày như thế chứng tỏ em ấy đã rất lương thiện và hiền lành rồi, mày lại còn dám thắc mắc gì nữa hả?]
Triệu Chân Tâm trợn tròn mắt nhìn gương mặt không cảm xúc của Thái Cẩn Ngôn vẫn không có bất cứ cử động nào. Trong lòng của cậu vui mừng như điên. Quả nhiên là cậu có thể “nghe” được tiếng lòng của Thái Cẩn Ngôn rồi.