"mẹ vào đi đừng đứng ngoài đó nữa"
"ò ò mẹ vào đây"
Lặng lẽ vào phòng nhìn đứa con bé nhỏ đang ôm cuốn sách yêu thích trầm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đang có một niềm tâm sự to lớn trong đầu.
"bảo bối"
"con nghe ba mẹ nói chuyện rồi"
"vậy con..con không phản đối sao?? con không muốn nói gì với mẹ sao?? bảo bối"
"có nói cũng đâu thể phản lại lời nói của ba mẹ biết mà."
"con có buồn không?? hay mẹ xin ba cho đi cùng con nhé bảo bối"
Tiểu Phong đặt nhẹ cuốn sách xuống bàn ung dung đi tới mở tủ đồ bên trong có một ngăn kéo nhỏ..mở khoá cậu lấy ra tập flim. dơ ra trước mặt cô cậu mỉm cười đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô âu yếm. . Truyện Bách Hợp
Ngỡ ngàng nhìn tập flim trên tay tiểu Phong cô vẫn không hiểu gì..ngơ ngơ rồi cũng nhận lấy với sự thắc mắc.
"gì vậy bảo bối??"
"khi nào con đi thì mẹ hãy mở ra xem nhé..cái này con đã làm rất lâu đấy. mẹ phải trân trọng nó như trân trọng con đấy nhé."
"ừ mẹ hiểu rồi. bảo bối đi rồi mẹ sẽ nhớ con lắm đấy bảo bối bà."
"con cũng nhớ mẹ.....cả ba nữa"
"mẹ hứa khi nào rảnh rỗi mẹ và ba con sẽ qua thăm con được chứ bảo bối..ừm ừm cưng con quá đi mất bảo bối của mẹ"
"con lớn rồi mẹ đừng nước mắt dàn dụa nữa tởm quá"
"dào ôi..ông cụ non"
Hôn hít đủ kiểu cuối cùng cô cũng chịu đưa con xuống nhà chuẩn bị ra sân bay..dưới nhà Tuấn Phương vẫn giữ bộ mặt lạnh băng giận dữ đó nhưng ai ai cũng biết anh cũng đang rất buồn khi phải đưa con trai tới một phương trời mới.
Chào tạm biệt mọi người cậu bé lên xe tiến thẳng tới sân bay..trong nhà từ bà chủ đến người hầu đều sụt sịt nức nở vì không lỡ để tiểu Phong đi.
Còn anh..tại căn phòng ngủ ấp áp của vợ chồng anh bỗng trở lên lạnh giá..những mảng khói thuốc bay lớt phớt đầy mê hoặc.
Đứng trước cửa sổ sát đấy nhìn ra khu vườn đầy lãng mạn tình thơ anh trầm tư suy nghĩ..
Nhìn anh trầm ngâm một mình Tú Băng thân làm vợ cũng muốn hỏi han nhưng cũng biết anh sẽ không hé nửa lời với cô.
Đứng sau nhìn anh cô bước tới ôm anh từ sau..dựa vào sau tấm lưng vạm vỡ của anh cô im lặng chờ đợi anh tự tìm đến cô trước.