• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

…“Thiếu Thần bệnh của cậu đã thật sự là được chữa khỏi rồi sao…”…

Mà lúc này Bạch Thiếu Thần lại vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tôn Minh Hạo lại có lúc giống như trẻ con đến vậy…

Sau đó liền nhếch môi cười nhẹ, đáp lại lời cậu…

“Cũng có thể xem là như vậy…”

“Vậy thì tốt quá rồi, ông nội Bạch sẽ không còn phải lo sợ, không có cháu nối dõi nữa rồi…”

“Hoan hô, mình phải nhanh chóng đi báo cho ông biết tin tốt này mới được…”

“Mà còn phải mở tiệc thật lớn để ăn mừng nữa chứ…”

Tôn Minh Hạo vừa nói vừa cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra một chuyện, nhìn Bạch Thiếu Thần nghiêm túc nói…

“Vậy còn nhà họ Diệp, cậu định sẽ xử lý thế nào…”

Tôn Minh Hạo là người đi theo Bạch Thiếu Thần nhiều năm như vậy, chuyện gì của anh mà cậu ta không biết chứ…

Ngay cả việc phải nhún nhường nhà họ Diệp, chỉ vì để ông nội Bạch vui vẻ…

Nhưng hiện tại căn bệnh lạ của Bạch Thiếu Thần đã được chữa khỏi, cần gì phải nhún nhường nhà họ Diệp nữa chứ…

“Mình cũng đang suy nghĩ đây, có nên để họ chết một cách nhanh gọn, hay là sẽ để bọn họ chết từ từ một cách đầy đau đớn…”

“Mình nghĩ là cậu nên chọn cách thứ hai, đối với những con người tham lam như họ, thì tốt nhất phải để họ nếm đủ mọi đau khổ, sau đó chết một cách đầy đau đớn, như vậy mới xứng đáng…”

Đã từ rất lâu Tôn Minh Hạo luôn cảm thấy chướng mắt nhà họ Diệp, nhất là cô ả Diệp Tuyết kia, ỷ vào việc được Bạch lão gia bảo vệ, không xem ai ra gì cả…

Lần này Tôn Minh Hạo sẽ để cho họ biết thế nào nghiệp quật…

Trong khi Bạch Thiếu Thần lại chỉ nhếch môi cười lạnh, cảm thấy những lời Tôn Minh Hạo nói rất đúng…

“Cậu nói cũng rất có lý, vậy việc này sẽ giao cho cậu hoàn toàn xử lý vậy…”

“Được, quyết định vậy đi, lần này mình sẽ khiến cho nhà họ Diệp, không thể ngóc đầu lên được nữa, để xem bọn họ còn có thể hóng hách được nữa không, cậu cứ yên tâm giao cho mình…”

“Còn cậu chỉ cần ở nhà dưỡng sức, ăn nhiều đồ bổ vào để còn sớm sinh quý tử cho ông nội Bạch là được rồi haha…”

Tôn Minh Hạo vui vẻ nhanh chóng nhận lấy nhiệm vụ lần này, tự tin vỗ ngực lên tiếng nhưng không quên cà khịa Bạch Thiếu Thần một cái…

“Việc đó không cần cậu quan tâm, giờ thì bắt tay vào làm việc đi…”

Bạch Thiếu Thần liền nhếch nhẹ môi cười nhìn Tôn Minh Hạo đầy sắc bén, sau đó liền đá mắt nhìn về phía cửa phòng, nơi người con gái đang nghỉ ngơi…

“Được rồi, không đùa cậu nữa, mình đi làm việc đây…”

“Mà này nhớ vận động vừa phải thôi đấy, kẻo con gái nhà người ta, sợ chạy mất dép đấy, hihi…”

Trước khi rời khỏi Tôn Minh Hạo không quên quay lại nhìn Bạch Thiếu Thần trêu đùa một cái, sau đó thích thú rời khỏi…

…----------------…

Đến khoảng năm giờ chiều, Bạch Thiếu Thần mới giải quyết xong hết đống tài liệu trên bàn, liền đưa tay lên cổ xoa nhẹ cho bớt mệt mỏi…

Định đứng dậy vào phòng nghỉ gọi Tưởng Gia Tuệ tỉnh dậy, sau đó sẽ cùng nhau đi ăn…

Nhưng anh chưa kịp đứng dậy thì bên ngoài, tiếng đập cửa không ngừng vang lên dữ dội…

…“Rầm… rầm…”…

Ngay sau đó Diệp Tuyết trực tiếp mở cửa bước vào mà không cần đến sự cho phép của Bạch Thiếu Thần…

Mà hành động này của cô ả làm cho Bạch Thiếu Thần vô cùng khó chịu, chân mày nhíu lại vì tức giận…

…“Cô đến đây có việc gì…”…

^^^“Chưa được sự cho phép của tôi, ai cho cô tự ý vào đây…”^^^

Trong khi đó Diệp Tuyết lại làm ngơ lời anh vừa nói, vừa bước vào đã không ngừng đi khắp phòng tìm kiếm gì đó…

Đến khi không tìm thấy gì cả thì cô ả mới bước đến ngồi đối diện, sắc mặt liền thay đổi, giả vờ ỏng ẹo lên tiếng…

…“Không phải em tự ý muốn đến đây đâu, tại em nghe có người nói, có một con hồ ly tinh đến đây quyến rũ anh…”…

…“Nên em mới tức giận như vậy, anh Thiếu Thần anh đừng giận em nha, tất cả cũng chỉ vì em quá yêu anh mà thôi…”…

Mà Bạch Thiếu Thần cũng biết rõ, Diệp gia đã sắp xếp người vào đây để làm nội gián, cho nên việc hôm nay Tưởng Gia Tuệ đến đây, cô ta biết cũng chẳng lạ lẫm gì…

Sau đó anh liền nhếch môi cười điểu, nhìn cô lạnh lùng lên tiếng…

^^^ “Vậy sao, có thật là chỉ nghe người ta nói hay sao, chứ không phải người Diệp gia các người cài vào đây, đã thông báo cho cô biết sao…”^^^

Diệp Tuyết nghe vậy sắc mặt liền thay đổi, lo lắng Bạch Thiếu Thần đã phát hiện người của cô ta cài vào, nhanh chóng lên tiếng chối bỏ…

^^^“Không phải như anh nghĩ đâu, em không cài ai vào đây cả, Thiếu Thần anh đừng nghe người khác nói bậy, em thật sự không có…”^^^

…“Có hay không thì Diệp gia các người tự biết…”…

^^^ “Sẵn tiện hôm nay cô đến đây, tôi cũng có chuyện muốn nói…”^^^

Trong khi Bạch Thiếu Thần đã quá quen với sự dối trá của Diệp gia, nên cũng không muốn đôi co thêm với Diệp Tuyết mà đi thẳng vào vấn đề…<code> "*Thiếu Thần có chuyện gì anh nói đi, em đang nghe đây*.."</code>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK