• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

sự căng thẳng dây thần kinh căng kịch rùng mình.

- "bóp cò đi Tú Băng"

- "ơ..."

tiếng anh vang lên cô và Vũ Trấn Nam ngạc nhiên mắt chữ o mồm chữ a nhìn anh..

anh bình tĩnh đứng dậy nhìn cô..đi về phía cô anh vuốt tóc nhìn cô trìu mến..

- "mày...mày chưa chết??"

- "anh.."

- "tin anh chứ??"

- "em..em tin anh nhưng tại sao...tại sao anh...hồi nãy anh..."


cô thất kinh lắp bắp nói mãi không thành lời..một tay anh luồn xuống ôm eo cô một tay nhẹ nhàng sờ vào khẩu súng trên tay cô...

cử chỉ dịu dàng nhưng không kém ý nguy hiểm của anh vừa khiến lòng cô vơi bớt căng thằng vừa lo sợ một điều gì đó..

- "tiểu Băng..nghe anh bóp cò đi"

- "nhưng..."

- "hãy nhớ đến điều anh từng hứa với em"

nghe lờ anh cô nhớ lại lời hứa của anh..anh đã hứa sẽ không để cô bị thương dù chỉ là một vết xước..nhìn vào mắt anh cô gật đầu nhẹ vì cô cảm nhận được anh đang cố bảo vệ cô chứ không phải dồn cô vào chỗ chết.

Vũ Trấn Nam tuy cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh tỉnh dậy như một người bình thường nhưng vẫn không quên trò chơi đang ở những phút cuối..

- "cô em làm đi chứ sao đứng đờ ra vậy"

lời thúc dục đưa cô đến quyết định cuối cùng..anh nở nụ cười nhẹ nhìn cô âu yếm nắm chặt tay cô và cùng đếm...

- "chúng ta sẽ cùng kết thúc trò chơi này đếm theo anh"

- "vâng"

- "không cho phép sợ hãi"

- "vâng"

- "1-2-3"

*pằng - cạch* hai âm thanh hai cái kết khác nhau của hai con người..

may mắn đã mỉm cười với cô..lượt cuối của cô là rỗng và đồng nghĩa tiếng súng chói tai kia là từ cây súng trên tay anh..

từ khi anh ôm eo và sờ cây súng mang tên anh thì cô đã nhận ra ý đồ của anh..hơn nữa anh còn để lộ cho cô thấy áo chống đạn bên trong chiếc áo vest của anh..

Vũ Trấn Nam ôm tim hấp hối nhìn anh đầy bất ngờ và tức giận..mặt lão đỏ chót nổi rõ mạch máu ghê dợn.

vuốt nhẹ má cô anh đi đến gần lão dưới chân mình..

- "game over"

- "mày...mày...chó chết..mày tao sẽ...tao sẽ không tha cho..mày"

- "Bố......"

dành trọn cái nhếch mép khinh thường cho lão anh quay lại mỉm cười nhìn cô..

Vũ Khánh Trân từ khi nghe tiếng súng nổ cũng chạy vào..nhìn bố ả hấp hối dưới sàn dưới sự chứng kiến của anh và cô ả lao vào điên cuồng gào ầm lên ôm chầm lấy lão.

- "dọn rác sạch sẽ"

anh lấy bộ đàm ra nói vọng ra lệnh cho người ở ngoài..anh ôm eo cô đi lên phòng như không có chuyện gì..mặc kệ Khánh Trân khóc dở chết dở ở dưới như người xa lạ..đứng ở cửa phòng cô chết lặng nhìn anh, thật không ngờ anh có thể xem một mạng người như rác thải..không biết sau này cô còn phải hứng chịu biết bao nhiêu điều bất ngờ từ anh nữa đây.

- "sao thế??"

- "giải thích tất cả cho em nghe đi"

- "chuyện gì??"

- "chuyện hồi nãy..tất cả"

- "chuyện người lớn thôi em không cần để ý đến đâu"

- "nhưng em muốn biết...anh chứ làm như em là con ngốc vậy..chỉ mấy phút trước đó em còn gào khóc vì thấy anh bị người đó bắn vậy mà anh lại cho em bất ngờ anh tỉnh dậy và giải quyết tất cả như một kẻ cầm đầu xã hội đen máu lạnh vậy..."

- "em đi nghỉ đi"

- "anh đừng chốn tránh nữa..em đã biết tất cả quá khứ hồi nhỏ của anh rồi..đối diện với nó và nói em nghe được không??"

- "em chỉ cần biết ngày hôm nay tôi đã quá nương tay với lão ta..nếu không phải vì mấy đứa con vài tháng tuổi của ông ta thì tôi đã dồn cả gia tộc Vũ gia vào đường chết rồi..em biết gì về tôi mà em có thể dạy đời tôi"

- "Tất Cả Chỉ Vì Anh Là Người Em Yêu...chỉ vì anh là tất cả với em nếu không em đã không quan tâm lo lắng cho anh như vậy, anh không biết lắng nghe em nói thì thôi tại sao lại nổi nóng với em như thế..em ghét anh"

anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô..nước mắt nóng hổi đang lăn xuống trên má cô tất cả là vì cô lo cho anh, tất cả là vì anh...sững người nhìn vẻ yếu đuối của người con gái đã trở thành vợ của mình anh dần nhận ra anh đã sai, đã sai khi lớn tiếng vô tình tức giận với cô.

kéo tay cô ôm thật chặt anh hít tóc cô mùi hương cơ thể cô xông lên tận mũi anh...

ở tron vòng tay anh cô vẫn nức nở hai tay đánh vào lưng anh..

- "xin lỗi...anh xin lỗi đã nổi nóng với em, chỉ là anh quá hận ông ta nên đã chút giận lên em..xin lỗi vợ"

- "em ghét anh..anh có biết anh như vậy em rất sợ không?? đồ đáng ghét, đồ chết tiệt"

- "anh xin lỗi rồi mà..mà em nữa lấy đâu ra nhiều nước mắt thế hả?? anh ra lệnh cho em mau nín ngay"

- "anh này"

- "ban đầu anh định chơi ông tao một đòn ai ngờ vợ của anh lại thấy cảnh đó lại còn phản ứng hơn mức anh tưởng tượng nữa.."

- "vậy còn khi anh bảo em bóp cò là sao?? nhỡ đâu khi đó em là người dính đạn thì sao?? anh không nghĩ đến chuyện đó sao??"

- "ai nói là không..anh đã tính cả rồi đấy chứ..lượt đầu của em anh đã nhìn ra viên đạn nằm ngay cạnh ô của em nên người cuối cùng là ông ta thì anh mới tự tin cho em tự sử bản thân đấy chứ...em nghĩ anh lại tử tay gián tiếp giết chết bảo bối của anh sao"

- "ôi trời ạ....thật là..không ngờ chồng tôi lại mưu mô thâm hiểm thế này đấy."

- "anh yêu em"


- "gì..gì vậy....a trời ơi nhột nhột"


quả là ác ma mưu mô, một người như anh khi không lại nói lời yêu thương sến sẩm chắc chắn sẽ có chuyện sắp xảy ra với cô...màn dạo đầu của anh khiến cô nhột cười lên cười xuống không thôi..sau giông cơn mưa hai người lại quấn quýt hoà quyện vào nhau....


- "anh muốn một đội bóng"


__còn__

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK