Chờ phục vụ cầm thực đơn đi xa, Triệu Chân Tâm có do dự một chút hỏi:
- Anh thích ăn đồ cay sao?
- À... đúng rồi.
Thái Cẩn Ngôn vừa gật đầu vừa thừa nhận vô cùng chắc nịch.Tuy nhiên, Triệu Chân Tâm biết rõ là tên tảng băng ngốc nghếch này lại đang nói lời dối lòng. Không chỉ vì cậu đã từng biết từ kiếp trước về căn bệnh đau dạ dày của Thái Cẩn Ngôn, mà còn bởi vì, sự thật đang vang lên bên tai của cậu, rành rọt và đầy quyết tâm:
[Chân Tâm rõ ràng là rất thích ăn cay, vậy mà em ấy lại chỉ chọn toàn món thanh đạm, chắc chắn là em ấy lo lắng cho mình. Không lẽ… Chân Tâm biết là mình bị đau dạ dày sao? Không thể nào! Mình đã giấu rất kỹ mà? Thiên Chi và Hiệp Hòa cũng sẽ không nói chuyện này cho Chân Tâm biết đâu. Có lẽ em ấy nghĩ rằng đêm qua mình uống nhiều nên dạ dày sẽ không khỏe thôi. Chân Tâm thật tốt bụng. Mình không thể vì bản thân mà khiến Chân Tâm phải nhịn sở thích của em ấy như thế. Ăn một chút… chắc là không sao đâu. Thuốc dạ dày… mình để ở đâu rồi nhỉ? Ăn xong uống thuốc vào ngay thì chắc là không đến mức phải nhập viện đâu.]
Triệu Chân Tâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Bởi vì, lòng của cậu đã xúc động đến nghẹn ngào không dám cất tiếng, sợ sẽ để lộ sự nức nở.
Chỉ chốc lát phục vụ đã đem đồ ăn bưng lên, hai người gọi hết năm món ăn, ở giữa bàn có thêm một nồi lẩu cay càng thêm bắt mắt.
Thái Cẩn Ngôn vẫn nhớ rằng hắn vừa nói với Triệu Chân Tâm là mình thích ăn cay, thế là hắn đợi đến khi nồi lẩu vừa sôi lên, liền thò đũa gắp vào bát của mình mấy miếng. Triệu Cẩn Ngôn khẽ siết chặt đôi đũa trong tay, bên tai của cậu lại vang lên những lời Thái Cẩn Ngôn đang tự làm “công tác tư tưởng” cho chính hắn:
[Thái Cẩn Ngôn, đừng căng thẳng quá, đừng để Chân Tâm lo lắng hay sợ hãi. Cố gắng chịu đựng một chút. Ăn một ít thôi mà, sẽ không đau lắm đâu. Thuốc dạ dày để ở hộc xe. Cố gắng chịu đựng một chút, ăn xong rồi uống thuốc. Mày đừng có mà ra vẻ đau đớn đáng thương trước mặt Chân Tâm đấy! Em ấy ghét nhất là những thằng đàn ông yếu đuối và yếu ớt. Phải mạnh mẽ lên, Thái Cẩn Ngôn. Mày chịu đựng được mà. Chút đau đớn chẳng là gì cả. Chẳng là gì cả! A, nhưng mà… đau thật!]
Sau khi ăn được một lúc, dạ dày Thái Cẩn Ngôn đã bắt đầu âm ỉ đau, nhưng hắn vẫn tỉnh như không, đưa tay muốn gắp thêm miếng nữa. Triệu Chân Tâm dùng khóe mắt nhìn thấy khớp hàm của Thái Cẩn Ngôn nghiến lại, cậu không nén nổi nữa, ngẩng đầu lên nói:
- Đừng ăn món đó nhiều quá. Dạ dày của anh không tốt, nếu như anh thích ăn, chỉ nên nếm thử một chút, chứ đừng ăn nhiều như vậy.
- À, được.
Thái Cẩn Ngôn nghe lời, chuyển đôi đũa đã đưa tới miệng nồi lẩu dời đến đĩa rau xào cạnh đó. Dạ dày của hắn đang hành hạ khiến tâm trí của hắn không nghĩ được nhiều nữa. Triệu Chân Tâm múc một chén canh đưa cho Thái Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nói:
- Anh uống một chút nước canh đi, để trung hòa bớt độ cay, nếu không rất dễ bị đau dạ dày.
- Cảm ơn.
Thái Cẩn Ngôn nhận lấy chén canh mà Triệu Chân Tâm đưa qua, hắn nhìn chằm chằm chén canh, có chút luyến tiếc không nỡ uống.
[A… a… a… Chân Tâm múc canh cho mình này. Minh không uống được không? Mình để dành được không? Hừ, Thái Cẩn Ngôn, mày không uống sẽ khiến Chân Tâm không vui đấy. Nhưng mà… uống rồi thì tiếc lắm. Uống hết rồi, ngộ nhỡ Chân Tâm không múc cho mình nữa thì phải làm thế nào?]
Triệu Chân Tâm mím môi nén cười. Cậu ra vẻ tự nhiên, đưa tay tự múc cho mình một chén canh, đưa lên miệng uống. Xong rồi cậu lại đưa mắt nhìn Thái Cẩn Ngôn một cái. Ánh mắt của Triệu Chân Tâm làm Thái Cẩn Ngôn chột dạ, vội vã múc canh uống ngay lập tức. Triệu Chân Tâm âm thầm gật đầu hài lòng. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại vấn đề ban nãy:
- Anh rất thích ăn món cay sao?
- Ừ. - Thái Cẩn Ngôn gật đầu.
- Trước kia em cũng rất thích ăn cay. - Triệu Chân Tâm tiếp lời.
- Trước kia? Bây giờ em không thích nữa sao?
Thái Cẩn Ngôn ngạc nhiên, trong lòng của hắn đã bắt đầu rối rắm:
[Chân Tâm không thích ăn cay nữa sao? Sao mình nhớ rõ ràng Chân Tâm luôn rất ăn thích món cay, sao bỗng nhiên bây giờ lại biến thành “trước kia” rồi? Không lẽ vì bộ dáng của mình ăn món cay lúc này quá khó coi khiến em ấy cũng ghét luôn món ăn hay không? Thật là… Thái Cẩn Ngôn, bộ dáng của mày có bao nhiêu khó coi mày còn không tự biết hay sao? Sau này không được ngồi ăn đối diện với Chân Tâm nữa, đừng để em ấy cảm thấy ăn mất ngon… Nhưng mà… Không như gì cả. Thứ khốn kiếp như mày không có tư cách để ngồi ăn cùng em ấy, lại còn muốn ngồi đối diện để nhìn em ấy ăn? Mày thật muốn khiến em ấy cảm thấy buồn nôn hay sao?]
Triệu Chân Tâm không hiểu được những suy nghĩ quanh co trong đầu của Thái Cẩn Ngôn sao lại có thể xoay chuyển theo hướng không thể nào lường trước được như vậy. Thật ra, Triệu Chân Tâm nói tới “trước kia”, là vì cậu đang nhớ tới ba năm trong kiếp trước mà thôi.
- Anh thích ăn đồ cay sao?
- À... đúng rồi.
Thái Cẩn Ngôn vừa gật đầu vừa thừa nhận vô cùng chắc nịch.Tuy nhiên, Triệu Chân Tâm biết rõ là tên tảng băng ngốc nghếch này lại đang nói lời dối lòng. Không chỉ vì cậu đã từng biết từ kiếp trước về căn bệnh đau dạ dày của Thái Cẩn Ngôn, mà còn bởi vì, sự thật đang vang lên bên tai của cậu, rành rọt và đầy quyết tâm:
[Chân Tâm rõ ràng là rất thích ăn cay, vậy mà em ấy lại chỉ chọn toàn món thanh đạm, chắc chắn là em ấy lo lắng cho mình. Không lẽ… Chân Tâm biết là mình bị đau dạ dày sao? Không thể nào! Mình đã giấu rất kỹ mà? Thiên Chi và Hiệp Hòa cũng sẽ không nói chuyện này cho Chân Tâm biết đâu. Có lẽ em ấy nghĩ rằng đêm qua mình uống nhiều nên dạ dày sẽ không khỏe thôi. Chân Tâm thật tốt bụng. Mình không thể vì bản thân mà khiến Chân Tâm phải nhịn sở thích của em ấy như thế. Ăn một chút… chắc là không sao đâu. Thuốc dạ dày… mình để ở đâu rồi nhỉ? Ăn xong uống thuốc vào ngay thì chắc là không đến mức phải nhập viện đâu.]
Triệu Chân Tâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Bởi vì, lòng của cậu đã xúc động đến nghẹn ngào không dám cất tiếng, sợ sẽ để lộ sự nức nở.
Chỉ chốc lát phục vụ đã đem đồ ăn bưng lên, hai người gọi hết năm món ăn, ở giữa bàn có thêm một nồi lẩu cay càng thêm bắt mắt.
Thái Cẩn Ngôn vẫn nhớ rằng hắn vừa nói với Triệu Chân Tâm là mình thích ăn cay, thế là hắn đợi đến khi nồi lẩu vừa sôi lên, liền thò đũa gắp vào bát của mình mấy miếng. Triệu Cẩn Ngôn khẽ siết chặt đôi đũa trong tay, bên tai của cậu lại vang lên những lời Thái Cẩn Ngôn đang tự làm “công tác tư tưởng” cho chính hắn:
[Thái Cẩn Ngôn, đừng căng thẳng quá, đừng để Chân Tâm lo lắng hay sợ hãi. Cố gắng chịu đựng một chút. Ăn một ít thôi mà, sẽ không đau lắm đâu. Thuốc dạ dày để ở hộc xe. Cố gắng chịu đựng một chút, ăn xong rồi uống thuốc. Mày đừng có mà ra vẻ đau đớn đáng thương trước mặt Chân Tâm đấy! Em ấy ghét nhất là những thằng đàn ông yếu đuối và yếu ớt. Phải mạnh mẽ lên, Thái Cẩn Ngôn. Mày chịu đựng được mà. Chút đau đớn chẳng là gì cả. Chẳng là gì cả! A, nhưng mà… đau thật!]
Sau khi ăn được một lúc, dạ dày Thái Cẩn Ngôn đã bắt đầu âm ỉ đau, nhưng hắn vẫn tỉnh như không, đưa tay muốn gắp thêm miếng nữa. Triệu Chân Tâm dùng khóe mắt nhìn thấy khớp hàm của Thái Cẩn Ngôn nghiến lại, cậu không nén nổi nữa, ngẩng đầu lên nói:
- Đừng ăn món đó nhiều quá. Dạ dày của anh không tốt, nếu như anh thích ăn, chỉ nên nếm thử một chút, chứ đừng ăn nhiều như vậy.
- À, được.
Thái Cẩn Ngôn nghe lời, chuyển đôi đũa đã đưa tới miệng nồi lẩu dời đến đĩa rau xào cạnh đó. Dạ dày của hắn đang hành hạ khiến tâm trí của hắn không nghĩ được nhiều nữa. Triệu Chân Tâm múc một chén canh đưa cho Thái Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nói:
- Anh uống một chút nước canh đi, để trung hòa bớt độ cay, nếu không rất dễ bị đau dạ dày.
- Cảm ơn.
Thái Cẩn Ngôn nhận lấy chén canh mà Triệu Chân Tâm đưa qua, hắn nhìn chằm chằm chén canh, có chút luyến tiếc không nỡ uống.
[A… a… a… Chân Tâm múc canh cho mình này. Minh không uống được không? Mình để dành được không? Hừ, Thái Cẩn Ngôn, mày không uống sẽ khiến Chân Tâm không vui đấy. Nhưng mà… uống rồi thì tiếc lắm. Uống hết rồi, ngộ nhỡ Chân Tâm không múc cho mình nữa thì phải làm thế nào?]
Triệu Chân Tâm mím môi nén cười. Cậu ra vẻ tự nhiên, đưa tay tự múc cho mình một chén canh, đưa lên miệng uống. Xong rồi cậu lại đưa mắt nhìn Thái Cẩn Ngôn một cái. Ánh mắt của Triệu Chân Tâm làm Thái Cẩn Ngôn chột dạ, vội vã múc canh uống ngay lập tức. Triệu Chân Tâm âm thầm gật đầu hài lòng. Cậu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi lại vấn đề ban nãy:
- Anh rất thích ăn món cay sao?
- Ừ. - Thái Cẩn Ngôn gật đầu.
- Trước kia em cũng rất thích ăn cay. - Triệu Chân Tâm tiếp lời.
- Trước kia? Bây giờ em không thích nữa sao?
Thái Cẩn Ngôn ngạc nhiên, trong lòng của hắn đã bắt đầu rối rắm:
[Chân Tâm không thích ăn cay nữa sao? Sao mình nhớ rõ ràng Chân Tâm luôn rất ăn thích món cay, sao bỗng nhiên bây giờ lại biến thành “trước kia” rồi? Không lẽ vì bộ dáng của mình ăn món cay lúc này quá khó coi khiến em ấy cũng ghét luôn món ăn hay không? Thật là… Thái Cẩn Ngôn, bộ dáng của mày có bao nhiêu khó coi mày còn không tự biết hay sao? Sau này không được ngồi ăn đối diện với Chân Tâm nữa, đừng để em ấy cảm thấy ăn mất ngon… Nhưng mà… Không như gì cả. Thứ khốn kiếp như mày không có tư cách để ngồi ăn cùng em ấy, lại còn muốn ngồi đối diện để nhìn em ấy ăn? Mày thật muốn khiến em ấy cảm thấy buồn nôn hay sao?]
Triệu Chân Tâm không hiểu được những suy nghĩ quanh co trong đầu của Thái Cẩn Ngôn sao lại có thể xoay chuyển theo hướng không thể nào lường trước được như vậy. Thật ra, Triệu Chân Tâm nói tới “trước kia”, là vì cậu đang nhớ tới ba năm trong kiếp trước mà thôi.