Còn Tưởng Gia Tuệ ngay khi vào phòng thì lập tức khóa trái cửa lại…
Sau đó liền mở laptops lên, xem lại những dự án cũ mà công ty từng thực hiện, …
Tưởng Gia Tuệ rất tập trung nhìn vào đó để học hỏi, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Bạch Liên ngay, mà điện thoại thì vẫn đang gọi video call với Bạch Liên…
Mỗi ngày học hỏi một chút, Tưởng Gia Tuệ cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, đối với những dự án nhỏ thì Tưởng Gia Tuệ đã có thể tự mình giải quyết được…
Có lẽ vì kiếp trước thường xuyên tiếp xúc với những người làm kinh doanh, nên cô cũng hiểu biết thêm một chút…
Qua vài giờ đồng hồ sau, Tưởng Gia Tuệ cũng đã học xong phần bài tập của ngày hôm nay, cô liền vung vai một cái, gấp laptops lại…<code> "*Dì ơi, tạm biệt*.." "*Được rồi, tạm biệt con*.." </code>Sau đó Tưởng Gia Tuệ liền đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm gội lại sạch sẽ…
Qua một lúc cô mới bước ra ngoài, đi đến chỗ tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái mặc vào…
Nhìn thấy đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, mà ông Tưởng lúc này cũng đã có mặt ở nhà…. truyện ngôn tình
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ ngoan ngoãn như trước kia, đi xuống nhà dùng bữa…<code>Cả một bàn ăn rộng lớn, nhưng chỉ có hai người ngồi dùng bữa, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Tưởng Gia Tuệ dùng bữa xong thì đi thẳng về phòng... Mà ông Tưởng lúc này, cũng cảm thấy Tưởng Gia Tuệ đã rất khác so với mấy hôm trước... ***Có lẽ là nó đã biết khó nên lui rồi*...** </code>Ông Tưởng nghĩ rằng Tưởng Gia Tuệ đã không tìm thấy được chìa khóa tủ bảo hiểm, nên mới an phận như vậy…
Điều này cũng khiến ông Tưởng yên tâm hơn phần nào, số cổ phần kia vẫn là của ông ta…
Sau đó liền nhớ đến mẹ con Tưởng Gia Linh, lo lắng hai người bọn họ sẽ giận dỗi khi bị nhốt trong phòng, lại bỏ ăn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe…<code> "*Người làm đâu hết rồi, đã mang đồ bữa tối lên cho phu nhân và tiểu thư hay chưa vậy*.." "*Dạ rồi ạ, thưa lão gia*.." </code>Một hầu gái đang dọn dẹp bếp nấu, vừa nghe thấy ông chủ hỏi, thì nhanh chóng chạy ra cúi đầu lên tiếng trả lời…<code> "*Ừm*. " </code>Ông Tưởng sau khi biết hai mẹ con Tưởng Gia Linh đã dùng bữa tối rồi thì mới yên tâm một chút, định chiều ngày mai sẽ cho họ ra ngoài…<code>Sau đó sẽ dẫn mẹ kế và Tưởng Gia Linh đi dùng bữa ở nhà hàng năm sao, xem như ông Tưởng chuộc lỗi vậy... </code>Ngay khi rời khỏi bàn ăn, trên khóe môi Tưởng Gia Tuệ liền lộ ra nụ cười đáng sợ…<code> ***Vài hôm nữa thôi, các người sẽ bị đuổi hết ra nhà này, để rồi xem các người còn có thể thoải lo lắng cho nhau như vậy không*..** Ngày hôm sau... </code>Vẫn như mọi ngày Tưởng Gia Tuệ đã thức dậy từ rất sớm, sau khi ông Tưởng đi làm thì cô cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, đi đến tập đoàn Bạch thị…
Tưởng Gia Tuệ vừa bước xuống xe đã thu hút toàn bộ ánh mắt của những nhân viên ở đây, bọn họ cũng rất nhanh đã nhận ra cô…
Nghĩ rằng cô và chủ tịch bọn họ có quan hệ thân thiết với nhau, ai cũng muốn lấy lòng nên đã tỏ ra rất hòa nhã, mỉm cười gật đầu với Tưởng Gia Tuệ…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại không khỏi thắc mắc, hôm nay những người này bị làm sao ấy, sao cứ nhìn chằm chằm vào cô vậy…
Nhưng ngay sau đó cô liền mặc kệ những ánh mắt của bọn họ, đi thẳng vào thang máy giành cho chủ tịch…
Đến thẳng phòng làm việc của Bạch Thiếu Thần, định sẽ đưa tay lên gõ cửa, nhưng nhớ đến chuyện hôm qua, anh làm cô dỗi nên đã trực tiếp mở cửa bước vào…
Sau đó liền mở laptops lên, xem lại những dự án cũ mà công ty từng thực hiện, …
Tưởng Gia Tuệ rất tập trung nhìn vào đó để học hỏi, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Bạch Liên ngay, mà điện thoại thì vẫn đang gọi video call với Bạch Liên…
Mỗi ngày học hỏi một chút, Tưởng Gia Tuệ cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều, đối với những dự án nhỏ thì Tưởng Gia Tuệ đã có thể tự mình giải quyết được…
Có lẽ vì kiếp trước thường xuyên tiếp xúc với những người làm kinh doanh, nên cô cũng hiểu biết thêm một chút…
Qua vài giờ đồng hồ sau, Tưởng Gia Tuệ cũng đã học xong phần bài tập của ngày hôm nay, cô liền vung vai một cái, gấp laptops lại…<code> "*Dì ơi, tạm biệt*.." "*Được rồi, tạm biệt con*.." </code>Sau đó Tưởng Gia Tuệ liền đứng dậy đi vào phòng tắm, tắm gội lại sạch sẽ…
Qua một lúc cô mới bước ra ngoài, đi đến chỗ tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ thoải mái mặc vào…
Nhìn thấy đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, mà ông Tưởng lúc này cũng đã có mặt ở nhà…. truyện ngôn tình
Tưởng Gia Tuệ liền giả vờ ngoan ngoãn như trước kia, đi xuống nhà dùng bữa…<code>Cả một bàn ăn rộng lớn, nhưng chỉ có hai người ngồi dùng bữa, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, Tưởng Gia Tuệ dùng bữa xong thì đi thẳng về phòng... Mà ông Tưởng lúc này, cũng cảm thấy Tưởng Gia Tuệ đã rất khác so với mấy hôm trước... ***Có lẽ là nó đã biết khó nên lui rồi*...** </code>Ông Tưởng nghĩ rằng Tưởng Gia Tuệ đã không tìm thấy được chìa khóa tủ bảo hiểm, nên mới an phận như vậy…
Điều này cũng khiến ông Tưởng yên tâm hơn phần nào, số cổ phần kia vẫn là của ông ta…
Sau đó liền nhớ đến mẹ con Tưởng Gia Linh, lo lắng hai người bọn họ sẽ giận dỗi khi bị nhốt trong phòng, lại bỏ ăn như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe…<code> "*Người làm đâu hết rồi, đã mang đồ bữa tối lên cho phu nhân và tiểu thư hay chưa vậy*.." "*Dạ rồi ạ, thưa lão gia*.." </code>Một hầu gái đang dọn dẹp bếp nấu, vừa nghe thấy ông chủ hỏi, thì nhanh chóng chạy ra cúi đầu lên tiếng trả lời…<code> "*Ừm*. " </code>Ông Tưởng sau khi biết hai mẹ con Tưởng Gia Linh đã dùng bữa tối rồi thì mới yên tâm một chút, định chiều ngày mai sẽ cho họ ra ngoài…<code>Sau đó sẽ dẫn mẹ kế và Tưởng Gia Linh đi dùng bữa ở nhà hàng năm sao, xem như ông Tưởng chuộc lỗi vậy... </code>Ngay khi rời khỏi bàn ăn, trên khóe môi Tưởng Gia Tuệ liền lộ ra nụ cười đáng sợ…<code> ***Vài hôm nữa thôi, các người sẽ bị đuổi hết ra nhà này, để rồi xem các người còn có thể thoải lo lắng cho nhau như vậy không*..** Ngày hôm sau... </code>Vẫn như mọi ngày Tưởng Gia Tuệ đã thức dậy từ rất sớm, sau khi ông Tưởng đi làm thì cô cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, đi đến tập đoàn Bạch thị…
Tưởng Gia Tuệ vừa bước xuống xe đã thu hút toàn bộ ánh mắt của những nhân viên ở đây, bọn họ cũng rất nhanh đã nhận ra cô…
Nghĩ rằng cô và chủ tịch bọn họ có quan hệ thân thiết với nhau, ai cũng muốn lấy lòng nên đã tỏ ra rất hòa nhã, mỉm cười gật đầu với Tưởng Gia Tuệ…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại không khỏi thắc mắc, hôm nay những người này bị làm sao ấy, sao cứ nhìn chằm chằm vào cô vậy…
Nhưng ngay sau đó cô liền mặc kệ những ánh mắt của bọn họ, đi thẳng vào thang máy giành cho chủ tịch…
Đến thẳng phòng làm việc của Bạch Thiếu Thần, định sẽ đưa tay lên gõ cửa, nhưng nhớ đến chuyện hôm qua, anh làm cô dỗi nên đã trực tiếp mở cửa bước vào…