• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Gia Linh nghe thấy cả nhà mình bị mắng chửi chẳng khác gì chó mèo thì tức giận vội lên tiếng ngay...

"Này anh kia, tôi thấy anh đẹp trai nên mới không tính toán với anh, sao anh dám nói gia đình tôi không khác gì chó mèo hả.."

Giám đốc khách sạn L đứng yên lặng nghe Bạch Thiếu Thần quát mắng không dám đáp lại một câu...

Cuối cùng thì ông cũng đã hiểu lý do vì sao Bạch tổng lại tức giận như vậy, hóa ra là do đám người này đến đây làm loạn...

Mà giám đốc khách sạn L sau khi nghe mấy lời hỗn xược của Tưởng Gia Linh, thì lập tức chỉ tay về phía cô ả quát lớn...

"Câm miệng.."

"Cô có biết đây là ai không mà láo xược như vậy hả..."

"Anh ta là ai cũng mặc kệ, ai cũng không được mắng chửi gia đình tôi.."

Tưởng Gia Linh vẫn không biết sống chết, gồng mình lên cãi lại...

Ngay lập tức nhận ngay một cái tát đau đớn của giám đốc khách sạn L...

"Á.."

"Bố ơi, ông ta dám đánh con.."

"Xin Bạch tổng tha lỗi, chuyện này là do tôi sơ suất, không quản lý tốt nên mới để những người này vào đây gây rối.."

"Việc này ngài cứ để tôi giải quyết ạ.."

Giám đốc khách sạn L cũng đã hiểu lý do vì sao Bạch Thiếu Thần lại tức giận đến như vậy, hóa ra là đám người không biết điều này đến đây làm loạn...

"Được, vậy ông mau chóng giải quyết đi.."

Bạch Thiếu Thần ngồi chễm chệ trên giường, hai chân vắt chéo vào nhau, hai tay chống lên giường, băng lãnh lên tiếng...

Ông Tưởng lúc này cũng đã nhận ra cậu trai trẻ trước mặt mình là Bạch tổng, Bạch Thiếu gia của Bạch gia..

Chỉ có Bạch tổng mới có thể khiến giám đốc khách sạn L, một người nổi tiếng trong giới thương trường phải cúi đầu kính nể..

Ông Tưởng liền bắt đầu cảm thấy run rẩy với cái thần thái lạnh lùng này của anh...

Sắc mặt liền tái lại, lập tức đứng dậy đi về phía anh đang ngồi mà xuống giọng, mặc kệ Tưởng Gia Linh đang kêu lên đau đớn...

"Bạch tổng xin tha lỗi, đều tại chúng tôi có mắt như mù, nên mới có những lời lẽ đắc tội với Bạch tổng, xin ngài rộng lượng mà tha thứ cho chúng tôi lần này.."

Ông Tưởng nhìn vẻ mặt của Bạch Thiếu Thần không một chút thay đổi liền vội vàng quỳ xuống ngay...

"Bạch tổng xin ngài rộng lượng mà tha thứ.."

Ở Hải Thành này ai mà chẳng biết, Bạch Thiếu Thần của Bạch gia độc ác đến mức nào chứ, chỉ cần đắc tội với anh, trong vòng một tiếng cả một tập đoàn to lớn phải tuyên bố phá sản ngay lập tức...

Không những vậy Bạch Thiếu Thần cũng sẽ tuyệt luôn con đường sống của những người đó, khiến họ mãi mãi cũng không thể ngóc đầu lên được, cũng không bao giờ có cơ hội trả thù...

Ông Tưởng trong lòng thầm mắng chửi hai mẹ con Tưởng Gia Linh, thật ngu xuẩn, cũng trách mình chưa làm rõ đã nghe theo lời hai người họ, tự tiện đi vào chỗ không nên vào thế này...

Càng không thể để Tưởng thị phá sản được, như vậy bao nhiêu công sức bấy lâu nay đều sẽ tan biến tất cả...

Ông Tưởng lại càng không muốn quay lại cuộc sống nghèo khổ trước kia, mặc kệ có đánh mất tôn nghiêm, ông cũng phải giữ được Tưởng thị...

"Bố, bố mau đứng dậy đi.."

"Lão gia sau ông lại quỳ gối dưới chân cậu ta chứ, ông mau đứng dậy đi.."

"*Tưởng gia chúng ta cũng đâu phải dạng vừa, tại sao phải sợ cậu ta chứ*..."

Mẹ kế và Tưởng Gia Linh nhìn thấy ông Tưởng quỳ xuống cầu xin Bạch Thiếu Thần, thì vô cùng kinh ngạc đầy xấu hổ, liền bước đến muốn đỡ ông đứng dậy...

Cho đến lúc này mà mẹ con họ vẫn còn nghĩ Tưởng gia là lớn nhất, chẳng cần phải khuất phục trước ai cả...

"Câm miệng.."

"Còn không mau quỳ xuống, hai con đàn bà ngu xuẩn này, muốn hại Tưởng thị phá sản hay sao.."

"Có biết người trước mặt là người thừa kế của Bạch gia không hả, còn không mau quỳ xuống cầu xin tha mạng.."

Ông Tưởng trực tiếp hất tay hai người họ ra, lớn tiếng quát thẳng vào mặt họ....

Hai mẹ con mẹ kế vừa nghe thấy người trước mặt là người thừa kế của Bạch gia, lập tức đôi chân liền run rẩy, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu cầu xin...

"Bạch tổng xin tha mạng, đều do chúng tôi có mắt như mù nên mới đến đây làm loạn, xin ngài rộng lượng tha thứ.."

"Tất cả đều tại con hư hỏng Tưởng Gia Tuệ nên chúng tôi mới bị lừa đến đây, cầu xin ngài tha thứ cho chúng tôi lần này.."

"Đúng vậy đều tại con nhỏ hư hỏng đó, đều tại nó.."

Mẹ con Tưởng Gia Linh cũng rất sợ Tưởng gia phá sản, đến lúc đó họ sẽ trở về tay trắng, phải sống cảnh nghèo khổ, nghĩ đến đã khiến họ sợ hãi...

Mà lúc này Bạch Thiếu Thần ngồi một bên xem gia đình nhà họ, kẻ tung người hứng trong vô cùng ăn ý..

Cũng đoán ra được số phận của con mèo nhỏ khi ở Tưởng gia sẽ thế nào, liền day day hai bên thái dương, sau đó thở dài ra một hơi rồi mới lên tiếng...

"Coi như lần này tôi rộng lượng bỏ qua cho các người, nhưng còn nếu có lần sau thì đừng có trách vì sao tôi không cảnh cáo trước.."





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK