• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về phòng, Trình Chí Viễn ngồi thẫn thờ trên sofa, những nỗi nhớ mong, chờ đợi của hắn những tháng ngày qua nhanh chóng dập tắt, giờ đây chỉ còn lại tức giận, chênh vênh mà thôi.

Tình yêu của hai người họ, ngay từ lúc bắt đầu đã là lừa dối. Chẳng trách lại rơi vào bước đường này, hắn càng không có tư cách oán cô, trách cô.

Người mà bố mẹ hắn luôn miệng khen ngợi, luôn muốn trở thành con dâu trong nhà, người mà anh trai hắn yêu, lại là Lục Tử Anh.

Đúng là buồn cười! Chuyện của hắn và Lục Tử Anh đã là quá khứ, nhưng dù sao đi nữa bọn họ đã có với nhau một đứa con. Vậy chuyện hoang đường kia càng không thể xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ chấm dứt chuyện này, càng sớm càng tốt.

Cô bé Eri cũng đã đến tuổi gửi vào nhà trẻ, hôm nay bà Lục có việc nên không thể đi cùng, thế là chỉ cô đưa cô bé đến trường.

- "Eri à, vào trong phải nghe lời cô giáo đấy nhé! Buổi chiều bà sẽ đến đón con. Bởi vì mẹ còn phải bận việc."

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

- "Vâng ạ."

- "Không được khóc nhè, phải... Phải như thế nào nhỉ?"

Cô bé lanh lợi đáp lại lời mẹ.

- "Mạnh mẽ ạ!"

- "Đúng rồi, thế chúng ta vào trong thôi con."

Lục Tử Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, cả hai mẹ con cứ như vậy mà tiến vào trong.

Sau khi dặn dò, gửi gắm cho cô giáo một số thứ. Lục Tử Anh mới yên tâm vẫy tay chào con rồi nhanh chóng trở lại xe.

Cô còn đang loay hoay mở cửa xe chuẩn bị bước vào trong thì một bàn tay khác đã giúp cô đóng sầm cửa lại.

Theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn về phía bên cạnh. Đúng là rất bất ngờ, bất ngờ đến mức toàn thân cô trở nên run rẩy.



Là Trình Chí Viễn!

Rất nhanh cô đã bị hắn kéo đến một nơi vắng bóng người, thích hợp để hai người nói chuyện.

- "Trình Chí Viễn, bỏ ra! Tôi nói anh mau bỏ ra anh không nghe thấy hả?"

Cô vùng vẫy, khó chịu lên tiếng. Cô không muốn đi cùng hắn, càng không muốn gặp lại hắn. Tại sao hắn lại như âm hồn bất tán, cứ bám lấy cô mãi như vậy.

- "Lục Tử Anh, tôi ở Pháp tìm cô rất lâu đó. Cô thì hay rồi, ngang nhiên dẫn theo con gái của tôi bỏ trốn."

Trình Chí Viễn cất giọng trách móc.

- "Tôi không quen anh, nếu anh còn không để tôi đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Lục Tử Anh lạnh lùng lên tiếng, phủi sạch hết quan hệ của hai người không một chút do dự.

Nhìn người con gái cùng hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện, cùng chung chăn gối, những chuyện xa hơn cũng đã làm, và quan trọng nhất là đã có với nhau một đứa con. Lại ngang nhiên mở miệng bảo không quen biết mình, hắn chỉ thấy đáng cười.

- "Vậy đi thôi, luôn tiện tôi nói với cảnh sát chuyện yêu đương của chúng ta trước đây, rồi sao đó đưa Eri đến chứng minh luôn nhé!"

Bốp!

- "Vô sỉ!"

Lục Tử Anh gằn giọng, mắng.

Bao nhiêu ngày không gặp, Lục Tử Anh của trước đây đã thay đổi rất nhiều. Cô đối với hắn rất tuyệt tình, giờ đây đến cả ánh mắt mỗi khi nhìn hắn đều chỉ toàn là ghét bỏ.

- "Trước khi mọi chuyện còn đang trong tầm kiểm soát, cô tránh xa Trình Thanh Phong ra thì hơn."

Nghe hắn đột ngột nhắc đến cái tên này, cô vô cùng kinh ngạc. Làm sao hắn lại biết Trình Thanh Phong? Nghĩ đến đây, cô lại càng thêm lo sợ.

- "Anh có ý gì vậy?"

Trình Chí Viễn cười trừ, nhưng vẽ mặt giận dữ của hắn vẫn không vơi đi phần nào.

- "Cô không biết thật sao? Hay phải để chính miệng tôi nói thì cô mới tin vậy hả?"

Lục Tử Anh cố giữ vững tinh thần, đáp lại hắn.

- "Tôi qua lại với ai thì liên quan gì đến anh? Trình Chí Viễn, từ sau hôm đó chúng ta đã kết thúc rồi. Anh rốt cuộc cần gì ở tôi vậy hả?"

- "Cô quen ai thì mặc xác cô, cô nghĩ tôi còn quan tâm những chuyện vớ vẩn đó hay sao?"

Hắn nhìn cô bằng đôi mắt sắc lạnh, lạnh giọng hỏi.

Lục Tử Anh mỉm cười nhìn hắn, không hiểu sao cô lại cảm thấy chẳng vui vẻ gì khi hắn nói câu này.



- "Vậy anh để tâm đến làm gì?"

- "Lục Tử Anh, cô thật sự ngốc đến mức khiến người ta phát bực, hay cố tình vờ ngốc để chọc giận tôi vậy hả? Cô muốn tôi gọi cô là chị dâu, bảo Eri gọi tôi là chú sao?"

Trình Chí Viễn bị cô chọc đến phát cáu, nhất thời khó kiểm soát được tâm trạng, kích động quát.

Giây phút hắn nói ra những lời đó, cô còn cho rằng bản thân nghe nhầm, thậm chí ngay từ phút ban đầu cô đã không tin vào những gì hắn nói. Cô nghĩ rằng đó là sự trùng hợp, chỉ là trùng hợp hắn mang họ Trình mà thôi. Hơn nữa, những gì hắn nói với cô trước kia đem so với bây giờ hoàn toàn không giống nhau.

Hắn nói bố mẹ của hắn là thương gia, trong một lần kinh doanh thất bại nên gia đình đã bị phá sản. Vậy mà giờ đây, hắn lại mang thân phận khác với những vì hắn nói. Trình Chí Viễn là con trai nhỏ của Trình Chí Kiên, là nhị thiếu gia của tập đoàn lớn.

Trình Thanh Phong và Trình Chí Viễn là anh em, gia đình hai bên còn đang ra sức muốn cô và Trình Thanh Phong có thể ở bên nhau. Loại chuyện này, cô chẳng ngờ đến lại xảy ra với chính bản thân mình.

Lục Tử Anh bật cười, nụ cười mang theo nhiều cay đắng. Cô giống như một trò đùa của hắn.

- "Vậy còn những lời trước kia, những lời đó có lời nào là thật? Trình Chí Viễn, từ đầu đến cuối anh đều là lừa tôi sao?"

Đối diện với những lời này, hắn thật sự chẳng thể giải thích, bởi vì hắn đã lừa cô.

- "Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện sẽ diễn ra như bây giờ."

Hắn vô cùng áy náy, thấp giọng đáp.

Trước đó hắn vốn dĩ chẳng nghĩ đến chuyện xa xôi, hắn chỉ cho rằng Lục Tử Anh chính là một trong những cô gái khác mà hắn quen mà thôi. Vậy nên, khi đó cô có hỏi đến gia đình thì hắn chỉ thuận tiện bịa ra chuyện để cho qua mà thôi, căn bản không để tâm đến. Nhưng rồi hắn lại chẳng ngờ, Lục Tử Anh lại là người khiến hắn thay đổi rất nhiều, là người hắn khiến hắn có cảm giác yêu đương. Và là người hắn chẳng thể quên được.

Đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn.

- "Anh yên tâm đi. Tôi chẳng thèm liên quan gì đến bất cứ một ai trong gia đình anh đâu. Vậy nên sau này cũng xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Còn tưởng chấm dứt mọi chuyện với hắn, trở lại Trung Quốc sẽ sống một cuộc sống mới. Cuối cùng vẫn gặp lại hắn, vẫn liên quan đến hắn.

Cô không thể mang tâm trạng như thế này đến nơi làm việc, cũng chẳng thể tập trung giải quyết công việc. Vì thế, cách tốt nhất chính là trở về nhà.

Từ sau lần gặp lại Trình Chí Viễn hôm đó, Lục Tử Anh cũng từ chối những lần hẹn của Trình Thanh Phong. Cô còn lấy lý do bận công việc, không có thời gian để từ chối.

Vậy nên hôm nay, đích thân Trình Thanh Phong đã lái xe đến tận công ty để gặp cô. Phải chờ rất lâu, thậm chí còn được thư ký của cô báo lại rằng cô không đến làm việc, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn chờ, vì anh ta thừa biết Lục Tử Anh vẫn còn trong tòa nhà.

Chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả, nhìn thấy cô đã đến bãi đổ xe, Trình Thanh Phong lập tức đi đến trước mặt Lục Tử Anh.

- "Anh khiến em không vui sao?"

Anh ta lên tiếng hỏi.

- "Đương nhiên là không có."

Nhìn thấy Trình Thanh Phong xuất hiện trước mặt, cô rất bất ngờ. Anh ta chờ cô ở đây suốt mấy giờ đồng hồ sao?



Cô mỉm cười, đáp.

- "Vậy tại sao lại tránh mặt anh?"

Trình Thanh Phong so với Trình Chí Viễn khác hẳn một trời một vực. Anh ta dịu dàng, nhã nhặn, rất chu đáo, là người biết lắng nghe người khác tâm sự. Người như vậy cô thật sự không thể tổn thương, chi bằng nói rõ ràng mọi chuyện, trước khi quá muộn. Hơn nữa, ngay từ đầu cô căn bản chỉ xem anh ta là bạn, hoàn toàn không có khái niệm yêu đương.

- "Thanh Phong, em kể anh nghe một câu chuyện nhé!"

Cô nhìn Trình Thanh Phong, ánh mắt chứa đầy kiên định.

Cả hai đến một bờ hồ cách không quá xa thành phố, nơi đây vào mỗi buổi chiều cảnh vật rất đẹp, thích hợp để tản bộ.

- "Có một cô gái nọ, chỉ vì một số chuyện đau lòng mà cô ấy không dám đối diện, cô ấy chọn cách sang nước ngoài du học."

Trình Thanh Phong ngồi im lặng bên cạnh, tập trung nhìn cô, nghe cô kể chuyện. Giọng của cô rất ấm, nghe rất êm tai. Nhưng có lẽ đó là những chuyện đau lòng nên thi thoảng sẽ nghe được bên trong giọng nói đó có phần nghẹn ngào.

- "Chỉ vài ngày sau khi đến một đất nước khác, cô ấy đã gặp được một người, người đó đối với cô ấy rất tốt. Có thể nói rằng, anh ta chính là mối tình đầu của cô ấy, dạy cho cô ấy rất nhiều thứ tốt đẹp trong tình yêu. Nhưng anh ta không phải là điểm dừng chân an toàn cho cô ấy, cho nên cô ấy quyết định dừng lại. Và rồi đến một ngày nọ, khi cô ấy biết mình mang thai, cô ấy rất sợ, nhưng cô ấy không thể bỏ đi đứa con của mình, hai người họ quyết định sẽ cùng nhau chăm sóc đứa trẻ. Nhưng một khi đã vỡ nát, dù có cố gắng chấp vá đến đâu cũng để lại vết tích, lần đó họ cãi nhau rất to. Kể từ đó thì không gặp lại nhau nữa. "

Trình Thanh Phong mỉm cười nhìn cô, anh ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô, thấp giọng trả lời.

- "Cô gái đó thật kiên cường đúng không? Bởi vì sau bao nhiêu chuyện cô ấy vẫn rất mạnh mẽ, chấp nhận nhận hết tất cả, thậm chí là một mình chăm sóc con của mình."

- "Phải, nhưng cô ấy cũng rất mệt mỏi."

Lục Tử Anh khẽ nói.

- "Cô ấy là một người mẹ rất tốt. Nhân cách của con người không phải dựa vào những chuyện đó để đánh giá. Tử Anh, anh không biết trước đây em như thế nào. Chỉ cần ở hiện tại, em hãy sống vui vẻ với những gì em có, được không?"

Ở một nơi khác, Trình Chí Viễn tâm trạng chẳng vui vẻ gì, cứ như có một hòn đá đè nặng. Một mình hắn ngồi trong CLB, chỉ có ồn ào, náo nhiệt ở nơi này mới khiến hắn thôi suy nghĩ đến những chuyện sai trái mà trước kia hắn đã làm.

Hắn nợ Lục Tử Anh quá nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK