- "có cần gọi bác sĩ không??"
- "không cần đâu em nghỉ ngơi chút là khoẻ thôi..em đi trước nhé anh cứ làm việc đi"
- "không sao chứ??"
- "em nói là không sao mà..anh yên tâm đi"
- "ừ về cẩn thận"
- "vâng"
cầm túi xách ra khỏi phòng làm việc với gượng mặt cố gượng không để anh phát hiện tâm trạng thật của cô lúc này.
bước vào thang máy cô suy sụp tay nắm chặt túi cố kìm cơn giận..tự nhủ với bản thân những gì hai người nhân viên nói đều là giả..tất cả không phải sự thật.
ra xe cô thẫn thờ đứng trước cửa xe không vào mà cũng không nói.
nhân viên đi lại nhìn cô bàn tán có người ngưỡng mộ dành mọi lời khen cho cô nhưng cũng có kẻ chê bai so sánh này kia.
- "Mạc phu nhân"
- "......"
- "Mạc phu nhân"
- "à sao..có chuyện gì??...."
tiếng gọi kéo cô về thực tại..quay ra trả lời cô ngạc nhiên người đang nói với cô chính là người cô đang nghĩ đến chính là Khánh Trân..Vũ Khánh Trân.
- "chị gọi tôi??"
- "đúng vậy?? tôi muốn nói chuyện với phu nhân được không??"
- "có chuyện gì sao??"
- "vài phút thôi được chứ??"
- "vâng"
để tránh mọi người kiến nghị về họ nên cô và Khánh Trân chọn một quán cf gần đó nói chuyện sẽ tiện đứng trước cổng công ty.
khi nhìn thấy Khánh Trân cô cũng nhận ra mọi người đang nói về họ..họ không ngờ hai người lại chạm mặt nhau tại công ty.
vào quán cf cô lãnh đạm lên tiếng nhìn Khánh Trân ngờ vực..cô không hiểu sao cô ta lại tìm mình và tại sao lại xuất hiện ở công ty nhà họ Mạc..
- "có chuyện gì chị nói đi??"
- "Mạc phu nhân là người trẻ mà nóng dạ vậy sao??"
một con người Khánh Trân khác lộ diện, không còn là Khánh Trân lễ phép biết trên dưới như khi ở lâu đài nữa mà hiện tại đối diện với cô là một Khánh Trân giả tạo mưu mô.
- "tôi không có thời gian để tám với chị"
- "tôi nói luôn..chắc vừa rồi ở công ty cô cũng đã nghe được người ngoài nói về tôi và Tuấn Phương...đúng vậy tôi chính là hôn thê hờ của Tuấn Phương một năm trước"
- "thì sao??"
Khánh Trân nói với giọng đểu cáng nhìn cô khinh thường như thể đang cố đánh gục cô để lấy lại vị trí đáng lẽ là của ả ta vậy..
lúc này nghe được lời nói cay nghiệt đâm sau vào tim cô..cô đau lắm, cô muốn khóc nhưng lý trí không cho phép, nó bắt cô phải trống trọi lại ả họ Vũ kia bằng mọi giá..
- "tôi và Tuấn Phương như cô đã thấy, chúng tôi vẫn qua lại với nhau..và cái đêm tân hôn lẽ ra anh ấy phải ở với cô nhưng không, anh ấy đã đến tìm tôi..suốt một tháng anh ấy không về chính bởi vì chúng tôi đã đi du lịch nước ngoài với nhau..còn nữa anh ấy nói sẽ sớm ly hôn để kết hôn với tôi..."
- "chị muốn tôi đi"
- "rất thông minh"
- "tại sao tôi phải làm vậy?? bây giờ tôi đã có tất cả gia đình, sự nghiệp và tiền bạc theo chị tôi có ngu đến mức chấp nhận bỏ tất cả để hai người được hạnh phúc bên nhau"
- "mày...."
- "tôi làm sao?? không còn chuyện gì nữa tôi xin phép..tôi đã tốn quá nhiều thời gian để nói chuyện vô bổ với chị rồi"
- "mày...đứng lại..mày....aaa tức thật mà con nhỏ kia"
đi thẳng khỏi quán..đi thật nhanh ra xe cô đã chịu đựng đến đây là quá tốt rồi..sống mũi cay xè nước mắt nóng hổi từ khoé mắt chảy nhẹ xuống..tay cô nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi rõ.
ngồi vào xe cô mới trào hết nước mắt ra..tài xế biết ý liền tránh đi chỗ khác để mình cô trong xe..*aaa hự hự* nức nở trong xe cô chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm như hôm nay..người ta có bàn tán ra sao cũng được nhưng tại sao lại là chuyện tình tay ba cơ chứ..cô và anh đã kết hôn..nhưng tại sao lại có người thứ ba...rốt cuộc Khánh Trân hay cô mới là người thứ ba.
một lúc sau cô cũng nín..đôi mắt sưng húp đỏ hồng đáng thương, tài xế được gọi vào xe cô được đưa về lâu đài.
tâm trạng nặng nề bao phủ lấy cô, suốt đoạn đường về cô không ngừng nghĩ đến chuyện người thứ ba và ly hôn..liệu anh sẽ làm thật chứ..anh sẽ ly hôn với cô để đến với ả tình nhân thật chứ.
cả ngày cô tự nhốt mình trong phòng tối ngồi co ro nghĩ đủ thứ chuyện sẽ xảy ra trong tương lai..
đến bữa cô cũng bỏ ăn vì đối với cô mà nói uống nước cũng chẳng buồn động vào ấy mà nói gì đến ăn.
đến tối muộn anh mới tan làm về nhà, không khí yên ắng nặng nề khắp nhà anh cũng biết cô đang có chuyện..bác quản gia mọi ngày hay cười nói đến hôm nay bỗng dưng ngồi ngơ nhìn ảnh cô là anh cũng đã đoán ra phần nào cùng với nét mặt cô sáng nay.
- "phu nhân đâu??"
- "dạ phu nhân ở trên phòng thư ông chủ"
- "cô ấy ăn chưa??"
- "dạ phu nhân từ khi về nhà liền tự nhốt mình trên phòng chúng tôi có gọi nhưng phu nhân nhất quyết không ra"
- "ừ làm gì làm đi"
- "vâng ông chủ"
lên phòng anh không về phòng anh mà đi thẳng đến phòng cô..anh đã quen mỗi khi cô buồn hay có gì không vui đều chạy về phòng mình.
- "Tú Băng tôi về rồi"
*cạch* cửa mở ra căn phòng tối âm u bên trong có một cô gái nhỏ đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài..
đi tới vỗ về cô, ôm cô vào lòng an ủi mặc dù anh cũng không biết lý do cô giận dỗi là gì.
- "em khóc sao??"
cô lắc đầu phản khác vì không thể lên tiếng vì mỗi khi cô khóc lâu thì giọng sẽ bị lạc khàn đi không còn trong trẻo đáng yêu nữa.
- "có chuyện sao?? nói tôi nghe không được sao?? hay em nhớ nhà đẻ?? "
- "Tuấn Phương"
- "tôi đây..giọng em??"
- "không sao đâu..tôi có chuyện muốn nói"
- "tôi nghe đây"
cô đứng dậy ra ghế sofa ngồi ngay ngắn nhìn anh mệt mỏi..tuy khó hiểu nhưng anh vẫn theo ý cô ngồi xuống sẵn sàng nghe điều cô sắp nói nhưng anh không biết lời cô sắp nói nó như xé tan trái tim mong manh cô...
- "chúng ta ly hôn đi"
- "Em Nói Gì??"
"chúng ta ly hôn đi" năm chữ vang mãi trong đầu anh..chân tay anh như rụng rời, đôi mắt nghiêm túc sắc lạnh bỗng trở lên bàng hoàng chưa thể nhận định chính xác được mọi thứ...nhìn cô cứng rắn nhìn anh càng khiến anh hoang mang.........
__còn___