“Đây là…”
Tưởng Gia Tuệ bất ngờ quay sang nhìn anh nói…
“Một trong những căn nhà của tôi…”
Bạch Thiếu Thần dứt lời liền nắm tay cô đi vào phía trong…
Phía sau căn biệt thự này vậy mà lại là một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nối dài đến bờ biển thơ mộng…
Xung quanh được trang trí rất nhiều đèn led trang trí, Tưởng Gia Tuệ không khỏi thích thú, tháo tay anh ra khỏi tay mình, bỏ lại dép, sau đó đi chân trần trên nền cát trắng…
“Wow, đẹp quá đi mất…”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Gia Tuệ biết đến biển ngoài đời thực…
Từ nhỏ gia đình cô đã sống ở gần trung tâm thành phố, cách khá xa với những vùng giáp biển…
Điều kiện gia đình lại không mấy khá giả, nên mặc dù rất thích biển, Tưởng Gia Tuệ cũng không dám đòi bố mẹ dẫn mình đi, Tưởng Gia Tuệ chỉ có thể nhìn ngắm qua sách vở…
Cô vui vẻ chạy nhảy với những con sóng lăn tăn vỗ vào bờ, không quan tâm đến người phía sau vẫn đang nhìn cô, với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên…
“Em thích biển đến vậy sao…”
Sau đó Bạch Thiếu Thần cũng cởi bỏ dép, chậm rãi bước đến chỗ cô lên tiếng…
“Ừm tôi rất thích…”
“Đây là lần đầu tiên tôi được đi biển đấy…”
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười lên tiếng, do lúc nãy hai bên đường quá tối, lại có quá nhiều cây xanh hai bên đường, mà cả con đường lại chỉ có mấy bóng đèn soi sáng…
Khiến cho Tưởng Gia Tuệ không thể nhìn thấy rõ biển, nếu không có khi cô đã ép buộc anh phải dừng xe giữa đường rồi…
Mà lúc này Bạch Thiếu Thần lại vì câu nói của cô mà có chút đau lòng…
“Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ không ai dẫn em ra biển chơi sao…”
“Không có, tôi chỉ có thể nhìn biển qua các trang mạng, sách vở mà thôi…”
Giọng nói có một chút đượm buồn, cô lại nhớ đến bố mẹ đã mất của mình rồi…
Sau đó cô liền bước lên vài bước, ngồi xuống bờ cát trắng, nhìn vào mặt biển rộng mênh mông…
Một khoảng trống khó mà lấp đầy được, cũng giống như khoảng trống trong lòng của Tưởng Gia Tuệ vậy…
Bạch Thiếu Thần liền nhận ra cô gái nhỏ này đang có khá nhiều tâm sự, nên đã lần nữa bước đến ngồi xuống cạnh cô…
Ngay khi nhìn thấy Bạch Thiếu Thần ngồi xuống cạnh mình, Tưởng Gia Tuệ liền không dấu được cảm xúc của mình, ánh mắt chứa đầy tâm sự nhìn anh lên tiếng…
“Thiếu Thần anh có từng nghe nói về chuyện xuyên không hay chưa…”
“Xuyên không sao…”
Bạch Thiếu Thần liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng vào những thứ mà mình không tận mắt thấy…
“Là một người đang sống ở một nơi khác, không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên xuyên không đến một nơi khác đấy…”
Tưởng Gia Tuệ nghĩ rằng anh sẽ không hiểu về vấn đề xuyên không nên đã vội lên tiếng giải thích…
“Tôi chưa từng quan tâm đến những điều này, và cũng không tin vào những điều vô lý như vậy…”
Trái lại với những gì mà cô suy nghĩ, Bạch Thiếu Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nghiêng nhẹ ra phía sau, hai tay chống xuống cát, nhếch môi cười nhẹ nhìn cô…
“Cũng đúng, một vị tổng tài lạnh lùng quyết đoán như anh, làm sao có thể tin vào những điều vô lý như vậy chứ…”
Nói xong cô liền thở dài một hơi rồi mới nói tiếp…
“Vậy để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện mà tôi vẫn luôn khắc sâu trong đầu…”
“Mà anh cũng là người đầu tiên mà tôi kể cho nghe đấy…”
“Chắc cũng là người cuối cùng, không hiểu sao ở bên anh thế này, tôi lại muốn chút hết tâm sự trong lòng mình…”
“Có phải là do chúng ta có duyên với nhau không…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này lại mỉm cười vui vẻ, khi nghe cô nói hai người có duyên với nhau, điều này lại rất đúng với ý anh…
“Chắc là do duyên phận…”
“Hả, anh vừa nói gì vậy…”
Tiếng sóng vỗ vào bờ hòa quyện vào tiếng gió rì rào, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không nghe rõ lắm, nhanh chóng lên tiếng hỏi lại…
“À, không có gì đâu…”
“Em mau kể câu chuyện của em đi, tôi đang nghe đây…”
Bạch Thiếu Thần liền có chút chột dạ, xấu hổ liền nhắc đến vấn đề khác…
“Ừm…”
Mà Tưởng Gia Tuệ cũng không để tâm lắm, trầm ngâm vài giây, sau đó mới bắt đầu kể…
"Ở một thành phố xa xôi, vô cùng xinh đẹp, không kém phần hào nhoáng xa hoa, có một cô gái vừa tròn mười tám tuổi…
Cái tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng trên mặt cô lại mang một vết bớt xấu xí, đến nỗi ai nhìn thấy cũng đều xa lánh…
Nhưng đổi lại sự bất hạnh đó, cô gái ấy lại được bố mẹ yêu thương hết mực, cũng nhờ vào tình yêu thương đó mà cô dần bước ra khỏi bóng tối…
Thời gian vui vẻ rồi cũng qua đi, bất ngờ tai nạn ập đến, bố mẹ cô gái cùng lúc qua đời, trước khi nhắm mắt họ lại không muốn nhìn thấy cô gái đau khổ…
Hi vọng cô ấy có thể tiếp tục sống tiếp, sống thay phần đời còn gian dở của họ, hi vọng cô sẽ thi đậu vào trường kinh tế…
Có như vậy cuộc đời sao này của cô gái sẽ đỡ vất vả hơn, nếu may mắn có thể tự lập công ty riêng cho mình…
Tưởng Gia Tuệ bất ngờ quay sang nhìn anh nói…
“Một trong những căn nhà của tôi…”
Bạch Thiếu Thần dứt lời liền nắm tay cô đi vào phía trong…
Phía sau căn biệt thự này vậy mà lại là một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, nối dài đến bờ biển thơ mộng…
Xung quanh được trang trí rất nhiều đèn led trang trí, Tưởng Gia Tuệ không khỏi thích thú, tháo tay anh ra khỏi tay mình, bỏ lại dép, sau đó đi chân trần trên nền cát trắng…
“Wow, đẹp quá đi mất…”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Gia Tuệ biết đến biển ngoài đời thực…
Từ nhỏ gia đình cô đã sống ở gần trung tâm thành phố, cách khá xa với những vùng giáp biển…
Điều kiện gia đình lại không mấy khá giả, nên mặc dù rất thích biển, Tưởng Gia Tuệ cũng không dám đòi bố mẹ dẫn mình đi, Tưởng Gia Tuệ chỉ có thể nhìn ngắm qua sách vở…
Cô vui vẻ chạy nhảy với những con sóng lăn tăn vỗ vào bờ, không quan tâm đến người phía sau vẫn đang nhìn cô, với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên…
“Em thích biển đến vậy sao…”
Sau đó Bạch Thiếu Thần cũng cởi bỏ dép, chậm rãi bước đến chỗ cô lên tiếng…
“Ừm tôi rất thích…”
“Đây là lần đầu tiên tôi được đi biển đấy…”
Tưởng Gia Tuệ mỉm cười lên tiếng, do lúc nãy hai bên đường quá tối, lại có quá nhiều cây xanh hai bên đường, mà cả con đường lại chỉ có mấy bóng đèn soi sáng…
Khiến cho Tưởng Gia Tuệ không thể nhìn thấy rõ biển, nếu không có khi cô đã ép buộc anh phải dừng xe giữa đường rồi…
Mà lúc này Bạch Thiếu Thần lại vì câu nói của cô mà có chút đau lòng…
“Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ không ai dẫn em ra biển chơi sao…”
“Không có, tôi chỉ có thể nhìn biển qua các trang mạng, sách vở mà thôi…”
Giọng nói có một chút đượm buồn, cô lại nhớ đến bố mẹ đã mất của mình rồi…
Sau đó cô liền bước lên vài bước, ngồi xuống bờ cát trắng, nhìn vào mặt biển rộng mênh mông…
Một khoảng trống khó mà lấp đầy được, cũng giống như khoảng trống trong lòng của Tưởng Gia Tuệ vậy…
Bạch Thiếu Thần liền nhận ra cô gái nhỏ này đang có khá nhiều tâm sự, nên đã lần nữa bước đến ngồi xuống cạnh cô…
Ngay khi nhìn thấy Bạch Thiếu Thần ngồi xuống cạnh mình, Tưởng Gia Tuệ liền không dấu được cảm xúc của mình, ánh mắt chứa đầy tâm sự nhìn anh lên tiếng…
“Thiếu Thần anh có từng nghe nói về chuyện xuyên không hay chưa…”
“Xuyên không sao…”
Bạch Thiếu Thần liền nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên, từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng vào những thứ mà mình không tận mắt thấy…
“Là một người đang sống ở một nơi khác, không hiểu vì lý do gì lại đột nhiên xuyên không đến một nơi khác đấy…”
Tưởng Gia Tuệ nghĩ rằng anh sẽ không hiểu về vấn đề xuyên không nên đã vội lên tiếng giải thích…
“Tôi chưa từng quan tâm đến những điều này, và cũng không tin vào những điều vô lý như vậy…”
Trái lại với những gì mà cô suy nghĩ, Bạch Thiếu Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nghiêng nhẹ ra phía sau, hai tay chống xuống cát, nhếch môi cười nhẹ nhìn cô…
“Cũng đúng, một vị tổng tài lạnh lùng quyết đoán như anh, làm sao có thể tin vào những điều vô lý như vậy chứ…”
Nói xong cô liền thở dài một hơi rồi mới nói tiếp…
“Vậy để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện mà tôi vẫn luôn khắc sâu trong đầu…”
“Mà anh cũng là người đầu tiên mà tôi kể cho nghe đấy…”
“Chắc cũng là người cuối cùng, không hiểu sao ở bên anh thế này, tôi lại muốn chút hết tâm sự trong lòng mình…”
“Có phải là do chúng ta có duyên với nhau không…”
Mà Bạch Thiếu Thần lúc này lại mỉm cười vui vẻ, khi nghe cô nói hai người có duyên với nhau, điều này lại rất đúng với ý anh…
“Chắc là do duyên phận…”
“Hả, anh vừa nói gì vậy…”
Tiếng sóng vỗ vào bờ hòa quyện vào tiếng gió rì rào, khiến cho Tưởng Gia Tuệ không nghe rõ lắm, nhanh chóng lên tiếng hỏi lại…
“À, không có gì đâu…”
“Em mau kể câu chuyện của em đi, tôi đang nghe đây…”
Bạch Thiếu Thần liền có chút chột dạ, xấu hổ liền nhắc đến vấn đề khác…
“Ừm…”
Mà Tưởng Gia Tuệ cũng không để tâm lắm, trầm ngâm vài giây, sau đó mới bắt đầu kể…
"Ở một thành phố xa xôi, vô cùng xinh đẹp, không kém phần hào nhoáng xa hoa, có một cô gái vừa tròn mười tám tuổi…
Cái tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng trên mặt cô lại mang một vết bớt xấu xí, đến nỗi ai nhìn thấy cũng đều xa lánh…
Nhưng đổi lại sự bất hạnh đó, cô gái ấy lại được bố mẹ yêu thương hết mực, cũng nhờ vào tình yêu thương đó mà cô dần bước ra khỏi bóng tối…
Thời gian vui vẻ rồi cũng qua đi, bất ngờ tai nạn ập đến, bố mẹ cô gái cùng lúc qua đời, trước khi nhắm mắt họ lại không muốn nhìn thấy cô gái đau khổ…
Hi vọng cô ấy có thể tiếp tục sống tiếp, sống thay phần đời còn gian dở của họ, hi vọng cô sẽ thi đậu vào trường kinh tế…
Có như vậy cuộc đời sao này của cô gái sẽ đỡ vất vả hơn, nếu may mắn có thể tự lập công ty riêng cho mình…