Hiểu được tình cảnh hiện tại, Triệu Chân Tâm không nói thêm gì nửa, chỉ nhè nhẹ thở dài và quay đi.
Đợi em trai bước vào phòng, đóng cửa lại rồi, Triệu Chân Thành mới tới bên cạnh Thái Cẩn Ngôn, nghiêm nghị cất tiếng:
- Thái Cẩn Ngôn, Chân Tâm là niềm hãnh diện cả đời của tôi, cũng là máu thịt trong trong lòng của cả hai vợ chồng tôi. Chúng tôi hi vọng cậu sẽ đối xử thật tốt với em ấy.
- Vâng.
Thái Cẩn Ngôn lời ít ý nhiều, gật đầu cam đoan. Nhưng chỉ bằng một từ gọn lỏn như thế, Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể thuyết phục được Triệu Chân Thành. anh gằn giọng:
- Tôi biết trong lòng cậu đã có người yêu khác, cậu có thể không yêu Chân Tâm, nhưng.. đừng bắt em tôi làm thế thân, cũng đừng lạnh nhạt hờ hững, hắt hủi em ấy. Em trai tôi chịu không được. Chúng tôi cũng không thể chịu được. Tôi nói cho cậu biết, Triệu Chân Tâm mà có một chút tổn hại nào, tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu.
Lúc Triệu Chân Thành nói ra những câu này, đôi mắt của anh long lên làm cho trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhói lên. Đau. Hắn nghiến răng, nuốt cơn nghẹn chắn ngang ngực xuống, ấm ách giải thích:
- Tôi không có!
Thái Cẩn Ngôn nghẹn lại, chỉ nói có ba chữ khiến người nghe không thể hiểu rõ. Rốt cuộc hắn không có là không có cái gì? Hắn không có yêu thầm người nào khác, hay là hắn không có làm Triệu Chân Tâm bị tổn thương? Băn khoăn này không chỉ là của Triệu Chân Thành mà còn của cả Triệu Chân Tâm đang nấp sau khe cửa nghe lén nữa. Bởi vì khoảng cánh này khá xa, lại còn cách thêm cánh cửa nên Triệu Chân Tâm không thể nghe rõ được tiếng lòng của Thái Cẩn ngôn. Vì vậy, cậu chỉ còn cách nghe lén này mà thôi. Triệu Chân Tâm tự bào chữa cho mình, cậu thực hiện hành vi nghe lén như vậy cũng chỉ vì mong có thể kịp thời ngăn cản nếu hai người “đàn anh” ngoài kia chẳng may không kìm nén nổi mà xông vào ẩu đả với nhau mà thôi.
Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn làm sao mà dám ẩu đả với anh trai của Triệu Chân Tâm? Không chỉ vậy, hắn cẩn thận quan sát nét mặt của anh trai vợ, biết là anh vẫn đang thắc mắc mà trong lòng còn thoáng phân vân, không biết có nên nói rõ ra hay không. Hơn nữa, chính bản thân Thái Cẩn ngôn cũng hoang mang. Liệu khi hắn nói rõ ra, mang hết lòng dạ của mình bày tỏ, thì đối phương có tin tưởng hay không? Hay là họ lại giống như bố ruột của hắn, lúc hắn mang toàn bộ tình thương và hy vọng dâng ra thì ông ta lại cắm ngập vào tấm lòng của hắn một dao. Nỗi đau thương và thất vọng đến mức tuyệt vọng năm ấy đã khiến lòng hắn chết lặng, tới mức từ đó về sau hắn không dám có bất cứ biểu cảm dư thừa nào ra bề ngoài nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Thái Cẩn Ngôn quyết định chừa lại một đường lui cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, thứ để hắn có thể chống đỡ được tinh thần và tâm hồn không bị sụp đổ chính là tình yêu mà hắn dành cho Triệu Chân Tâm. Đó là thứ tình cảm quý giá nhất, đầy đặn nhất, sâu sắc nhất mà hắn còn có thể giữ nguyên vẹn cho riêng mình.
Dĩ nhiên, đối với Thái Cẩn Ngôn, thì tình bạn cũng rất quý giá. Nhưng Thái Cẩn Ngôn chỉ có hai người bạn, và họ đều không thể dành trọn tình cảm cho hắn được. Phương Hiệp Hòa thì đã có vợ con, còn Lê Thiên Chi thì còn cả một gia tộc họ Lê cùng với sự nghiệp đang hồi phát triển, hơn nữa, sau này Lê Thiên Chi cũng sẽ có người yêu, có vợ con. Thái Cẩn Ngôn không thể cứ mãi bám theo làm phiền bạn bè được.
Thế nên, trong suốt nửa đời cô độc còn lại của mình, Thái Cẩn Ngôn chỉ có thể bấu víu vào thứ tình yêu lén lút mà hắn dành cho Triệu Chân Tâm mà thôi. Kinh nghiệm đau thương của quá khứ đã khiến Thái Cẩn Ngôn rút ra một kết luận rằng, tình cảm nếu muốn giữ được trọn vẹn thì tốt nhất không nên phơi bày ra. Bởi vì, chỉ có giấu kỹ, giấu kín thì tình cảm ấy mới có thể còn nguyên được. Cho nên, trong cuộc hôn nhân này, Thái Cẩn Ngôn không dám để lộ tình yêu của hắn ra cho bất cứ người trong cuộc nào biết. Hắn sợ rằng, một khi tình cảm của hắn bại lộ, Triệu Chân Tâm và người nhà của cậu, những người mà hắn vô cùng yêu quý, sẽ lại giống như bố ruột của hắn, ghim cho hắn một dao vào lòng.
Nếu lần này mất đi tình yêu với Triệu Chân Tâm, Thái Cẩn Ngôn biết, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Thế nên, Thái Cẩn Ngôn không dám giải thích rõ ràng với anh trai vợ mà chỉ khẳng định chung chung:
- Tôi… em sẽ không để cho Triệu Chân Tâm phải chịu bất cứ tổn thương hay tổn hại nào!
Triệu Chân Thành vẫn chưa thể tin tưởng:
- Chính việc kết hôn không tình yêu với cậu đã là một sự tổn thương và tổn hại rất lớn với em trai của tôi rồi.
- Em sẽ không chạm vào cậu ấy... nếu như cậu ấy không muốn.
- Dù cậu không chạm vào Chân Tâm, nhưng cậu cũng đã ép nó làm vợ của cậu rồi. Sau này nếu cậu đã chán chê mà bỏ em ấy, thì em trai tôi phải mang tiếng đã trải qua một đời chồng, đã chịu biết bao nhiêu điều tiếng, thị phi rồi. Nếu lúc đó em ấy gặp người mà nó yêu thì phải làm sao bây giờ?
Đợi em trai bước vào phòng, đóng cửa lại rồi, Triệu Chân Thành mới tới bên cạnh Thái Cẩn Ngôn, nghiêm nghị cất tiếng:
- Thái Cẩn Ngôn, Chân Tâm là niềm hãnh diện cả đời của tôi, cũng là máu thịt trong trong lòng của cả hai vợ chồng tôi. Chúng tôi hi vọng cậu sẽ đối xử thật tốt với em ấy.
- Vâng.
Thái Cẩn Ngôn lời ít ý nhiều, gật đầu cam đoan. Nhưng chỉ bằng một từ gọn lỏn như thế, Thái Cẩn Ngôn vẫn chưa thể thuyết phục được Triệu Chân Thành. anh gằn giọng:
- Tôi biết trong lòng cậu đã có người yêu khác, cậu có thể không yêu Chân Tâm, nhưng.. đừng bắt em tôi làm thế thân, cũng đừng lạnh nhạt hờ hững, hắt hủi em ấy. Em trai tôi chịu không được. Chúng tôi cũng không thể chịu được. Tôi nói cho cậu biết, Triệu Chân Tâm mà có một chút tổn hại nào, tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu.
Lúc Triệu Chân Thành nói ra những câu này, đôi mắt của anh long lên làm cho trong lòng Thái Cẩn Ngôn nhói lên. Đau. Hắn nghiến răng, nuốt cơn nghẹn chắn ngang ngực xuống, ấm ách giải thích:
- Tôi không có!
Thái Cẩn Ngôn nghẹn lại, chỉ nói có ba chữ khiến người nghe không thể hiểu rõ. Rốt cuộc hắn không có là không có cái gì? Hắn không có yêu thầm người nào khác, hay là hắn không có làm Triệu Chân Tâm bị tổn thương? Băn khoăn này không chỉ là của Triệu Chân Thành mà còn của cả Triệu Chân Tâm đang nấp sau khe cửa nghe lén nữa. Bởi vì khoảng cánh này khá xa, lại còn cách thêm cánh cửa nên Triệu Chân Tâm không thể nghe rõ được tiếng lòng của Thái Cẩn ngôn. Vì vậy, cậu chỉ còn cách nghe lén này mà thôi. Triệu Chân Tâm tự bào chữa cho mình, cậu thực hiện hành vi nghe lén như vậy cũng chỉ vì mong có thể kịp thời ngăn cản nếu hai người “đàn anh” ngoài kia chẳng may không kìm nén nổi mà xông vào ẩu đả với nhau mà thôi.
Tuy nhiên, Thái Cẩn Ngôn làm sao mà dám ẩu đả với anh trai của Triệu Chân Tâm? Không chỉ vậy, hắn cẩn thận quan sát nét mặt của anh trai vợ, biết là anh vẫn đang thắc mắc mà trong lòng còn thoáng phân vân, không biết có nên nói rõ ra hay không. Hơn nữa, chính bản thân Thái Cẩn ngôn cũng hoang mang. Liệu khi hắn nói rõ ra, mang hết lòng dạ của mình bày tỏ, thì đối phương có tin tưởng hay không? Hay là họ lại giống như bố ruột của hắn, lúc hắn mang toàn bộ tình thương và hy vọng dâng ra thì ông ta lại cắm ngập vào tấm lòng của hắn một dao. Nỗi đau thương và thất vọng đến mức tuyệt vọng năm ấy đã khiến lòng hắn chết lặng, tới mức từ đó về sau hắn không dám có bất cứ biểu cảm dư thừa nào ra bề ngoài nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Thái Cẩn Ngôn quyết định chừa lại một đường lui cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, thứ để hắn có thể chống đỡ được tinh thần và tâm hồn không bị sụp đổ chính là tình yêu mà hắn dành cho Triệu Chân Tâm. Đó là thứ tình cảm quý giá nhất, đầy đặn nhất, sâu sắc nhất mà hắn còn có thể giữ nguyên vẹn cho riêng mình.
Dĩ nhiên, đối với Thái Cẩn Ngôn, thì tình bạn cũng rất quý giá. Nhưng Thái Cẩn Ngôn chỉ có hai người bạn, và họ đều không thể dành trọn tình cảm cho hắn được. Phương Hiệp Hòa thì đã có vợ con, còn Lê Thiên Chi thì còn cả một gia tộc họ Lê cùng với sự nghiệp đang hồi phát triển, hơn nữa, sau này Lê Thiên Chi cũng sẽ có người yêu, có vợ con. Thái Cẩn Ngôn không thể cứ mãi bám theo làm phiền bạn bè được.
Thế nên, trong suốt nửa đời cô độc còn lại của mình, Thái Cẩn Ngôn chỉ có thể bấu víu vào thứ tình yêu lén lút mà hắn dành cho Triệu Chân Tâm mà thôi. Kinh nghiệm đau thương của quá khứ đã khiến Thái Cẩn Ngôn rút ra một kết luận rằng, tình cảm nếu muốn giữ được trọn vẹn thì tốt nhất không nên phơi bày ra. Bởi vì, chỉ có giấu kỹ, giấu kín thì tình cảm ấy mới có thể còn nguyên được. Cho nên, trong cuộc hôn nhân này, Thái Cẩn Ngôn không dám để lộ tình yêu của hắn ra cho bất cứ người trong cuộc nào biết. Hắn sợ rằng, một khi tình cảm của hắn bại lộ, Triệu Chân Tâm và người nhà của cậu, những người mà hắn vô cùng yêu quý, sẽ lại giống như bố ruột của hắn, ghim cho hắn một dao vào lòng.
Nếu lần này mất đi tình yêu với Triệu Chân Tâm, Thái Cẩn Ngôn biết, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Thế nên, Thái Cẩn Ngôn không dám giải thích rõ ràng với anh trai vợ mà chỉ khẳng định chung chung:
- Tôi… em sẽ không để cho Triệu Chân Tâm phải chịu bất cứ tổn thương hay tổn hại nào!
Triệu Chân Thành vẫn chưa thể tin tưởng:
- Chính việc kết hôn không tình yêu với cậu đã là một sự tổn thương và tổn hại rất lớn với em trai của tôi rồi.
- Em sẽ không chạm vào cậu ấy... nếu như cậu ấy không muốn.
- Dù cậu không chạm vào Chân Tâm, nhưng cậu cũng đã ép nó làm vợ của cậu rồi. Sau này nếu cậu đã chán chê mà bỏ em ấy, thì em trai tôi phải mang tiếng đã trải qua một đời chồng, đã chịu biết bao nhiêu điều tiếng, thị phi rồi. Nếu lúc đó em ấy gặp người mà nó yêu thì phải làm sao bây giờ?