- "Em định đi đâu sao? Vừa về đến nhà còn gì?"
Lục Tử Anh vừa về đến nhà đã nhìn thấy Bạch Dĩ Thần quần áo phẳng phiu, gương mặt háo hức từ phía trên tầng đi xuống.
- "Em ra ngoài có chút chuyện. Sao hôm nay chị lại về vào giờ này."
- "Ở văn phòng không còn việc nữa nên chị thu xếp về sớm. Hôm nay mẹ nói muốn ăn món nướng, luôn tiện đưa Eri đi chơi luôn ấy mà."
Lục Tử Anh trả lời.
Nhìn thấy Bạch Dĩ Thần có chút khác lạ, cô lặng lẽ quan sát một lúc rồi nghi ngờ dò hỏi.
- "Em đi hẹn hò sao?"
Nghe Lục Tử Anh hỏi, Bạch Dĩ Thần lập tức ngưng ngay hành động đang buột dây giày, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
- "Làm gì có, em đi ra ngoài gặp một số người bạn thôi. Bạn gái nào chứ... Chị suy nghĩ nhiều quá đi."
- "Em và Mỹ Kỳ hẹn hò rồi đúng không?"
Lục Tử Anh không một chút vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
- "Chuyện rõ ràng vậy sao?"
Bạch Dĩ Thần nhíu mày, nửa nghi hoặc, hỏi.
- "Còn phải hỏi, hai người không giấu được chị đâu. Đặc biệt là em đó, Bạch Dĩ Thần. Có tình yêu rồi nên ngày nào cũng chểnh mảng công việc. Nếu em còn dám mang hết chỗ tài liệu chị giao đưa cho trợ lý riêng của em thì đừng trách chị đấy. Ngày một chẳng ra làm sao."
Biết là bản thân khó qua mặt được Lục Tử Anh, Bạch Dĩ Thần cũng không giấu giếm nữa, gật đầu ngầm thừa nhận.
- "Em biết rồi, biết rồi mà. Lần này nữa thôi, không có lần sau. Em hứa đấy."
Bạch Dĩ Thần nở nụ cười vô tội vạ để giải quyết cho những chuyện lười biếng của mình.
- "Được rồi, mau đi đi."
- "Chị à, tên họ Trình đó vẫn không liên lạc với chị sao?"
Bạch Dĩ Thần mạo muội lên tiếng hỏi.
- "Em biết lớn nhỏ chút đi được không?"
Lục Tử Anh thở dài, nghiêm giọng nhắc nhở.
- "Thì... Vậy em gọi anh rể nhé!"
- "Bạch Dĩ Thần!"
Thấy được nét mặt căng thẳng ngượng ngùng của cô, Bạch Dĩ Thần bật cười.
- "Hai người cũng nên quay lại với nhau, cho Eri có một gia đình hoàn chỉnh đi là vừa. Con bé lanh lợi đó, kể từ khi có ông bà nội đến đón cũng lên mặt hẳn, không thèm tới người cậu này đến đón nữa."
- "Chẳng phải em thà chết cũng không gọi anh rể sao? Sao bây giờ lại hứng thú thế?"
Nhớ lại trước đây, mỗi lần Trình Chí Viễn xuất hiện không đánh nhau lại cãi nhau, đời nào Bạch Dĩ Thần chịu gọi tiếng anh rể.
- "Thì chị nghĩ mà xem, dì và dượng kể cả bác Trình ai cũng đều đang mong chờ một đám cưới. Hơn nữa, Trình Chí Viễn đó không phải loại người xấu xa như trước đó. Anh ta ở bên cạnh chăm sóc chị từ lúc mang thai đến sinh ra Eri còn gì."
Bạch Dĩ Thần chẳng thua gì Trình Chí Viễn, miệng lưỡi đều lý sự y như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.
- "Mau đi đi, đừng để Mỹ Kỳ chờ lâu, cậu ấy rất ghét ai trễ hẹn. Đừng để bị đá đấy."
Lục Tử Anh nửa nghiêm túc nửa bông đùa nhìn cậu em trai của mình, trả lời.
- "Lục Tử Anh, sao chị lại có thể nói như vậy chứ."
Lệ Mỹ Kỳ và Bạch Dĩ Thần chính thức bước vào mối quan hệ hẹn hò cũng đã được gần một tháng qua. Ban đầu Lệ Mỹ Kỳ kiên quyết không chấp nhận tình cảm của Bạch Dĩ Thần bởi vì cậu ta là em trai của Lục Tử Anh, cô bạn cũng xem cậu ta như một người em trai. Nhưng tình cảm là thứ không thể nói trước, cũng không thể kiểm soát. Lệ Mỹ Kỳ cuối cùng lại bị Bạch Dĩ Thần làm cho mềm lòng.
Câu ta không nán lại thêm nữa, lập tức mang lại giày rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi.
Lại một mùa xuân nữa trôi qua, năm nay Eri lại được mẹ nắm tay đưa đi dạo phố xuân.
- "Eri, chúng ta sang cửa hàng bánh ngọt, mua một ít quà bánh sang chúc tết cho ông bà nội nhé!"
Hôm nay cô bé được mẹ diện cho một chiếc váy caro đỏ thẩm, tóc dài được tết gọn gàng sang hai bên, gương mặt bầu bĩnh với hai chiếc má hồng trông đáng yêu vô cùng.
- "Mẹ ơi, Eri muốn ăn kem."
- "Được, được."
- "Hoan hồ."
Thế là hai mẹ con lại rảo bước đến cửa hàng bán bánh ngọt gần đó. Cô đưa Eri đến bàn chờ, dặn dò cô bé ngoan ngoãn chờ mẹ.
Sau khi lựa chọn bánh xong, Lục Tử Anh quay đầu nhìn lại thì không thấy Eri đâu nữa.
- "Eri à!"
Lục Tử Anh hoảng hốt tìm kiếm xung quanh, lòng cô rối như tơ vò. Cô vội vàng chạy đi tìm con với tâm thế vô cùng lo lắng. Nỗi sợ chiếm lĩnh khiến Lục Tử Anh bật khóc, cô rất sợ chuyện xấu nhất sẽ đến với cô.
Và rồi, đôi chân bỗng chốc dừng lại, ánh mắt rơi vào hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang vui đùa dưới tán cây cổ thụ lớn nơi cuối con hẻm.
Những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi xuống, khóe môi cô khẽ run, cổ họng nghẹn ứ lại, trái tim đập vang liên hồi.
Người đàn ông đó vẫn giống như trước kia, vẫn là nụ cười đầy ngọt ngào, ánh mắt ấm áp đó luôn giành cho cô. Chỉ là màu tóc bạch kim năm ấy đã được đổi hoàn toàn theo đúng với màu ban đầu của nó, trông chín chắn hơn ngày trước rất nhiều.
- "Anh Anh, Anh về rồi."
Giọng nói trầm thấp, chứa đựng biết bao nhiêu nhung nhớ cứ thế vang lên.
Trình Chí Viễn tiến đến phía cô, trên tay còn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực.
Hắn không thất hứa với cô, không để cô thất vọng. Ba năm qua ở Pháp, không ngày nào hắn không nhớ về cô và con gái. Chỉ có thể nhìn qua tấm ảnh cũ kỹ, đè nén nỗi nhớ để có thể tập trung cho công việc. Mỗi khi nhớ cô, hắn hay tìm về những nơi cũ ở Pháp, từ nơi lần đầu gặp nhau, rồi đến những kỹ niệm khi yêu, đến khi cả hai học cách trở thành bố và mẹ... Tất cả điều khiến hắn bồi hồi như thời gian chỉ vừa mới đây.
Không thể chờ được nữa, Trình Chí Viễn nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy cô để thỏa mãn nỗi nhớ nhung bao lâu nay.
- "Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em đấy."
Lục Tử Anh ngay lúc này không biết phải đối diện với hắn như thế nào, vừa vui mừng vừa giận dỗi. Vui vì hắn trở về, vui vì hắn đã không làm cô thất vọng. Giận vì những năm qua bật vô âm tính, giận vì vừa về đến lại bày trò khiến cô còn tưởng bản thân đã đánh mất con gái...
Eri từ đầu đến cuối đều chứng kiến hết tất cả, cô bé nhìn bố và mẹ đang ôm nhau thắm thiết trước mắt bẽn lẽn đưa tay che mắt vờ như không nhìn thấy, còn khúc khích cười.
Sở dĩ khi nãy đột ngột bỏ đi khiến cô lo lắng là vì cô bé vô tình nhìn thấy một người phụ nữ dẫn theo một chú cún nhỏ. Vì không ngăn được thích thú, lập tức quên luôn lời mẹ dặn mà chạy theo người phụ nữ đó. Ai ngờ lại nhìn thấy Trình Chí Viễn, niềm vui ùa về, cô bé chạy đến ôm lấy bố.
- "Em cũng rất nhớ anh."
Lục Tử Anh khẽ đáp.
Nghe được câu này từ chính miệng cô nói ra đã thỏa mãn lắm rồi. Đây chính là món quà đầu tiên và đặc biệt nhất từ khi đặt chân xuống máy bay.
Người đầu tiên hắn muốn gặp là Lục Tử Anh. Máy bay vừa hạ cánh, hắn không chờ đợi được nữa, nhanh chóng chạy đi tìm cô và con gái.
Những năm qua ở Pháp, hắn cùng Wilson thành lập một công ty game, thiết kế những trò chơi bắt mắt, thích hợp với xu hướng ngày nay. Thật ra từ khi về Trung Quốc hắn đã âm thầm thực hiện dự định của bản thân, khi đó vẫn còn khá sơ sài, quy mô cũng không lớn. Nhưng kể từ khi quyết định trở lại Pháp, hắn và Wilson trong vòng ba năm qua đã phát triển dự án đó, bây giờ cũng đã cho ra trái ngọt.
- "Anh đã giữ lời hứa với em. Bây giờ đến lượt em rồi đấy!"
Làm sao cô quên lời hứa mà cô dành cho hắn kia chứ, Lục Tử Anh mỉm cười nhìn hắn.
- "Những gì anh có, tất cả đều là cho em cả. Anh Anh, cố gắng của anh đều có em đứng phía sau ủng hộ, em chính là động lực, là mục tiêu sống của anh. Anh Anh, chúng ta kết hôn đi, hãy để anh được chăm sóc cho em và Eri, để gia đình ba người chúng ta có thể sống cùng nhau, có được không?"
Chờ đợi những năm qua của cô cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
Được khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy, nắm tay đi vào lễ đường cùng với chú rể mà mình yêu, đó là ước mơ của biết bao nhiêu người phụ nữ trong đó có cả Lục Tử Anh. Giấc mơ đó cũng đã gần như đạt được, cô nở nụ cười, cùng với những giọt nước mắt vui sướng, hạnh phúc lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
- "Anh thật sự muốn kết hôn cùng em sao?Không sợ những lời càu nhàu, nắng mưa thất thường của em làm anh khó chịu, không sợ em.."
Cô cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi.
Không chờ cô nói hết câu, hắn cũng không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời.
- "Anh cầu còn không được."
Kết hôn chỉ là hình thức, quan trọng vẫn là hai người có thể nắm lấy tay nhau, cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc sống, có thể chia sẻ, đỡ đần lẫn nhau mỗi khi mệt mỏi, áp lực.
Trình Chí Viễn nắm lấy tay cô, thấp giọng nói thêm.
- "Trải qua bao nhiêu chuyện, anh cũng nhận ra người phù hợp với mình, đâu là cái mình cần trân trọng. Trước đây chúng ta thỉnh thoảng vẫn hay cãi nhau, thậm chí anh cũng nhiều lần nông nổi. Nhưng anh thật sự không thể không có em bên cạnh."
- "Em thích một ngôi nhà tân hôn cạnh bờ biển, một nơi trồng toàn hoa hồng, có cả một sân vườn nhỏ để ngắm hoàng hôn trên biển."
Lục Tử Anh bật cười, nước mắt theo mạch cảm xúc cứ thế vỡ òa, không thể giấu được niềm vui trên gương mặt.
- "Vừa hay anh cũng có những thứ em thích."
Trình Chí Viễn mỉm cười, cưng chiều đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của cô.
Cảm thấy bản thân sắp bị lãng quên, cô bé xụ mặt đi đến nắm lấy tay bố và mẹ, nũng nịu đòi hỏi.
- "Bố, mẹ! Eri cũng muốn được ôm nữa."
Trong khung cảnh phố xuân nhộn nhịp, dưới tán cây cổ thụ già, một gia đình nhỏ đang vui vẻ bên nhau dệt nên bức tranh mùa xuân vô cùng đầm ấm.
Lục Tử Anh vừa về đến nhà đã nhìn thấy Bạch Dĩ Thần quần áo phẳng phiu, gương mặt háo hức từ phía trên tầng đi xuống.
- "Em ra ngoài có chút chuyện. Sao hôm nay chị lại về vào giờ này."
- "Ở văn phòng không còn việc nữa nên chị thu xếp về sớm. Hôm nay mẹ nói muốn ăn món nướng, luôn tiện đưa Eri đi chơi luôn ấy mà."
Lục Tử Anh trả lời.
Nhìn thấy Bạch Dĩ Thần có chút khác lạ, cô lặng lẽ quan sát một lúc rồi nghi ngờ dò hỏi.
- "Em đi hẹn hò sao?"
Nghe Lục Tử Anh hỏi, Bạch Dĩ Thần lập tức ngưng ngay hành động đang buột dây giày, nụ cười cũng trở nên gượng gạo.
- "Làm gì có, em đi ra ngoài gặp một số người bạn thôi. Bạn gái nào chứ... Chị suy nghĩ nhiều quá đi."
- "Em và Mỹ Kỳ hẹn hò rồi đúng không?"
Lục Tử Anh không một chút vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
- "Chuyện rõ ràng vậy sao?"
Bạch Dĩ Thần nhíu mày, nửa nghi hoặc, hỏi.
- "Còn phải hỏi, hai người không giấu được chị đâu. Đặc biệt là em đó, Bạch Dĩ Thần. Có tình yêu rồi nên ngày nào cũng chểnh mảng công việc. Nếu em còn dám mang hết chỗ tài liệu chị giao đưa cho trợ lý riêng của em thì đừng trách chị đấy. Ngày một chẳng ra làm sao."
Biết là bản thân khó qua mặt được Lục Tử Anh, Bạch Dĩ Thần cũng không giấu giếm nữa, gật đầu ngầm thừa nhận.
- "Em biết rồi, biết rồi mà. Lần này nữa thôi, không có lần sau. Em hứa đấy."
Bạch Dĩ Thần nở nụ cười vô tội vạ để giải quyết cho những chuyện lười biếng của mình.
- "Được rồi, mau đi đi."
- "Chị à, tên họ Trình đó vẫn không liên lạc với chị sao?"
Bạch Dĩ Thần mạo muội lên tiếng hỏi.
- "Em biết lớn nhỏ chút đi được không?"
Lục Tử Anh thở dài, nghiêm giọng nhắc nhở.
- "Thì... Vậy em gọi anh rể nhé!"
- "Bạch Dĩ Thần!"
Thấy được nét mặt căng thẳng ngượng ngùng của cô, Bạch Dĩ Thần bật cười.
- "Hai người cũng nên quay lại với nhau, cho Eri có một gia đình hoàn chỉnh đi là vừa. Con bé lanh lợi đó, kể từ khi có ông bà nội đến đón cũng lên mặt hẳn, không thèm tới người cậu này đến đón nữa."
- "Chẳng phải em thà chết cũng không gọi anh rể sao? Sao bây giờ lại hứng thú thế?"
Nhớ lại trước đây, mỗi lần Trình Chí Viễn xuất hiện không đánh nhau lại cãi nhau, đời nào Bạch Dĩ Thần chịu gọi tiếng anh rể.
- "Thì chị nghĩ mà xem, dì và dượng kể cả bác Trình ai cũng đều đang mong chờ một đám cưới. Hơn nữa, Trình Chí Viễn đó không phải loại người xấu xa như trước đó. Anh ta ở bên cạnh chăm sóc chị từ lúc mang thai đến sinh ra Eri còn gì."
Bạch Dĩ Thần chẳng thua gì Trình Chí Viễn, miệng lưỡi đều lý sự y như nhau, kẻ tám lạng người nửa cân.
- "Mau đi đi, đừng để Mỹ Kỳ chờ lâu, cậu ấy rất ghét ai trễ hẹn. Đừng để bị đá đấy."
Lục Tử Anh nửa nghiêm túc nửa bông đùa nhìn cậu em trai của mình, trả lời.
- "Lục Tử Anh, sao chị lại có thể nói như vậy chứ."
Lệ Mỹ Kỳ và Bạch Dĩ Thần chính thức bước vào mối quan hệ hẹn hò cũng đã được gần một tháng qua. Ban đầu Lệ Mỹ Kỳ kiên quyết không chấp nhận tình cảm của Bạch Dĩ Thần bởi vì cậu ta là em trai của Lục Tử Anh, cô bạn cũng xem cậu ta như một người em trai. Nhưng tình cảm là thứ không thể nói trước, cũng không thể kiểm soát. Lệ Mỹ Kỳ cuối cùng lại bị Bạch Dĩ Thần làm cho mềm lòng.
Câu ta không nán lại thêm nữa, lập tức mang lại giày rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi.
Lại một mùa xuân nữa trôi qua, năm nay Eri lại được mẹ nắm tay đưa đi dạo phố xuân.
- "Eri, chúng ta sang cửa hàng bánh ngọt, mua một ít quà bánh sang chúc tết cho ông bà nội nhé!"
Hôm nay cô bé được mẹ diện cho một chiếc váy caro đỏ thẩm, tóc dài được tết gọn gàng sang hai bên, gương mặt bầu bĩnh với hai chiếc má hồng trông đáng yêu vô cùng.
- "Mẹ ơi, Eri muốn ăn kem."
- "Được, được."
- "Hoan hồ."
Thế là hai mẹ con lại rảo bước đến cửa hàng bán bánh ngọt gần đó. Cô đưa Eri đến bàn chờ, dặn dò cô bé ngoan ngoãn chờ mẹ.
Sau khi lựa chọn bánh xong, Lục Tử Anh quay đầu nhìn lại thì không thấy Eri đâu nữa.
- "Eri à!"
Lục Tử Anh hoảng hốt tìm kiếm xung quanh, lòng cô rối như tơ vò. Cô vội vàng chạy đi tìm con với tâm thế vô cùng lo lắng. Nỗi sợ chiếm lĩnh khiến Lục Tử Anh bật khóc, cô rất sợ chuyện xấu nhất sẽ đến với cô.
Và rồi, đôi chân bỗng chốc dừng lại, ánh mắt rơi vào hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang vui đùa dưới tán cây cổ thụ lớn nơi cuối con hẻm.
Những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau rơi xuống, khóe môi cô khẽ run, cổ họng nghẹn ứ lại, trái tim đập vang liên hồi.
Người đàn ông đó vẫn giống như trước kia, vẫn là nụ cười đầy ngọt ngào, ánh mắt ấm áp đó luôn giành cho cô. Chỉ là màu tóc bạch kim năm ấy đã được đổi hoàn toàn theo đúng với màu ban đầu của nó, trông chín chắn hơn ngày trước rất nhiều.
- "Anh Anh, Anh về rồi."
Giọng nói trầm thấp, chứa đựng biết bao nhiêu nhung nhớ cứ thế vang lên.
Trình Chí Viễn tiến đến phía cô, trên tay còn mang theo một bó hoa hồng đỏ rực.
Hắn không thất hứa với cô, không để cô thất vọng. Ba năm qua ở Pháp, không ngày nào hắn không nhớ về cô và con gái. Chỉ có thể nhìn qua tấm ảnh cũ kỹ, đè nén nỗi nhớ để có thể tập trung cho công việc. Mỗi khi nhớ cô, hắn hay tìm về những nơi cũ ở Pháp, từ nơi lần đầu gặp nhau, rồi đến những kỹ niệm khi yêu, đến khi cả hai học cách trở thành bố và mẹ... Tất cả điều khiến hắn bồi hồi như thời gian chỉ vừa mới đây.
Không thể chờ được nữa, Trình Chí Viễn nhanh chóng lao đến ôm chầm lấy cô để thỏa mãn nỗi nhớ nhung bao lâu nay.
- "Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em đấy."
Lục Tử Anh ngay lúc này không biết phải đối diện với hắn như thế nào, vừa vui mừng vừa giận dỗi. Vui vì hắn trở về, vui vì hắn đã không làm cô thất vọng. Giận vì những năm qua bật vô âm tính, giận vì vừa về đến lại bày trò khiến cô còn tưởng bản thân đã đánh mất con gái...
Eri từ đầu đến cuối đều chứng kiến hết tất cả, cô bé nhìn bố và mẹ đang ôm nhau thắm thiết trước mắt bẽn lẽn đưa tay che mắt vờ như không nhìn thấy, còn khúc khích cười.
Sở dĩ khi nãy đột ngột bỏ đi khiến cô lo lắng là vì cô bé vô tình nhìn thấy một người phụ nữ dẫn theo một chú cún nhỏ. Vì không ngăn được thích thú, lập tức quên luôn lời mẹ dặn mà chạy theo người phụ nữ đó. Ai ngờ lại nhìn thấy Trình Chí Viễn, niềm vui ùa về, cô bé chạy đến ôm lấy bố.
- "Em cũng rất nhớ anh."
Lục Tử Anh khẽ đáp.
Nghe được câu này từ chính miệng cô nói ra đã thỏa mãn lắm rồi. Đây chính là món quà đầu tiên và đặc biệt nhất từ khi đặt chân xuống máy bay.
Người đầu tiên hắn muốn gặp là Lục Tử Anh. Máy bay vừa hạ cánh, hắn không chờ đợi được nữa, nhanh chóng chạy đi tìm cô và con gái.
Những năm qua ở Pháp, hắn cùng Wilson thành lập một công ty game, thiết kế những trò chơi bắt mắt, thích hợp với xu hướng ngày nay. Thật ra từ khi về Trung Quốc hắn đã âm thầm thực hiện dự định của bản thân, khi đó vẫn còn khá sơ sài, quy mô cũng không lớn. Nhưng kể từ khi quyết định trở lại Pháp, hắn và Wilson trong vòng ba năm qua đã phát triển dự án đó, bây giờ cũng đã cho ra trái ngọt.
- "Anh đã giữ lời hứa với em. Bây giờ đến lượt em rồi đấy!"
Làm sao cô quên lời hứa mà cô dành cho hắn kia chứ, Lục Tử Anh mỉm cười nhìn hắn.
- "Những gì anh có, tất cả đều là cho em cả. Anh Anh, cố gắng của anh đều có em đứng phía sau ủng hộ, em chính là động lực, là mục tiêu sống của anh. Anh Anh, chúng ta kết hôn đi, hãy để anh được chăm sóc cho em và Eri, để gia đình ba người chúng ta có thể sống cùng nhau, có được không?"
Chờ đợi những năm qua của cô cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.
Được khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy, nắm tay đi vào lễ đường cùng với chú rể mà mình yêu, đó là ước mơ của biết bao nhiêu người phụ nữ trong đó có cả Lục Tử Anh. Giấc mơ đó cũng đã gần như đạt được, cô nở nụ cười, cùng với những giọt nước mắt vui sướng, hạnh phúc lăn dài trên gương mặt xinh đẹp.
- "Anh thật sự muốn kết hôn cùng em sao?Không sợ những lời càu nhàu, nắng mưa thất thường của em làm anh khó chịu, không sợ em.."
Cô cố tình làm ra vẻ nghiêm túc, hỏi.
Không chờ cô nói hết câu, hắn cũng không thèm suy nghĩ, lập tức trả lời.
- "Anh cầu còn không được."
Kết hôn chỉ là hình thức, quan trọng vẫn là hai người có thể nắm lấy tay nhau, cùng nhau trải qua những khó khăn trong cuộc sống, có thể chia sẻ, đỡ đần lẫn nhau mỗi khi mệt mỏi, áp lực.
Trình Chí Viễn nắm lấy tay cô, thấp giọng nói thêm.
- "Trải qua bao nhiêu chuyện, anh cũng nhận ra người phù hợp với mình, đâu là cái mình cần trân trọng. Trước đây chúng ta thỉnh thoảng vẫn hay cãi nhau, thậm chí anh cũng nhiều lần nông nổi. Nhưng anh thật sự không thể không có em bên cạnh."
- "Em thích một ngôi nhà tân hôn cạnh bờ biển, một nơi trồng toàn hoa hồng, có cả một sân vườn nhỏ để ngắm hoàng hôn trên biển."
Lục Tử Anh bật cười, nước mắt theo mạch cảm xúc cứ thế vỡ òa, không thể giấu được niềm vui trên gương mặt.
- "Vừa hay anh cũng có những thứ em thích."
Trình Chí Viễn mỉm cười, cưng chiều đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của cô.
Cảm thấy bản thân sắp bị lãng quên, cô bé xụ mặt đi đến nắm lấy tay bố và mẹ, nũng nịu đòi hỏi.
- "Bố, mẹ! Eri cũng muốn được ôm nữa."
Trong khung cảnh phố xuân nhộn nhịp, dưới tán cây cổ thụ già, một gia đình nhỏ đang vui vẻ bên nhau dệt nên bức tranh mùa xuân vô cùng đầm ấm.