Chú chó tên Ha Ha dường như thông qua ngữ điệu của Thái Cẩn Ngôn mà cảm nhận được mình sắp bị vứt bỏ, vì vậy nên chú ta liền thè lưỡi liếm láp mặt của Thái Cẩn Ngôn, vừa liếm vừa sủa vừa rên ư ử để lấy lòng. Thái Cẩn Ngôn lại thở dài:
- Cha biết con không nỡ xa cha, nhưng cha cũng không có cách nào khác, vợ của cha sợ chó.
Thái Cẩn Ngôn bưng lấy đầu Ha Ha nói, nghiêm nghị nói như để hạ quyết tâm:
- Xin lỗi Ha Ha. Nếu phải chọn giữa vợ của cha với Ha Ha, cha chỉ có thể lựa chọn vợ của cha thôi.
Ha Ha tựa như biết mình nịnh nọt không thành công, chú ta nhỏ giọng kêu gừ gừ hai tiếng, nghe vô cùng đáng thương. Thái Cẩn Ngôn không chống đỡ nổi trước dáng vẻ này của Ha Ha, đành phải tìm cách để đánh lạc hướng tâm trạng của chú ta, và cho cả chính mình. Hắn bèn đứng dậy, đưa tay mở thêm một ngọn đèn nơi gốc cây rồi bước tới căn nhà nhỏ bên cạnh chuồng chó, lấy ra một quả bóng nhỏ và một bọc thức ăn cho chó. Ha Ha thích nhất là được chơi nhặt bóng cùng “cha”, vừa thấy quả bóng quen thuộc kia thì ngay lập tức quên đi nỗi sầu muộn phiền não vừa rồi. Chú ta chồm dậy, nhún nhảy bốn cái chân, vẫy cái đuôi lia lịa, đưa cặp mắt sáng rực nhìn Thái Cẩn Ngôn chằm chằm.
Thái Cẩn Ngôn bật cười, thuận theo ý nguyện của Ha Ha, dùng sức ném quả bóng nhựa trong tay ra. Ngay sau đó Ha Ha lập tức tung tăng chạy đi, dùng miệng cắn quả bóng rồi lại chạy về bên cạnh Thái Cẩn Ngôn nhả “chiến lợi phẩm” vào tay của hắn. Cái đuôi của Ha Ha lại ngoái tít, Thái Cẩn Ngôn lại bật cười, lấy ra một miếng thức ăn nhét vào cái miệng đang há sẵn ra của “con trai”. Ha Ha sung sướng hưởng thụ món ngon, rồi lại sủa vang hai tiếng, “yêu cầu” Thái Cẩn Ngôn tiếp tục ném bóng.
Hai “cha con” chơi với nhau vô cùng hăng hái, không để ý rằng, từ trên căn phòng ở lầu hai, một cánh cửa sổ đã được mở ra.
Triệu Chân Tâm từ trên lầu hai nhìn xuống, trông thấy Thái Cẩn Ngôn đang cùng một chú chó có bộ lông màu đen óng như cục than hầm chơi đùa rất vui vẻ. cậu nhận ra chú chó kia, chính là thú cưng của Lê Thiên Chi, bạn thân của Thái Cẩn Ngôn. Tại sao chó của Lê Thiên Chi lại ở trong sân vườn nhà của Thái Cẩn Ngôn, lại còn chơi đùa với hắn thân thiết và vui vẻ như thế? Thái Cẩn Ngôn không phải là không thích chó mèo hay sao?
Kiếp trước, hình như Triệu Chân Tâm còn nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn đã gi.ết ch.ết chú chó này, không chỉ vậy, hắn còn vừa ôm lấy thi thể của chú chó mà cười ha ha đến run hết cả người. Thế nhưng lúc này, Triệu Chân Tâm lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Thái Cẩn Ngôn rất thích thú và vui vẻ khi chơi với chú chó kia. Bằng chứng chính là nét mặt hớn hở và nụ cười rạng rỡ đang nở rộ trên đôi môi của hắn.
Triệu Chân Tâm nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Trong suốt ba năm hôn nhân và cả những khi trông thấy Thái Cẩn Ngôn trên ti vi, trong các buổi tiệc rượu của những tháng sau khi ly hôn ở “kiếp trước”, Triệu Chân Tâm chưa từng nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn tươi cười thoải mái và rạng rỡ như thế. Nụ cười chân thật xuất phát từ niềm vui làm gương mặt của Thái Cẩn Ngôn như sáng bừng lên, càng trở nên quyến rũ và thu hút hơn bao giờ hết. Triệu Chân Tâm bỗng có cảm giác trái tim của cậu đập rộn rã trong ngực trái, gương mặt nóng bừng cả lên. Cậu thẹn thùng muốn lùi lại, kéo rèm, nhưng rồi cứ luyến tiếc không nỡ rời mắt khỏi dáng vẻ tươi vui lạ lẫm kia của Thái Cẩn Ngôn.
Thế là, dưới sân vườn, hai “cha con” Thái Cẩn Ngôn và Ha Ha hưng trí bừng bừng, chơi cùng nhau đến mệt nhoài; còn trên lầu hai, “vợ của cha” của Ha Ha nấp sau rèm cửa sổ, mê mẩn ngắm chồng của mình. Mãi đến khi Thái Cẩn Ngôn cảm thấy trời đã khá tối, sương xuống nhiều rồi thì trò vui kia mới tạm kết thúc. Hắn xoa đầu Ha Ha thêm vài cái nữa rồi luyến tiếc cất quả bóng và túi thức ăn cho chó vào chỗ cũ, tắt bớt đèn và quay gót vào nhà. Sau lưng Thái Cẩn Ngôn, “con trai” Ha Ha của hắn còn sủa vang vài tiếng như tạm biệt, như chúc ngủ ngon, hoặc cũng có thể là như đang muốn hẹn “ngày mai lại chơi tiếp”.
Trên lầu, Triệu Chân Tâm vội vã rụt vào trong phòng, chột dạ leo lên giường trùm chăn giả vờ ngủ. Khóe môi của cậu không hiểu sao cũng nhoẻn lên thành một nụ cười. Nụ cười ấy vẫn cứ nở ra mãi cho đến khi cậu đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau là một ngày đẹp trời. Triệu Chân Tâm vươn vai thức dậy, tinh thần sảng khoái. Cậu nhìn ra cửa sổ, thấy nắng vàng rực rỡ hắt vào rèm tạo thành những đóa hoa ánh sáng lung linh. Gió hiu hiu phất nhẹ tấm rèm để lộ một khoảng trời xanh ngắt và những đám mây trắng bồng bềnh. Đây đúng là tín hiệu tốt lành như lời chúc “sau cơn mưa trời lại sáng”. Triệu Chân Tâm nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
- Cha biết con không nỡ xa cha, nhưng cha cũng không có cách nào khác, vợ của cha sợ chó.
Thái Cẩn Ngôn bưng lấy đầu Ha Ha nói, nghiêm nghị nói như để hạ quyết tâm:
- Xin lỗi Ha Ha. Nếu phải chọn giữa vợ của cha với Ha Ha, cha chỉ có thể lựa chọn vợ của cha thôi.
Ha Ha tựa như biết mình nịnh nọt không thành công, chú ta nhỏ giọng kêu gừ gừ hai tiếng, nghe vô cùng đáng thương. Thái Cẩn Ngôn không chống đỡ nổi trước dáng vẻ này của Ha Ha, đành phải tìm cách để đánh lạc hướng tâm trạng của chú ta, và cho cả chính mình. Hắn bèn đứng dậy, đưa tay mở thêm một ngọn đèn nơi gốc cây rồi bước tới căn nhà nhỏ bên cạnh chuồng chó, lấy ra một quả bóng nhỏ và một bọc thức ăn cho chó. Ha Ha thích nhất là được chơi nhặt bóng cùng “cha”, vừa thấy quả bóng quen thuộc kia thì ngay lập tức quên đi nỗi sầu muộn phiền não vừa rồi. Chú ta chồm dậy, nhún nhảy bốn cái chân, vẫy cái đuôi lia lịa, đưa cặp mắt sáng rực nhìn Thái Cẩn Ngôn chằm chằm.
Thái Cẩn Ngôn bật cười, thuận theo ý nguyện của Ha Ha, dùng sức ném quả bóng nhựa trong tay ra. Ngay sau đó Ha Ha lập tức tung tăng chạy đi, dùng miệng cắn quả bóng rồi lại chạy về bên cạnh Thái Cẩn Ngôn nhả “chiến lợi phẩm” vào tay của hắn. Cái đuôi của Ha Ha lại ngoái tít, Thái Cẩn Ngôn lại bật cười, lấy ra một miếng thức ăn nhét vào cái miệng đang há sẵn ra của “con trai”. Ha Ha sung sướng hưởng thụ món ngon, rồi lại sủa vang hai tiếng, “yêu cầu” Thái Cẩn Ngôn tiếp tục ném bóng.
Hai “cha con” chơi với nhau vô cùng hăng hái, không để ý rằng, từ trên căn phòng ở lầu hai, một cánh cửa sổ đã được mở ra.
Triệu Chân Tâm từ trên lầu hai nhìn xuống, trông thấy Thái Cẩn Ngôn đang cùng một chú chó có bộ lông màu đen óng như cục than hầm chơi đùa rất vui vẻ. cậu nhận ra chú chó kia, chính là thú cưng của Lê Thiên Chi, bạn thân của Thái Cẩn Ngôn. Tại sao chó của Lê Thiên Chi lại ở trong sân vườn nhà của Thái Cẩn Ngôn, lại còn chơi đùa với hắn thân thiết và vui vẻ như thế? Thái Cẩn Ngôn không phải là không thích chó mèo hay sao?
Kiếp trước, hình như Triệu Chân Tâm còn nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn đã gi.ết ch.ết chú chó này, không chỉ vậy, hắn còn vừa ôm lấy thi thể của chú chó mà cười ha ha đến run hết cả người. Thế nhưng lúc này, Triệu Chân Tâm lại có thể nhìn thấy rõ ràng, Thái Cẩn Ngôn rất thích thú và vui vẻ khi chơi với chú chó kia. Bằng chứng chính là nét mặt hớn hở và nụ cười rạng rỡ đang nở rộ trên đôi môi của hắn.
Triệu Chân Tâm nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Trong suốt ba năm hôn nhân và cả những khi trông thấy Thái Cẩn Ngôn trên ti vi, trong các buổi tiệc rượu của những tháng sau khi ly hôn ở “kiếp trước”, Triệu Chân Tâm chưa từng nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn tươi cười thoải mái và rạng rỡ như thế. Nụ cười chân thật xuất phát từ niềm vui làm gương mặt của Thái Cẩn Ngôn như sáng bừng lên, càng trở nên quyến rũ và thu hút hơn bao giờ hết. Triệu Chân Tâm bỗng có cảm giác trái tim của cậu đập rộn rã trong ngực trái, gương mặt nóng bừng cả lên. Cậu thẹn thùng muốn lùi lại, kéo rèm, nhưng rồi cứ luyến tiếc không nỡ rời mắt khỏi dáng vẻ tươi vui lạ lẫm kia của Thái Cẩn Ngôn.
Thế là, dưới sân vườn, hai “cha con” Thái Cẩn Ngôn và Ha Ha hưng trí bừng bừng, chơi cùng nhau đến mệt nhoài; còn trên lầu hai, “vợ của cha” của Ha Ha nấp sau rèm cửa sổ, mê mẩn ngắm chồng của mình. Mãi đến khi Thái Cẩn Ngôn cảm thấy trời đã khá tối, sương xuống nhiều rồi thì trò vui kia mới tạm kết thúc. Hắn xoa đầu Ha Ha thêm vài cái nữa rồi luyến tiếc cất quả bóng và túi thức ăn cho chó vào chỗ cũ, tắt bớt đèn và quay gót vào nhà. Sau lưng Thái Cẩn Ngôn, “con trai” Ha Ha của hắn còn sủa vang vài tiếng như tạm biệt, như chúc ngủ ngon, hoặc cũng có thể là như đang muốn hẹn “ngày mai lại chơi tiếp”.
Trên lầu, Triệu Chân Tâm vội vã rụt vào trong phòng, chột dạ leo lên giường trùm chăn giả vờ ngủ. Khóe môi của cậu không hiểu sao cũng nhoẻn lên thành một nụ cười. Nụ cười ấy vẫn cứ nở ra mãi cho đến khi cậu đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau là một ngày đẹp trời. Triệu Chân Tâm vươn vai thức dậy, tinh thần sảng khoái. Cậu nhìn ra cửa sổ, thấy nắng vàng rực rỡ hắt vào rèm tạo thành những đóa hoa ánh sáng lung linh. Gió hiu hiu phất nhẹ tấm rèm để lộ một khoảng trời xanh ngắt và những đám mây trắng bồng bềnh. Đây đúng là tín hiệu tốt lành như lời chúc “sau cơn mưa trời lại sáng”. Triệu Chân Tâm nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.