- "Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, một khi đã cũ kỹ thì cũng nên quên đi. Tôi không cần anh bù đắp bất cứ chuyện gì, hai chúng ta cứ vui vẻ sống cuộc sống mới của mỗi người. Trình Chí Viễn, có những thứ mất đi rồi mới biết quý trọng, liệu có quá muộn màng không? Trước đây cả hai chúng ta đều sai, sai từ lúc bắt đầu. Những chuyện vui buồn của tuổi trẻ là trải nghiệm, anh hãy quên nó đi."
Ngồi một mình trong phòng, lại nhớ đến lời nói của Lục Tử Anh khi đó, hắn có vài phần không cam lòng, tiếc nuối, hối hận... Nước mắt theo cảm xúc lăn dài trên gương mặt.
- "Em quay trở về Pháp, tiếp tục sống tiếp những chuỗi ngày trước kia của em đi. Muốn sống như thế nào thì tùy ý em, những chuyện khác em không cần bận tâm. Anh sẽ phụ trách hết cho em."
Trình Chí Viễn vội vã lau đi nước mắt, hắn cười trừ, hơi ngẩn đầu nhìn người anh trai đang dần thay đổi bản tính.
Hóa ra Trình Thanh Phong đã biết, đúng là trên đời này chẳng thể có bí mật.
Trình Thanh Phong nửa đêm nửa hôm gõ cửa vào phòng hắn chỉ để nói ra những lời xua đuổi này.
- "Anh yêu đương đến lú rồi cơ à? Bất chấp đúng sai luôn hay sao?"
Trình Chí Viễn thấp giọng mỉa mai.
- "Chỉ cần em trở lại Pháp, mọi chuyện vẫn có thể như lúc ban đầu. Anh sẽ không n..."
- "Trình Thanh Phong, anh tỉnh táo một chút đi. Anh và Lục Tử Anh không bao giờ có kết quả, anh cố chấp làm gì?"
Không để Trình Thanh Phong nói hết, hắn đã lập tức chen vào.
Anh ta đúng là điên rồi, lại dám có suy nghĩ ngớ ngẩn đó. Muốn Trình Chí Viễn quay lại Pháp, vậy thì anh ta có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể ở cạnh Lục Tử Anh.
- "Cho dù anh và cô ấy không có kết quả cũng không sao. Trong quá khứ chính em là người đã làm tổn thương Tử Anh, bây giờ em lại muốn phá rối cuộc sống của cô ấy nữa hay sao? Trình Chí Viễn, đó không phải là tình yêu, càng không phải là cố chấp bù đắp. Em đang làm tổn thương cô ấy đấy!"
Tối hôm đó, Trình Thanh Phong lái xe mang bánh quy mà bà Trình chuẩn bị đến cho cô. Lái xe đến trước cổng lại nhìn thấy cảnh tượng Lục Tử Anh và Trình Chí Viễn đang hôn nhau trong xe. Vào khoảnh khắc đó, Trình Thanh Phong như chết lặng, anh ta khó mà tin được người đàn ông đã làm tổn thương, người mà cô đã kể lại chính là em trai của mình.
Suốt cả một tuần đó, Trình Thanh Phong cũng không tìm đến gặp cô nữa, anh ta cần thời gian chấn chỉnh lại tâm trạng. Sở dĩ tính cách có chút khác lạ khi đối xử với Trình Chí Viễn cũng là vì chuyện này.
- "Vậy anh có biết, anh có một cô cháu gái không vậy?"
Trình Thanh Phong nắm chặt bàn tay kiềm chế cảm xúc, đôi mắt đầy lửa giận nhìn vào hắn.
- "Một đứa đến bản thân còn lo chưa xong như em thì lấy tư cách gì lo cho cô ấy chứ? Em cáng đáng được sao? Trình Chí Viễn, con người em chính là tham lam không điểm dừng. Tính cách tùy tiện, nông nổi như em không xứng đáng ở bên cô ấy."
Xoảng!
Trình Chí Viễn giận dữ ném luôn cốc thủy tinh xuống sàn nhà, chất lỏng sóng sánh tràn lan trên sàn còn lẫn thêm vài mảnh vụn thủy tinh. Hắn bùng phát cơn giận, quát.
- "Trình Thanh Phong, tôi sẽ không về Pháp. Anh cũng đừng mơ tưởng đến Lục Tử Anh, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi sẽ không bao giờ để chuyện hoang đường đó xảy ra. Bạn gái và con gái của tôi, phiền anh đừng nhọc lòng xen vào."
Trình Chí Viễn ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, xong rồi lập tức bỏ đi.
Ồn ào của hai người họ, chẳng may để ông Trình nghe được mọi chuyện.
- ---
- "Chị Lệ, bữa tối rất ngon. Cảm ơn chị."
Ở một nơi khác, đôi gà bông Lệ Mỹ Kỳ và Bạch Dĩ Thần đang tận hưởng bữa tối ngon lành tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố.
- "Không cần cảm ơn, nên làm mà thôi. Cũng xem như tôi trả lại cho cậu tiệc rượu ở Pháp. Chúng ta hòa nhé, không ai nợ ai, tôi đi đây."
Nói rồi, Lệ Mỹ Kỳ vớ lấy túi xách gần đó, bộ dạng vội vã định đứng dậy rời đi thì bị Bạch Dĩ Thần đưa tay giữ lại.
- "Này, khoan đã. Tôi còn chưa ăn xong, chị vội vàng làm gì? Mau ngồi xuống đi."
Thế là Lệ Mỹ Kỳ lại vô duyên vô cớ bị tên nhãi ranh này kéo xuống ngồi lại vào ghế.
- "Cậu ăn thì liên quan gì đến tôi. Trách nhiệm của tôi là mời cậu, cuối cùng là thanh toán. Tôi đã làm xong cả rồi, cậu cứ việc tự nhiên ăn uống, ăn xong thì về nhà thôi."
- "Sao được chứ, chị phải có trách nhiệm tới cùng. Cũng giống như tiệc rượu năm đó, rõ ràng tôi ngồi đấy bồi bàn cho chị cả buổi còn gì."
Đúng là có mười cái miệng cũng không làm lại Bạch Dĩ Thần. Lệ Mỹ Kỳ thở dài bất lực, đành im lặng chờ cậu ta dùng xong cơm tối.
- "Này Bạch Dĩ Thần, cậu nói thật đi, cậu thích tôi đúng không."
Khụ! Khụ!
Bạch Dĩ Thần suýt nữa nữa bị nghẹn chết chính vì câu hỏi bất ngờ này của Lệ Mỹ Kỳ. Cậu ta cố gắng dùng nước nuốt trôi phần thức ăn còn sót lại, hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
- "Chị nhất thiết phải chọn ngay lúc này sao?"
Dạo gần đây biểu hiện của tên nhóc này rất lạ. Lạ ở chỗ chính là một ngày gọi điện cho Lệ Mỹ Kỳ những 5 lần, còn cả tin nhắn. Cô bạn sắp bị phiền chết rồi.
- "Cậu không được có ý đồ với tôi đâu đấy, tuyệt đối không được."
- "Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu đương với nhau cũng đâu phải không được chứ."
Nói rồi, ánh mắt nham nhở của Bạch Dĩ Thần cứ vậy mà nhìn về phía Lệ Mỹ Kỳ.
- "Hơn nữa, chị cũng có ý với tôi còn gì."
- "Này cậu, cậu đừng nói bậy nha. Mắt thẩm mĩ của tôi đâu kém cỏi vậy chứ."
Lệ Mỹ Kỳ sắc mặt đỏ bừng, lập tức biện hộ.
- "Cậu có ăn nữa không? Không ăn nữa thì về thôi."
Hai người này, tình thì có nhưng vẫn thấy móc mỉa nhau.
Hôm nay là cuối tuần, Trình Chí Viễn lại theo như lời hẹn đến đón con gái đi chơi. Mọi khi đến trung tâm thương mại, rồi lại đến khu vui chơi. Vậy nên, hai bố con quyết định thay đổi địa điểm, bắt đầu với bộ môn mới, đó chính là tô tượng.
Ngồi một bên, ngắm nhìn con gái đang chăm chú tô màu, hắn bất giác mỉm cười. Cuộc sống của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi nhỏ thích bám người như thế chính là niềm hạnh phúc mà ông trời ban tặng.
- "Eri, nếu như con không gặp babi nữa, con có buồn không?"
Trình Chí Viễn thấp giọng hỏi cô bé.
Trẻ con đúng là tinh nghịch, chẳng biết tô kiểu gì lại lấm lem trên gương mặt, đến cả hai bàn tay cũng đầy màu sắc. Hắn bật cười bất lực, cẩn thận lấy khăn lau tay cho con.
Cô bé vẫn vô tư nhìn bố.
- "Babi không cần Eri sao?"
- "Babi yêu con nhất trên đời, sao lại không cần chứ?"
Hắn mỉm cười, véo má cô bé cưng chiều đáp.
- "Eri cũng yêu babi nhất trên đời."
Nghe được giọng nói non nớt này của con, chẳng hiểu sao hắn thấy có chút không nỡ. Cô bé chỉ mới gần 3 tuổi, vẫn rất cần có bố mẹ bên cạnh. Tuổi thơ của con trôi qua nhanh chóng, hắn muốn bản thân mình sẽ luôn xuất hiện trong những đoạn phim đó lưu giữ những ký ức bên con.
Thật ra, những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ đến lời của Trình Thanh Phong, rồi lại đến Lục Tử Anh... Mặc dù không muốn, nhưng hắn chỉ còn cách trở về Pháp, tránh xa Lục Tử Anh để cô có thể hạnh phúc vui vẻ sống một cuộc sống như cô mong muốn.
- "Babi!"
Nhìn thấy nét mặt trầm ngâm của bố, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn khẽ lay người hắn.
Trình Chí Viễn lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác, nhanh chóng xử lí đôi mắt ửng đỏ của mình. Không biết vì sao, dạo gần đây hắn rất dễ xúc động, trước đây hắn không phải người như vậy.
- "Eri à, chúng ta đi ăn một chút thôi con. Ăn xong rồi chơi tiếp được không?"
- "Vâng ạ!"
Thời gian ở cùng con, hắn trân trọng từng phút một. Hi vọng những phút giây này, cô bé sẽ thấy hạnh phúc vui vẻ. Và cũng hi vọng rằng, đoạn ký ức đẹp đẽ này cô bé sẽ mãi mãi không quên.
Trình Chí Viễn hoàn toàn không hay biết rằng, trong lúc hắn đang bận rộn vui chơi cùng con gái thì ở nhà lại đang có một cơn thịnh nộ chờ hắn.
...
Sau khi cho trợ lý Châu tìm hiểu kỹ mọi chuyện, ông Trình tức giận ném luôn túi phong bì màu nâu sẫm lên bàn, tức giận mắng cho bà Trình một trận.
Tuy nghiêm khắc, hay la mắng hắn. Nhưng ông vẫn tuân tủ quy tắc không xen vào chuyện đời tư của con cái. Bằng chứng là những chuyện hoang đường mà Trình Chí Viễn giấu kín, ông Trình cũng không can thiệp. Sở dĩ những chuyện chơi bời lêu lổng của hắn ở Pháp truyền đến tai ông, chính vì những chuyện đó diễn ra quá rõ ràng, nhìn vào cũng đã thấy. Hôm nay cho người điều tra mọi chuyện, đúng là đưa ông từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
- "Bà hay thật đấy! Còn dám bao che cho nó làm ra chuyện hoang đường đó. Hoàng Ánh Hồng, bà xem tôi không ra gì đúng không?"
Ban đầu bà Trình còn không biết nguyên nhân gì khiến Trình Chí Kiên đang yên đang lành lại lên cơn thịnh nộ. Nhưng rồi bà nhìn đến chỗ hồ sơ trên bàn, còn những bức ảnh chụp Trình Chí Viễn bế theo một cô bé đến trung tâm trò chơi thì bà mới phát giác ra được chuyện gì.
Bà Trình run rẩy chẳng biết giải thích như thế nào, ánh mắt lại va phải bức ảnh chụp ba người, một gia đình nhỏ, người phụ nữ trong ảnh lại là Lục Tử Anh.
- "Sao... Sao lại là Lục Tử Anh"
Bà Trình kinh ngạc hỏi.
- "Còn hỏi sao? Tôi mới là người đang hỏi bà đó."
Bà Trình có phần ngớ người. Khi đó bà chỉ biết đứa bé đó, còn mẹ của đứa trẻ là ai thì Trình Chí Viễn vẫn một mực không muốn nói.
Không những bà Trình, ngay cả ông Trình cũng được một phen kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lục Tử Anh.
- "Tôi thật sự không biết mẹ của đứa trẻ đó là con bé Lục Tử Anh kia mà!Khi không ông lại lớn tiếng trách tôi."
Bà Trình oan ức lên tiếng.
- "Gọi nó về đây ngay, ngay lập tức!"
Trình Chí Kiên quát.
Ngồi một mình trong phòng, lại nhớ đến lời nói của Lục Tử Anh khi đó, hắn có vài phần không cam lòng, tiếc nuối, hối hận... Nước mắt theo cảm xúc lăn dài trên gương mặt.
- "Em quay trở về Pháp, tiếp tục sống tiếp những chuỗi ngày trước kia của em đi. Muốn sống như thế nào thì tùy ý em, những chuyện khác em không cần bận tâm. Anh sẽ phụ trách hết cho em."
Trình Chí Viễn vội vã lau đi nước mắt, hắn cười trừ, hơi ngẩn đầu nhìn người anh trai đang dần thay đổi bản tính.
Hóa ra Trình Thanh Phong đã biết, đúng là trên đời này chẳng thể có bí mật.
Trình Thanh Phong nửa đêm nửa hôm gõ cửa vào phòng hắn chỉ để nói ra những lời xua đuổi này.
- "Anh yêu đương đến lú rồi cơ à? Bất chấp đúng sai luôn hay sao?"
Trình Chí Viễn thấp giọng mỉa mai.
- "Chỉ cần em trở lại Pháp, mọi chuyện vẫn có thể như lúc ban đầu. Anh sẽ không n..."
- "Trình Thanh Phong, anh tỉnh táo một chút đi. Anh và Lục Tử Anh không bao giờ có kết quả, anh cố chấp làm gì?"
Không để Trình Thanh Phong nói hết, hắn đã lập tức chen vào.
Anh ta đúng là điên rồi, lại dám có suy nghĩ ngớ ngẩn đó. Muốn Trình Chí Viễn quay lại Pháp, vậy thì anh ta có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể ở cạnh Lục Tử Anh.
- "Cho dù anh và cô ấy không có kết quả cũng không sao. Trong quá khứ chính em là người đã làm tổn thương Tử Anh, bây giờ em lại muốn phá rối cuộc sống của cô ấy nữa hay sao? Trình Chí Viễn, đó không phải là tình yêu, càng không phải là cố chấp bù đắp. Em đang làm tổn thương cô ấy đấy!"
Tối hôm đó, Trình Thanh Phong lái xe mang bánh quy mà bà Trình chuẩn bị đến cho cô. Lái xe đến trước cổng lại nhìn thấy cảnh tượng Lục Tử Anh và Trình Chí Viễn đang hôn nhau trong xe. Vào khoảnh khắc đó, Trình Thanh Phong như chết lặng, anh ta khó mà tin được người đàn ông đã làm tổn thương, người mà cô đã kể lại chính là em trai của mình.
Suốt cả một tuần đó, Trình Thanh Phong cũng không tìm đến gặp cô nữa, anh ta cần thời gian chấn chỉnh lại tâm trạng. Sở dĩ tính cách có chút khác lạ khi đối xử với Trình Chí Viễn cũng là vì chuyện này.
- "Vậy anh có biết, anh có một cô cháu gái không vậy?"
Trình Thanh Phong nắm chặt bàn tay kiềm chế cảm xúc, đôi mắt đầy lửa giận nhìn vào hắn.
- "Một đứa đến bản thân còn lo chưa xong như em thì lấy tư cách gì lo cho cô ấy chứ? Em cáng đáng được sao? Trình Chí Viễn, con người em chính là tham lam không điểm dừng. Tính cách tùy tiện, nông nổi như em không xứng đáng ở bên cô ấy."
Xoảng!
Trình Chí Viễn giận dữ ném luôn cốc thủy tinh xuống sàn nhà, chất lỏng sóng sánh tràn lan trên sàn còn lẫn thêm vài mảnh vụn thủy tinh. Hắn bùng phát cơn giận, quát.
- "Trình Thanh Phong, tôi sẽ không về Pháp. Anh cũng đừng mơ tưởng đến Lục Tử Anh, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi sẽ không bao giờ để chuyện hoang đường đó xảy ra. Bạn gái và con gái của tôi, phiền anh đừng nhọc lòng xen vào."
Trình Chí Viễn ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, xong rồi lập tức bỏ đi.
Ồn ào của hai người họ, chẳng may để ông Trình nghe được mọi chuyện.
- ---
- "Chị Lệ, bữa tối rất ngon. Cảm ơn chị."
Ở một nơi khác, đôi gà bông Lệ Mỹ Kỳ và Bạch Dĩ Thần đang tận hưởng bữa tối ngon lành tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố.
- "Không cần cảm ơn, nên làm mà thôi. Cũng xem như tôi trả lại cho cậu tiệc rượu ở Pháp. Chúng ta hòa nhé, không ai nợ ai, tôi đi đây."
Nói rồi, Lệ Mỹ Kỳ vớ lấy túi xách gần đó, bộ dạng vội vã định đứng dậy rời đi thì bị Bạch Dĩ Thần đưa tay giữ lại.
- "Này, khoan đã. Tôi còn chưa ăn xong, chị vội vàng làm gì? Mau ngồi xuống đi."
Thế là Lệ Mỹ Kỳ lại vô duyên vô cớ bị tên nhãi ranh này kéo xuống ngồi lại vào ghế.
- "Cậu ăn thì liên quan gì đến tôi. Trách nhiệm của tôi là mời cậu, cuối cùng là thanh toán. Tôi đã làm xong cả rồi, cậu cứ việc tự nhiên ăn uống, ăn xong thì về nhà thôi."
- "Sao được chứ, chị phải có trách nhiệm tới cùng. Cũng giống như tiệc rượu năm đó, rõ ràng tôi ngồi đấy bồi bàn cho chị cả buổi còn gì."
Đúng là có mười cái miệng cũng không làm lại Bạch Dĩ Thần. Lệ Mỹ Kỳ thở dài bất lực, đành im lặng chờ cậu ta dùng xong cơm tối.
- "Này Bạch Dĩ Thần, cậu nói thật đi, cậu thích tôi đúng không."
Khụ! Khụ!
Bạch Dĩ Thần suýt nữa nữa bị nghẹn chết chính vì câu hỏi bất ngờ này của Lệ Mỹ Kỳ. Cậu ta cố gắng dùng nước nuốt trôi phần thức ăn còn sót lại, hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
- "Chị nhất thiết phải chọn ngay lúc này sao?"
Dạo gần đây biểu hiện của tên nhóc này rất lạ. Lạ ở chỗ chính là một ngày gọi điện cho Lệ Mỹ Kỳ những 5 lần, còn cả tin nhắn. Cô bạn sắp bị phiền chết rồi.
- "Cậu không được có ý đồ với tôi đâu đấy, tuyệt đối không được."
- "Trai chưa vợ, gái chưa chồng yêu đương với nhau cũng đâu phải không được chứ."
Nói rồi, ánh mắt nham nhở của Bạch Dĩ Thần cứ vậy mà nhìn về phía Lệ Mỹ Kỳ.
- "Hơn nữa, chị cũng có ý với tôi còn gì."
- "Này cậu, cậu đừng nói bậy nha. Mắt thẩm mĩ của tôi đâu kém cỏi vậy chứ."
Lệ Mỹ Kỳ sắc mặt đỏ bừng, lập tức biện hộ.
- "Cậu có ăn nữa không? Không ăn nữa thì về thôi."
Hai người này, tình thì có nhưng vẫn thấy móc mỉa nhau.
Hôm nay là cuối tuần, Trình Chí Viễn lại theo như lời hẹn đến đón con gái đi chơi. Mọi khi đến trung tâm thương mại, rồi lại đến khu vui chơi. Vậy nên, hai bố con quyết định thay đổi địa điểm, bắt đầu với bộ môn mới, đó chính là tô tượng.
Ngồi một bên, ngắm nhìn con gái đang chăm chú tô màu, hắn bất giác mỉm cười. Cuộc sống của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một cái đuôi nhỏ thích bám người như thế chính là niềm hạnh phúc mà ông trời ban tặng.
- "Eri, nếu như con không gặp babi nữa, con có buồn không?"
Trình Chí Viễn thấp giọng hỏi cô bé.
Trẻ con đúng là tinh nghịch, chẳng biết tô kiểu gì lại lấm lem trên gương mặt, đến cả hai bàn tay cũng đầy màu sắc. Hắn bật cười bất lực, cẩn thận lấy khăn lau tay cho con.
Cô bé vẫn vô tư nhìn bố.
- "Babi không cần Eri sao?"
- "Babi yêu con nhất trên đời, sao lại không cần chứ?"
Hắn mỉm cười, véo má cô bé cưng chiều đáp.
- "Eri cũng yêu babi nhất trên đời."
Nghe được giọng nói non nớt này của con, chẳng hiểu sao hắn thấy có chút không nỡ. Cô bé chỉ mới gần 3 tuổi, vẫn rất cần có bố mẹ bên cạnh. Tuổi thơ của con trôi qua nhanh chóng, hắn muốn bản thân mình sẽ luôn xuất hiện trong những đoạn phim đó lưu giữ những ký ức bên con.
Thật ra, những ngày qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Suy nghĩ đến lời của Trình Thanh Phong, rồi lại đến Lục Tử Anh... Mặc dù không muốn, nhưng hắn chỉ còn cách trở về Pháp, tránh xa Lục Tử Anh để cô có thể hạnh phúc vui vẻ sống một cuộc sống như cô mong muốn.
- "Babi!"
Nhìn thấy nét mặt trầm ngâm của bố, cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn khẽ lay người hắn.
Trình Chí Viễn lặng lẽ xoay mặt đi nơi khác, nhanh chóng xử lí đôi mắt ửng đỏ của mình. Không biết vì sao, dạo gần đây hắn rất dễ xúc động, trước đây hắn không phải người như vậy.
- "Eri à, chúng ta đi ăn một chút thôi con. Ăn xong rồi chơi tiếp được không?"
- "Vâng ạ!"
Thời gian ở cùng con, hắn trân trọng từng phút một. Hi vọng những phút giây này, cô bé sẽ thấy hạnh phúc vui vẻ. Và cũng hi vọng rằng, đoạn ký ức đẹp đẽ này cô bé sẽ mãi mãi không quên.
Trình Chí Viễn hoàn toàn không hay biết rằng, trong lúc hắn đang bận rộn vui chơi cùng con gái thì ở nhà lại đang có một cơn thịnh nộ chờ hắn.
...
Sau khi cho trợ lý Châu tìm hiểu kỹ mọi chuyện, ông Trình tức giận ném luôn túi phong bì màu nâu sẫm lên bàn, tức giận mắng cho bà Trình một trận.
Tuy nghiêm khắc, hay la mắng hắn. Nhưng ông vẫn tuân tủ quy tắc không xen vào chuyện đời tư của con cái. Bằng chứng là những chuyện hoang đường mà Trình Chí Viễn giấu kín, ông Trình cũng không can thiệp. Sở dĩ những chuyện chơi bời lêu lổng của hắn ở Pháp truyền đến tai ông, chính vì những chuyện đó diễn ra quá rõ ràng, nhìn vào cũng đã thấy. Hôm nay cho người điều tra mọi chuyện, đúng là đưa ông từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
- "Bà hay thật đấy! Còn dám bao che cho nó làm ra chuyện hoang đường đó. Hoàng Ánh Hồng, bà xem tôi không ra gì đúng không?"
Ban đầu bà Trình còn không biết nguyên nhân gì khiến Trình Chí Kiên đang yên đang lành lại lên cơn thịnh nộ. Nhưng rồi bà nhìn đến chỗ hồ sơ trên bàn, còn những bức ảnh chụp Trình Chí Viễn bế theo một cô bé đến trung tâm trò chơi thì bà mới phát giác ra được chuyện gì.
Bà Trình run rẩy chẳng biết giải thích như thế nào, ánh mắt lại va phải bức ảnh chụp ba người, một gia đình nhỏ, người phụ nữ trong ảnh lại là Lục Tử Anh.
- "Sao... Sao lại là Lục Tử Anh"
Bà Trình kinh ngạc hỏi.
- "Còn hỏi sao? Tôi mới là người đang hỏi bà đó."
Bà Trình có phần ngớ người. Khi đó bà chỉ biết đứa bé đó, còn mẹ của đứa trẻ là ai thì Trình Chí Viễn vẫn một mực không muốn nói.
Không những bà Trình, ngay cả ông Trình cũng được một phen kinh ngạc khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lục Tử Anh.
- "Tôi thật sự không biết mẹ của đứa trẻ đó là con bé Lục Tử Anh kia mà!Khi không ông lại lớn tiếng trách tôi."
Bà Trình oan ức lên tiếng.
- "Gọi nó về đây ngay, ngay lập tức!"
Trình Chí Kiên quát.