Mà lúc này có lẽ Bạch Thiếu Thần cũng đã nhận ra được sự lo lắng qua ánh mắt của Tưởng Gia Tuệ, anh liền nhẹ nhàng trấn an tinh thần của cô…
“Yên tâm lần này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, em không cần tỏ ra phải lo sợ như vậy đâu…”
“Anh nói thật chứ, không được nuốt lời đâu đấy…”
“Tôi nói thật…”
Ngay lập tức Bạch Thiếu Thần liền áp môi mình môi cô, hôn một cách đầy mê hoặc, khiến cho người con gái đầu óc không ngừng quay cuồng…
Qua một lúc đến khi cảm thấy người con gái sắp không thể thở nổi nữa thì anh mới lưu luyến rời khỏi…
Trước khi rời khỏi còn kéo theo vài sợi chỉ bạc óng ánh, trong vô cùng ái muội…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại ngã vào lòng ngực săn chắc của anh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở…
Nhưng người đàn ông lại không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, trực tiếp đứng dậy bế bổng cô đi về phía bàn làm việc…
Nhìn thấy đống tài liệu quá vướng víu, Bạch Thiếu Thần liền đặt cô ngồi xuống, sau đó hất tung tất cả xuống sàn…
Mà hành động này lại khiến cho Tưởng Gia Tuệ vô cùng kinh ngạc, giọng điệu lấp bấp nhìn anh đầy lo sợ…
“Này Bạch Thiếu Thần, anh định làm gì vậy…”
Trong khi anh chỉ nhếch môi cười đầy gian manh nhìn cô…
“Làm chuyện mà chỉ hai chúng ta biết mà thôi…”
Ngay sau đó liền ôm chặt lấy cô vào lòng hôn dài xuống cổ, xương quai xanh…
“Không được, chúng ta không thể làm ở đây, lỡ như người có người đi vào thì phải làm sao…”
Tưởng Gia Tuệ không ngừng vùng vẫy, cố gắng giữ chặt cái đầu anh đang làm loạn của anh lại…
Nhưng Bạch Thiếu Thần đâu dễ dàng bị thuyết phục như vậy, súng đã lên nòng, còn không bắn nữa sẽ hỏng mất…
“Chuyện này em không cần phải lo, đây là phòng của tôi, không có lệnh, không ai dám mở cửa bước vào đâu…”
“Vậy thì được…”
Ngay lúc này, Tưởng Gia Tuệ biết mình đã không thể bỏ chạy được nữa, chỉ có thể phối hợp cùng với anh mà thôi…
Sau đó cả hai lao vào nhau, bắt đầu cuộc vận động mạnh ngay trong phòng làm việc…
Qua một lúc day dưa môi lưỡi, Bạch Thiếu Thần liền cảm thấy chiếc váy trên người cô quá vướng víu…
Không chần chừ lập tức đưa tay lên định xé toạc làm hai, nhưng ngay lập tức đã bị cô giữ chặt…
“Không được xé, chiếc váy này tôi vừa mới mua đấy, anh xé rồi lấy gì tôi mặc…”
“Em yên tâm, Bạch Thiếu Thần tôi không thiếu tiền, nếu em muốn tôi có thể đền cho em cả một khu mua sắm…”
Nhân lúc Tưởng Gia Tuệ lơ là cảnh giác, anh liền xé toạc một cái, tiếng…“rắc…rắc…” vang lên…
Ngay lập tức một thân hình quyến rũ đầy nóng bỏng phơi bày ra trước mặt anh…
Tưởng Gia Tuệ bất ngờ xấu hổ, dùng tay che chắn lại, nhưng đã bị anh chặn lại…
“Che làm gì chứ, có chỗ nào trên người em mà tôi chưa từng thấy, chưa từng chạm vào đâu…”
Bạch Thiếu Thần cười xảo quyệt nhìn cô lên tiếng…
“Anh đúng là không biết xấu hổ…”
"Bên cạnh em những lúc thế này, thì cần gì phải giả trưng ra cái bộ mặt giả tạo nữa chứ…
Vừa nói dứt lời, Bạch Thiếu Thần đã như sói đói, lao đến vồ lấy con mồi béo bở…
Bên trong căn phòng lúc này, không khí vô cùng nóng bức, tiếng nỉ non kiều diễm khiến người nghe phải đỏ mặt…
Cả hai cứ như vậy không biết trải qua bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế, đến khi người con gái mệt mỏi mà thiếp đi…
Người đàn ông lúc này mới thỏa mãn mà dừng lại, sau đó bế bổng cô mang vào phòng nghỉ đặt nằm xuống giường…
Sau đó lại đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn nhỏ nhúng vào nước ấm, mang ra giúp cô lau người sạch sẽ…
Cẩn thận chỉnh lại điều hòa trong phòng, cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho cô, còn mình thì vào phòng tắm gội lại, trước khi ra ngoài còn chu đáo đóng chặt cửa lại, tránh làm ồn lúc cô đang ngủ…
Ngay sau đó ra ngoài tự mình dọn dẹp lại đống bừa bộn trong phòng, rồi mới tiếp tục làm việc, không quên gọi điện cho trợ lý Cao giúp mình chuẩn bị một số váy áo cho cô…<code> "*Tôi nghe thưa chủ tịch*.." </code>“Trợ lý Cao, cậu mau đi mua giúp tôi vài bộ quần áo phụ nữ, số đo ba vòng xxxxxx, sau đó mang đến phòng cho tôi…”
“Vâng tôi sẽ đi làm ngay đây ạ…”<code>Trợ lý Cao nhanh chóng nhắc máy, nhưng ngay lập tức khiến cậu phải cả kinh, khi nghe những lời mà chủ tịch vừa căn dặn... Mặc dù đang rất không tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng cậu vẫn nhanh chóng đi làm ngay... Sau đó đến Trung tâm thương mại, không biết phải lựa quần áo kiểu gì, chỉ cần đúng số đo ba vòng, mẫu nào cậu cũng lấy một bộ... Đến lúc ra thanh toán, khiến tất cả mọi người phải trầm trồ vì độ giàu có này của cậu, do váy áo quá nhiều nên bên trung tâm đã đóng gói lại, sau đó cho người giao đến tập đoàn Bạch thị.... Trợ lý Cao nhanh chóng gọi điện báo cáo cho Bạch tổng, rằng mình đã hoàn thành việc ngài ấy vừa căn dặn.. Còn việc gõ cửa bước vào phòng thì cậu lại không dám, vì đâu thể nào đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì chứ...</code>
“Yên tâm lần này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, em không cần tỏ ra phải lo sợ như vậy đâu…”
“Anh nói thật chứ, không được nuốt lời đâu đấy…”
“Tôi nói thật…”
Ngay lập tức Bạch Thiếu Thần liền áp môi mình môi cô, hôn một cách đầy mê hoặc, khiến cho người con gái đầu óc không ngừng quay cuồng…
Qua một lúc đến khi cảm thấy người con gái sắp không thể thở nổi nữa thì anh mới lưu luyến rời khỏi…
Trước khi rời khỏi còn kéo theo vài sợi chỉ bạc óng ánh, trong vô cùng ái muội…
Trong khi Tưởng Gia Tuệ lại ngã vào lòng ngực săn chắc của anh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở…
Nhưng người đàn ông lại không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, trực tiếp đứng dậy bế bổng cô đi về phía bàn làm việc…
Nhìn thấy đống tài liệu quá vướng víu, Bạch Thiếu Thần liền đặt cô ngồi xuống, sau đó hất tung tất cả xuống sàn…
Mà hành động này lại khiến cho Tưởng Gia Tuệ vô cùng kinh ngạc, giọng điệu lấp bấp nhìn anh đầy lo sợ…
“Này Bạch Thiếu Thần, anh định làm gì vậy…”
Trong khi anh chỉ nhếch môi cười đầy gian manh nhìn cô…
“Làm chuyện mà chỉ hai chúng ta biết mà thôi…”
Ngay sau đó liền ôm chặt lấy cô vào lòng hôn dài xuống cổ, xương quai xanh…
“Không được, chúng ta không thể làm ở đây, lỡ như người có người đi vào thì phải làm sao…”
Tưởng Gia Tuệ không ngừng vùng vẫy, cố gắng giữ chặt cái đầu anh đang làm loạn của anh lại…
Nhưng Bạch Thiếu Thần đâu dễ dàng bị thuyết phục như vậy, súng đã lên nòng, còn không bắn nữa sẽ hỏng mất…
“Chuyện này em không cần phải lo, đây là phòng của tôi, không có lệnh, không ai dám mở cửa bước vào đâu…”
“Vậy thì được…”
Ngay lúc này, Tưởng Gia Tuệ biết mình đã không thể bỏ chạy được nữa, chỉ có thể phối hợp cùng với anh mà thôi…
Sau đó cả hai lao vào nhau, bắt đầu cuộc vận động mạnh ngay trong phòng làm việc…
Qua một lúc day dưa môi lưỡi, Bạch Thiếu Thần liền cảm thấy chiếc váy trên người cô quá vướng víu…
Không chần chừ lập tức đưa tay lên định xé toạc làm hai, nhưng ngay lập tức đã bị cô giữ chặt…
“Không được xé, chiếc váy này tôi vừa mới mua đấy, anh xé rồi lấy gì tôi mặc…”
“Em yên tâm, Bạch Thiếu Thần tôi không thiếu tiền, nếu em muốn tôi có thể đền cho em cả một khu mua sắm…”
Nhân lúc Tưởng Gia Tuệ lơ là cảnh giác, anh liền xé toạc một cái, tiếng…“rắc…rắc…” vang lên…
Ngay lập tức một thân hình quyến rũ đầy nóng bỏng phơi bày ra trước mặt anh…
Tưởng Gia Tuệ bất ngờ xấu hổ, dùng tay che chắn lại, nhưng đã bị anh chặn lại…
“Che làm gì chứ, có chỗ nào trên người em mà tôi chưa từng thấy, chưa từng chạm vào đâu…”
Bạch Thiếu Thần cười xảo quyệt nhìn cô lên tiếng…
“Anh đúng là không biết xấu hổ…”
"Bên cạnh em những lúc thế này, thì cần gì phải giả trưng ra cái bộ mặt giả tạo nữa chứ…
Vừa nói dứt lời, Bạch Thiếu Thần đã như sói đói, lao đến vồ lấy con mồi béo bở…
Bên trong căn phòng lúc này, không khí vô cùng nóng bức, tiếng nỉ non kiều diễm khiến người nghe phải đỏ mặt…
Cả hai cứ như vậy không biết trải qua bao nhiêu lần, bao nhiêu tư thế, đến khi người con gái mệt mỏi mà thiếp đi…
Người đàn ông lúc này mới thỏa mãn mà dừng lại, sau đó bế bổng cô mang vào phòng nghỉ đặt nằm xuống giường…
Sau đó lại đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn nhỏ nhúng vào nước ấm, mang ra giúp cô lau người sạch sẽ…
Cẩn thận chỉnh lại điều hòa trong phòng, cẩn thận đắp chăn giữ ấm cho cô, còn mình thì vào phòng tắm gội lại, trước khi ra ngoài còn chu đáo đóng chặt cửa lại, tránh làm ồn lúc cô đang ngủ…
Ngay sau đó ra ngoài tự mình dọn dẹp lại đống bừa bộn trong phòng, rồi mới tiếp tục làm việc, không quên gọi điện cho trợ lý Cao giúp mình chuẩn bị một số váy áo cho cô…<code> "*Tôi nghe thưa chủ tịch*.." </code>“Trợ lý Cao, cậu mau đi mua giúp tôi vài bộ quần áo phụ nữ, số đo ba vòng xxxxxx, sau đó mang đến phòng cho tôi…”
“Vâng tôi sẽ đi làm ngay đây ạ…”<code>Trợ lý Cao nhanh chóng nhắc máy, nhưng ngay lập tức khiến cậu phải cả kinh, khi nghe những lời mà chủ tịch vừa căn dặn... Mặc dù đang rất không tin vào những gì mình nghe thấy, nhưng cậu vẫn nhanh chóng đi làm ngay... Sau đó đến Trung tâm thương mại, không biết phải lựa quần áo kiểu gì, chỉ cần đúng số đo ba vòng, mẫu nào cậu cũng lấy một bộ... Đến lúc ra thanh toán, khiến tất cả mọi người phải trầm trồ vì độ giàu có này của cậu, do váy áo quá nhiều nên bên trung tâm đã đóng gói lại, sau đó cho người giao đến tập đoàn Bạch thị.... Trợ lý Cao nhanh chóng gọi điện báo cáo cho Bạch tổng, rằng mình đã hoàn thành việc ngài ấy vừa căn dặn.. Còn việc gõ cửa bước vào phòng thì cậu lại không dám, vì đâu thể nào đoán được bên trong đã xảy ra chuyện gì chứ...</code>