thở hắt mệt mỏi cô nghĩ "được thôi tất cả đã rõ, anh chán tôi rồi thì tôi sẵn sàng trả lại tự do cho anh" miệng thì nói rất mạnh mẽ dứt khoát nhưng trong tâm cô lại ngược lại..
chớp mắt thoáng qua đã một tuần..cô vẫn giữ nguyên thái độ im lặng không nói không rằng..bố mẹ cô lo đến mức cho mời bác sĩ tâm lý nhưng chẳng thể thuyết phục được cô ra khỏi phòng.
bây giờ ngay cả người mẹ yêu quý của cô cũng không nói chuyện được với cô, bà rất thắc mắc rốt cuộc vợ chồng cô đã xảy ra chuyện lớn đến mức nào mà cô con gái bé bỏng của họ ra nông nỗi này.
màn đêm buông xuống, cuối cùng cô cũng chịu bước chân ra khỏi phòng..thay chiếc váy body đen xuống phố, một tuần qua cô suy nghĩ đã đủ..sáng mai cô sẽ đi nộp đơn ly hôn đơn phương.
trời thu nên phố phường đêm nay đông đúc vui nhộn tiếng cười..đôi chân vô định đi đến đường về toà lâu đài...tuy lâu đài khá xa bờ hồ nhưng bước chân cô không cảm thấy mệt mà lại thấy có động lực thúc đẩy cô đến đó càng nhanh càng tốt.
dừng chân đối diện lâu đài, đêm nay cũng như mọi đêm cả toà lâu đài được thắp sáng lung linh thật đẹp.
hai bóng đèn pha ô tô chiếu sáng lúc một gần lâu đài..chưa kịp nhìn rõ chiếc xe cô đã thấy một người đàn ông bước xuống cùng một người phụ nữ rất đẹp rất quyến rũ..đúng vậy người đàn ông đó là anh..tay anh nắm gọn bàn tay người phụ nữ xinh đẹp đó..vô thức nước mắt cô chảy không ngưng, cô và anh vừa mới lấy nhau hơn một tháng vậy mà cô lại sớm được thấy cảnh này..ông trời đúng là muốn chêu ngươi cô mà.
chân cô sắp không còn sức chịu đựng nhưng cô không muốn gục..trước khi ra khỏi phòng cô còn nghĩ liệu ý định gửi đơn ly hôn có đúng hay không nhưng cô đã thấy cảnh anh nắm tay người phụ nữ khác bước vào nhà thì cô càng quyết tâm ly hôn hơn.
bác quản gia nhanh nhẩu chạy ra kính chào anh về nhà..nhìn người phụ nữ đó bác không hề ngạc nhiên mà lại tỏ ra rất bình thường như đã quen với sự xuất hiện của người phụ nữa đó.
- "Phu Nhân"
không biết có phải có cảm giác với cô không mà bác quản gia đột nhiên nhìn sang bên đường thấy cô đang ôm mồm ngạc nhiên khóc nức nở bác thất kinh thốt lên trước mặt anh và người phụ nữ đó.
cả anh và người phụ nữ xinh đẹp đều quay ra thấy cô họ đều ngạc nhiên thất kinh..
gạt nước mắt cô chạy đi..nhưng quá đau đớn, quá hoảng sợ khi bị họ bắt gặp cô chạy liên tục vấp ngã đến nỗi hai lòng bàn tay và đầu gối rỉ máu.
- "Đứng Lại"
giọng nói bá đạo như truyền lệnh vang lên trong không trung không ai ngoài anh..
khi thấy cô anh cũng rất ngạc nhiên, anh cũng không biết phải xử lý với cô ra sao nhưng khi thấy cô chạy đi lòng anh kiên định nảy lên ý nghĩ nhất định không được để cô chạy đi mất.
chạy một đoạn khá xa lâu đài cô mới dừng lại dưới một gốc cây khóc nức nở như đứa trẻ lên 3..chiếc váy ôm sát do bị ngã cũng đã rách nát một số chỗ. nhưng tất cả vết thương trên người cũng không đau bằng nỗi đau anh dành cho cô vài phút trước..
- "tôi nói cô đứng lại mà cô bị điếc à"
ngẩng mặt lên là anh..anh đối với cô lúc này chỉ có căn hận chứ không còn tồn tại thứ gọi là yêu thương nữa rồi.
- "cút..cút ra khỏi cuộc đời tôi đi..tôi không muốn thấy anh nữa đồ khốn"
hai tay cô vung lên đấm liên tục vào chân anh..nhìn cô từ trên cao anh thất vọng lắc đầu..
- "đi về"
- "tôi nói anh cút đi mà"
- "tôi không muốn bạo lực với phụ nữ đâu"
- "thà anh đánh đập tôi còn hơn là anh gieo rắc nỗi đau tinh thần cho tôi..tôi hận anh...tôi ghét anh..đồ tồi"
cô khóc to hơn..vùng vằng mắng chửi anh thậm tệ dưới gốc cây..sắc mặt anh tối sầm lại cũng may lúc này đang là ban đêm nên không ai biết chứ nếu là ban ngày e rằng cô xác định đón nhận cơn thịnh nộ của anh.
- "về thôi"
- "tôi không đi..anh......."
ngồi xuống kéo cô ôm chặt vào lòng nhẹ nhàng vuốt tóc cô..do quá mệt mỏi stress nặng và mất sức trầm trọng nên cô nhẹ nhàng ngất lịm trong lòng anh.
tại toà lâu đài Mạc gia cô vẫn hôn mê, tuy đã yên lặng nằm ngủ nhưng tay chân vẫn múa bung lên miệng còn nói ghét anh.
bác quản gia ở cạnh không khỏi lo lắng cho cô..thật không ngờ vết thương trong cô lại ám ảnh cô đến vậy...
- "thưa phu nhân có sao không vậy ạ??"
- "chưa chết được đâu"
- "vâng"
- "các người ở nhà làm cái trò gì mà để cô ta ra nông nỗi này"
- "dạ ông chủ từ ngày trở về từ biệt tự cô ấy đã tự trở lên như vậy rồi ạ..theo tôi đoán không nhầm thì cô ấy đang rơi vào trạng thái của một người bị trầm cảm ạ"
- "trầm cảm"
- "vâng, phu nhân suốt một tháng trời không nói chuyện với ai chỉ quanh quẩn trong phòng, đến bữa cũng không xuống ăn, có lần tôi tưới hoa ngoài vườn nhìn lên cũng thấy phu nhân đang khóc bên cửa sổ..một tuần trước phu nhân đột nhiên dọn hết đồ về Lưu gia ạ"
- "đi làm việc đi"
- "vâng"
đợi khi bác quản gia đi ra ngoài anh mới đứng dậy đến gần phía cô..ngồi cạnh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo thiếu sức sống anh thở dài.
suốt một tháng anh không về mà cô phải tự hàng hạ bản thân thế này sao..có đáng không.
nằm xuống ôm cô vào lòng anh muốn truyền hơi ấm của mình sang cho cô..anh muốn bù đắp vết thương đã tạo cho cô.
- "đồ ngốc tôi đã nói em là cả thế giới của tôi mà"
nói rồi anh cũng nhắm mắt ngủ thật ngon bên cạnh cô như một cặp vợ chồng mới cưới thật sự, như đôi tình nhân thờib còn mặn nồng......
__còn___