Tối hôm đó, Trình Chí Viễn lái xe khỏi nhà, hắn chẳng biết phải đến nơi nào, chỉ biết lái xe chạy một vòng thành phố. Trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, ánh mắt vô tình va phải người dừng xe gần đó. Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng hắn chắc chắn không nhìn nhầm.
Vào lúc đèn tín hiệu đã chuyển từ đỏ sang xanh, tiếng còi xe dồn dập thúc giục, chiếc xe của Lệ Mỹ Kỳ cứ vậy mà chạy vụt qua. Trình Chí Viễn lập tức lái xe đuổi theo phía sau.
Rất nhanh, xe của hắn đã thành công ngăn cản được đầu xe của Lệ Mỹ Kỳ. Cô bạn cũng bị hành động này của hắn làm cho một phen kinh hồn.
Cạch! Cạch! Cạch!
Trình Chí Viễn nhanh chóng xuống xe, tiến một mạch thẳng đến phía xe của Lệ Mỹ Kỳ. Hắn đưa tay gõ lên cửa kính, thúc giục.
Nhìn thấy Trình Chí Viễn, cô bạn rất ngạc nhiên. Hóa ra Trình Chí Viễn đã về Trung Quốc, cô bạn còn cho rằng hắn đang điên cuồng tìm kiếm Lục Tử Anh ở Pháp, chẳng thèm về đây.
- "Mở cửa."
Trông cảnh tượng đập cửa gọi người, vẻ mặt đầm đầm lửa giận này của hắn làm cô bạn liên tưởng đến bộ phim zombie đang làm mưa làm gió vào thời gian trước. Nếu Lệ Mỹ Kỳ còn không chịu mở cửa, chắc chắn hắn sẽ đập đến khi nào tan nát thì thôi.
Cô bạn khó chịu nhìn hắn rồi bấm nút mở cửa.
- "Có chuyện gì?"
Lệ Mỹ Kỳ hét lớn.
Trình Chí Viễn cũng bị âm giọng nó nội lực này làm cho kinh ngạc.
- "Này,... Đang ở ngoài đường đấy! Cô la hét vậy làm gì? Để người ngoài nhìn vào, người ta còn nghĩ tôi bắt nạt cô."
- "Anh còn biết ở ngoài đường hả? Ngang nhiên dám lái xe chặn ngang xe của tôi. Trình Chí Viễn, tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh vì tội gây rối."
Gương mặt này nhiều năm gặp lại vẫn không mấy thiện cảm, thậm chí còn đáng ghét hơn là khác.
- "Lục Tử Anh đâu? Lục Tử Anh trốn đi đâu rồi hả?"
Nghe Trình Chí Viễn hỏi đến, Lệ Mỹ Kỳ cơn giận lại càng tăng. Hắn còn ngang nhiên dám hỏi đến Lục Tử Anh.
- "Anh còn dám hỏi. Theo như tôi biết thì anh và cậu ấy đã chia tay rồi, chuyện của cậu ấy không liên quan đến anh đâu."
Nói đến đây, ánh mắt ghét bỏ của Lệ Mỹ Kỳ quan sát hắn một lượt, rồi lại lên tiếng mỉa mai.
- "Yo, ở Trung Quốc sống cũng tốt quá đó! Đồ hiệu, xe sang... Đâu giống kẻ bị phá sản như trước đó đã nói. Trình Chí Viễn, anh gạt Tử Anh lần này đến lần khác, anh không thấy đau lương tâm hả? Đồ khốn kiếp!"
Vốn dĩ hắn chỉ muốn hỏi thông tin về Lục Tử Anh từ Lệ Mỹ Kỳ. Ai ngờ lại bị mắng một trận không chừa mặt mũi.
- "Tôi không tìm được Lục Tử Anh."
Bộ dạng thành tâm này của hắn khiến Lệ Mỹ Kỳ có chút thương xót. Vậy nên cô bạn quyết định nói dối thêm một lần nữa, để hắn đừng bám theo mình.
- "Cậu ấy ở Pháp đấy."
Bản thân đã xuống nước hạ giọng, vứt bỏ sỉ diện để hỏi. Vậy mà Lệ Mỹ Kỳ lại còn nói dối không một cái chớp mắt. Trình Chí Viễn tức giận quát.
- "Còn nói dối, tôi lục tung cả nước Pháp chẳng thấy cô ấy đâu. Lệ Mỹ Kỳ, có phải Lục Tử Anh đang ở chỗ cô không."
Những ngày ở Pháp, không có ngày nào mà hắn không tìm kiếm cô. Hỏi hết người này đến người khác, tất cả đều không một ai biết. Cho đến khi cậu bạn Wilson nghe ngóng được chuyện Lục Tử Anh đã về Trung Quốc thì hắn liền lập tức trở về.
- "Từ lúc cậu ấy về Trung Quốc đến giờ tôi vẫn chưa gặp đấy! Bớt hỏi những lời nhảm nhí đi. Tránh ra!"
Lệ Mỹ Kỳ ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo rồi lập tức trở ngược vào trong, lái xe đi mất.
- "Lục Tử Anh về Trung Quốc rồi sao?"
Trình Chí Viễn lặng lẽ đứng đó, vừa vui mừng vừa oán giận. hắn vội vã lấy điện thoại gọi cho một người bạn. Người này có thể giúp hắn tìm kiếm địa chỉ của Lục Tử Anh.
Miệng thì cứng rắn, kiên quyết không làm, hùng hồn tuyên bố sẽ không nghe theo bất kỳ một lý do nào. Nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn thức dậy thật sớm để đến công trường, bắt đầu một ngày làm việc đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc.
Dưới ánh mặt trời đang trở nên nóng dần, hắn lười nhác chạy đi tìm nơi thích hợp để trú ẩn, tiện thể ngẫm nghĩ lại cuộc sống vài phút.
Trợ lý Triệu nhìn thấy hắn đã đến, nhưng vẫn giữ bộ dạng nhàn hạ đó nhìn xung quanh tổng thể.
- "Cậu đến đây làm việc, không phải nghĩ dưỡng đâu."
Trình Chí Viễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt. Từ bé đã là người hay chống đối với hắn, lớn lên vẫn không thay đổi.
- "Trời ạ! Xem lời nói của những kẻ làm công kìa. Anh đang nghĩ mình là chủ ở đây sao vậy hả?"
Trình Chí Viễn buông lời giễu cợt.
Triệu Sênh chẳng bị những lời này của hắn làm cho tức giận. Anh ta thản nhiên đáp trả lại hắn bằng một câu khiến Trình Chí Viễn im bật.
- "Tôi là người quản lý ở đây, cậu đang là kẻ làm công nhận lương. Chúng ta một trời một vực, nhị thiếu gia sau này nên suy nghĩ trước khi nói thì hơn."
Trợ lý Triệu dõng dạc tuyên bố, xong rồi ném luôn cho hắn một chiếc mũ bảo hộ, không quên hướng dẫn một số công việc.
Đúng là hắn bị chọc đến chẳng mở miệng được.
- "Cậu qua kia phụ bọn họ khuân vác chỗ gạch lát nền đi."
- "Nếu tôi không làm thì sao?"
Trình Chí Viễn ngạo mạn hỏi.
- "Tùy cậu thôi, hậu quả tự gánh."
Mặc dù không mấy vừa mắt với tên trợ lý của Trình Thanh Phong, nhưng ngoài cách chịu đựng ra thì không còn cách khác. Trình Chí Viễn nhận lấy chiếc mũ, không quên ném cho cậu ta một ánh mắt ghét bỏ, hậm hực bỏ đi vào trong.
Thật ra nếu hắn chịu khó làm việc thì cũng không đến nỗi nào, Trình Thanh Phong đứng cách đó không xa, âm thầm quan sát.
Bây giờ hắn mới thật sự thấy được, để kiếm ra đồng tiền không dễ dàng gì mấy. Nhìn những người công nhân gần đó trên người toàn bụi bặm bám đầy, mô hôi lã chã, đến cả cơm trưa cũng ăn rất vội, hắn lại thấy bản thân mình quá may mắn, ít ra cũng may mắn hơn bọn họ rất nhiều. Vậy mà trước đây hắn lại lãng phí vào những thứ vô bổ.
- "Cậu không thấy đói sao?"
Một cậu thanh niên trong số đó đi đến.
Trình Chí Viễn nhìn vào chai nước mà cậu ta đưa đến, ánh mắt phức tạp.
- "Chê bẩn? Yên tâm đi, nước đóng chai có cả giấy chứng nhận, không phải nước tôi tự ý lấy từ vòi nước ở công trường rồi mang đến đây mời cậu uống đâu."
Người đàn ông nở nụ cười tươi, kiên nhẫn giải thích.
Hắn cười trừ, lập tức nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi uống một ngụm lớn.
- "Trông cậu không giống với cốt cách làm công nhân."
- "Ý gì đây?"
Trình Chí Viễn tùy tiện hỏi.
- "Cậu xuất thân trong giới thượng lưu nhỉ?"
Trình Chí Viễn bật cười, lên tiếng đáp.
- "Cậu đã thấy giới thượng lưu nào lại đi làm công nhân khuân vác ở công trình bao giờ không?"
- "Cậu đấy."
Mạnh Vũ nhanh chóng trả lời.
Người đàn ông đảo mắt nhìn xung quanh người hắn một lượt. Trông da dẻ trắng trẻo, gương mặt thanh tú như này, còn cả quả đầu đang phát sáng thế kia thì khó mà tin được.
- "Sa sút nên phải mưu sinh kiếm sống, vừa lo cho vợ còn phải mua sữa cho con gái."
Biết anh ta sẽ khó tin được, Trình Chí Viễn cười trừ nói thêm.
- "Cậu đùa kiểu gì chứ? Trông cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy, vậy mà đã kết hôn sinh con rồi sao?"
Mạnh Vũ nửa tin nửa lại không tin nghi ngờ hỏi hắn. Cậu ta đã từng tuổi này còn chưa có bạn gái, vậy mà còn thua cả một tên nhóc chỉ mới 21 22 tuổi đã có hẳn một vợ và một con.
- "Không tin thì tùy anh thôi."
Mạnh Vũ bật cười phá lên.
- "Cậu thú vị thật đó. Tôi tên Mạnh Vũ, gọi A Vũ là được."
Mạnh Vũ cũng vừa mới đến công trình làm việc, vừa hay lại gặp được người bạn có thể kết giao. Cậu ta niềm nở giới thiệu bản thân.
- "Tôi họ Lâm, tên chỉ một chữ, Viễn."
Hắn tùy tiện bịa ra một cái họ để trả lời Mạnh Vũ.
- "Chiều nay xong việc, chúng ta đi uống chút gì đó đi. Luôn tiện chúc mừng cho tình bạn của chúng ta."
Ở Pháp hắn đã quá đau đầu với tên Wilson, con tưởng trở về đây sẽ khác. Không ngờ lại gặp trúng một tên lấm lời, hay kết giao mối quan hệ ngẫu hứng lung tung như này. Đúng là hết chịu nỗi.
- "Ai nói muốn làm bạn với cậu chứ?"
- "Vậy thì làm em trai đi, vừa hay tôi không có gia đình. Bây giờ có thêm người em trai cũng tốt."
Mạnh Vũ vẫn không từ bỏ, luôn miệng tạo mối quan hệ.
- "Ở nhà tôi đã có một anh trai đủ phiền phức lắm rồi. Ai cần thêm chứ!"
Trình Chí Viễn lẩm nhẩm trong miệng.
- "Hả? Cậu nói sao?"
Mạnh Vũ không nghe rõ những gì hắn nói, tò mò lên tiếng hỏi ngược lại hắn.
- "Tôi không cần thêm anh trai, vậy đi ha!"
- "Này, hai người kia. Hết giờ nghỉ trưa rồi, mau vào làm việc thôi."
Một người đàn ông từ phía xa nói với giọng rất to, thúc giục.
- "Biết rồi, nghe thấy rồi!"
Mạnh Vũ vừa trả lời vừa kéo lấy Trình Chí Viễn đi theo cùng.
Kẻ thì đang ra sức làm việc, người thì vui vẻ chạy đi hẹn hò.
Trình Thanh Phong lái xe đưa cô dạo quanh Trung Quốc một vòng. Cả hai cùng nhau tản bộ quanh bờ sông, nơi đây có thể nhìn thấy bao quát những cảnh đẹp của thành phố C, nhìn tàu thuyền thả trôi theo dòng nước, ánh mặt trời của buổi chiều tà lấp lánh trên sông. Khung cảnh vô cùng thơ mộng, thích hợp cho những buổi hẹn hò.
- "Năm đó anh đến Pháp, là có việc gì sao?"
Lục Tử Anh hỏi.
Trình Thanh Phong mỉm cười, anh ta sẵn lòng kể cho cô nghe những gì mà cô thắc mắc.
- "Tôi đến thăm người thân, em ấy học ở Pháp."
Nghe đến đây, Lục Tử Anh lại có chút kinh ngạc. Trong suy nghĩ của cô bất chợt lại hiện lên một người, nhưng rồi cô lại nhanh chóng bát bỏ vì cho rằng người giống người mà thôi.
- "Cô sao thế? Không khỏe sao?"
Thấy sắc mặt của Lục Tử Anh đã nhạt đi vài phần, Trình Thanh Phong lo lắng hỏi.
- "Không, tôi không sao."
Lục Tử Anh mỉm cười, đáp.
- "Nếu không khỏe thì cứ nói nhé! Tôi thật sự rất lo cho cô đấy."
Ánh mắt dịu dàng của Trình Thanh Phong cứ như vậy mà dành trọn cho cô. Ngay từ lần đầu gặp gỡ ở Pháp, trái tim của anh ta đã vì cô mà trở nên loạn nhịp. Có thể, khả năng xảy ra tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rất thấp, nhưng Trình Thanh Phong thật sự đã thích cô từ khi ấy.
- "Anh Trình, tôi..."
- "Gọi tôi Thanh Phong là được."
Trình Thanh Phong thấp giọng đáp.
Gió thổi nhẹ nhẹ, vài cánh hoa thả mình theo làn gió. Một trong số đó tinh nghịch còn rơi trên tóc cô. Trình Thanh Phong tiến thêm vài bước nhỏ, đưa tay định nhặt giúp cô.
Lục Tử Anh bị hành động này của anh ta làm cho khó xử, cô vội vàng lùi đi vài bước, đưa tay lấy những cánh hoa trên tóc, mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn nên để bản thân tự làm thì hơn.
Cô nở nụ cười gượng gạo, đáp.
- "Chúng ta mau về thôi."
- "Được."
Trình Thanh Phong gật đầu, trả lời.
Buổi tối đó, sau khi đưa Lục Tử Anh về đến nơi thì Trình Thanh Phong cũng lái xe về nhà.
Vừa về đến đã nhìn thấy Trình Chí Viễn còn đang loay hoay ở phòng bếp tìm nước uống. Trình Thanh Phong đi đến hỏi thăm.
- "Công việc hôm nay vẫn ổn chứ?"
Nghe tiếng của Trình Thanh Phong, hắn liếc mắt nhìn sang rồi nhanh chóng tập trung pha cho xong cốc nước chanh ấm.
- "So với việc ngồi trong phòng lạnh, chỉ tay năm ngón thì đúng là không bằng."
Lời này của hắn là đang cố tình mỉa mai đây mà. Trình Thanh Phong không nhỏ nhen mà chấp nhặt làm gì.
- "Anh sẽ thuyết phục ba giúp em, khoảng thời gian này chịu khó chút đi."
- "Không cần, em nhất định sẽ làm được. Còn phải để ngài chủ tịch nhìn đứa con trai út vô dụng này bằng một con mắt khác. Anh cứ chuyên tâm hẹn hò đi."
Nói rồi hắn lật đật mang theo cốc nước định rời đi.
Vào lúc đèn tín hiệu đã chuyển từ đỏ sang xanh, tiếng còi xe dồn dập thúc giục, chiếc xe của Lệ Mỹ Kỳ cứ vậy mà chạy vụt qua. Trình Chí Viễn lập tức lái xe đuổi theo phía sau.
Rất nhanh, xe của hắn đã thành công ngăn cản được đầu xe của Lệ Mỹ Kỳ. Cô bạn cũng bị hành động này của hắn làm cho một phen kinh hồn.
Cạch! Cạch! Cạch!
Trình Chí Viễn nhanh chóng xuống xe, tiến một mạch thẳng đến phía xe của Lệ Mỹ Kỳ. Hắn đưa tay gõ lên cửa kính, thúc giục.
Nhìn thấy Trình Chí Viễn, cô bạn rất ngạc nhiên. Hóa ra Trình Chí Viễn đã về Trung Quốc, cô bạn còn cho rằng hắn đang điên cuồng tìm kiếm Lục Tử Anh ở Pháp, chẳng thèm về đây.
- "Mở cửa."
Trông cảnh tượng đập cửa gọi người, vẻ mặt đầm đầm lửa giận này của hắn làm cô bạn liên tưởng đến bộ phim zombie đang làm mưa làm gió vào thời gian trước. Nếu Lệ Mỹ Kỳ còn không chịu mở cửa, chắc chắn hắn sẽ đập đến khi nào tan nát thì thôi.
Cô bạn khó chịu nhìn hắn rồi bấm nút mở cửa.
- "Có chuyện gì?"
Lệ Mỹ Kỳ hét lớn.
Trình Chí Viễn cũng bị âm giọng nó nội lực này làm cho kinh ngạc.
- "Này,... Đang ở ngoài đường đấy! Cô la hét vậy làm gì? Để người ngoài nhìn vào, người ta còn nghĩ tôi bắt nạt cô."
- "Anh còn biết ở ngoài đường hả? Ngang nhiên dám lái xe chặn ngang xe của tôi. Trình Chí Viễn, tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt anh vì tội gây rối."
Gương mặt này nhiều năm gặp lại vẫn không mấy thiện cảm, thậm chí còn đáng ghét hơn là khác.
- "Lục Tử Anh đâu? Lục Tử Anh trốn đi đâu rồi hả?"
Nghe Trình Chí Viễn hỏi đến, Lệ Mỹ Kỳ cơn giận lại càng tăng. Hắn còn ngang nhiên dám hỏi đến Lục Tử Anh.
- "Anh còn dám hỏi. Theo như tôi biết thì anh và cậu ấy đã chia tay rồi, chuyện của cậu ấy không liên quan đến anh đâu."
Nói đến đây, ánh mắt ghét bỏ của Lệ Mỹ Kỳ quan sát hắn một lượt, rồi lại lên tiếng mỉa mai.
- "Yo, ở Trung Quốc sống cũng tốt quá đó! Đồ hiệu, xe sang... Đâu giống kẻ bị phá sản như trước đó đã nói. Trình Chí Viễn, anh gạt Tử Anh lần này đến lần khác, anh không thấy đau lương tâm hả? Đồ khốn kiếp!"
Vốn dĩ hắn chỉ muốn hỏi thông tin về Lục Tử Anh từ Lệ Mỹ Kỳ. Ai ngờ lại bị mắng một trận không chừa mặt mũi.
- "Tôi không tìm được Lục Tử Anh."
Bộ dạng thành tâm này của hắn khiến Lệ Mỹ Kỳ có chút thương xót. Vậy nên cô bạn quyết định nói dối thêm một lần nữa, để hắn đừng bám theo mình.
- "Cậu ấy ở Pháp đấy."
Bản thân đã xuống nước hạ giọng, vứt bỏ sỉ diện để hỏi. Vậy mà Lệ Mỹ Kỳ lại còn nói dối không một cái chớp mắt. Trình Chí Viễn tức giận quát.
- "Còn nói dối, tôi lục tung cả nước Pháp chẳng thấy cô ấy đâu. Lệ Mỹ Kỳ, có phải Lục Tử Anh đang ở chỗ cô không."
Những ngày ở Pháp, không có ngày nào mà hắn không tìm kiếm cô. Hỏi hết người này đến người khác, tất cả đều không một ai biết. Cho đến khi cậu bạn Wilson nghe ngóng được chuyện Lục Tử Anh đã về Trung Quốc thì hắn liền lập tức trở về.
- "Từ lúc cậu ấy về Trung Quốc đến giờ tôi vẫn chưa gặp đấy! Bớt hỏi những lời nhảm nhí đi. Tránh ra!"
Lệ Mỹ Kỳ ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo rồi lập tức trở ngược vào trong, lái xe đi mất.
- "Lục Tử Anh về Trung Quốc rồi sao?"
Trình Chí Viễn lặng lẽ đứng đó, vừa vui mừng vừa oán giận. hắn vội vã lấy điện thoại gọi cho một người bạn. Người này có thể giúp hắn tìm kiếm địa chỉ của Lục Tử Anh.
Miệng thì cứng rắn, kiên quyết không làm, hùng hồn tuyên bố sẽ không nghe theo bất kỳ một lý do nào. Nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn thức dậy thật sớm để đến công trường, bắt đầu một ngày làm việc đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc.
Dưới ánh mặt trời đang trở nên nóng dần, hắn lười nhác chạy đi tìm nơi thích hợp để trú ẩn, tiện thể ngẫm nghĩ lại cuộc sống vài phút.
Trợ lý Triệu nhìn thấy hắn đã đến, nhưng vẫn giữ bộ dạng nhàn hạ đó nhìn xung quanh tổng thể.
- "Cậu đến đây làm việc, không phải nghĩ dưỡng đâu."
Trình Chí Viễn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt. Từ bé đã là người hay chống đối với hắn, lớn lên vẫn không thay đổi.
- "Trời ạ! Xem lời nói của những kẻ làm công kìa. Anh đang nghĩ mình là chủ ở đây sao vậy hả?"
Trình Chí Viễn buông lời giễu cợt.
Triệu Sênh chẳng bị những lời này của hắn làm cho tức giận. Anh ta thản nhiên đáp trả lại hắn bằng một câu khiến Trình Chí Viễn im bật.
- "Tôi là người quản lý ở đây, cậu đang là kẻ làm công nhận lương. Chúng ta một trời một vực, nhị thiếu gia sau này nên suy nghĩ trước khi nói thì hơn."
Trợ lý Triệu dõng dạc tuyên bố, xong rồi ném luôn cho hắn một chiếc mũ bảo hộ, không quên hướng dẫn một số công việc.
Đúng là hắn bị chọc đến chẳng mở miệng được.
- "Cậu qua kia phụ bọn họ khuân vác chỗ gạch lát nền đi."
- "Nếu tôi không làm thì sao?"
Trình Chí Viễn ngạo mạn hỏi.
- "Tùy cậu thôi, hậu quả tự gánh."
Mặc dù không mấy vừa mắt với tên trợ lý của Trình Thanh Phong, nhưng ngoài cách chịu đựng ra thì không còn cách khác. Trình Chí Viễn nhận lấy chiếc mũ, không quên ném cho cậu ta một ánh mắt ghét bỏ, hậm hực bỏ đi vào trong.
Thật ra nếu hắn chịu khó làm việc thì cũng không đến nỗi nào, Trình Thanh Phong đứng cách đó không xa, âm thầm quan sát.
Bây giờ hắn mới thật sự thấy được, để kiếm ra đồng tiền không dễ dàng gì mấy. Nhìn những người công nhân gần đó trên người toàn bụi bặm bám đầy, mô hôi lã chã, đến cả cơm trưa cũng ăn rất vội, hắn lại thấy bản thân mình quá may mắn, ít ra cũng may mắn hơn bọn họ rất nhiều. Vậy mà trước đây hắn lại lãng phí vào những thứ vô bổ.
- "Cậu không thấy đói sao?"
Một cậu thanh niên trong số đó đi đến.
Trình Chí Viễn nhìn vào chai nước mà cậu ta đưa đến, ánh mắt phức tạp.
- "Chê bẩn? Yên tâm đi, nước đóng chai có cả giấy chứng nhận, không phải nước tôi tự ý lấy từ vòi nước ở công trường rồi mang đến đây mời cậu uống đâu."
Người đàn ông nở nụ cười tươi, kiên nhẫn giải thích.
Hắn cười trừ, lập tức nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi uống một ngụm lớn.
- "Trông cậu không giống với cốt cách làm công nhân."
- "Ý gì đây?"
Trình Chí Viễn tùy tiện hỏi.
- "Cậu xuất thân trong giới thượng lưu nhỉ?"
Trình Chí Viễn bật cười, lên tiếng đáp.
- "Cậu đã thấy giới thượng lưu nào lại đi làm công nhân khuân vác ở công trình bao giờ không?"
- "Cậu đấy."
Mạnh Vũ nhanh chóng trả lời.
Người đàn ông đảo mắt nhìn xung quanh người hắn một lượt. Trông da dẻ trắng trẻo, gương mặt thanh tú như này, còn cả quả đầu đang phát sáng thế kia thì khó mà tin được.
- "Sa sút nên phải mưu sinh kiếm sống, vừa lo cho vợ còn phải mua sữa cho con gái."
Biết anh ta sẽ khó tin được, Trình Chí Viễn cười trừ nói thêm.
- "Cậu đùa kiểu gì chứ? Trông cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi đấy, vậy mà đã kết hôn sinh con rồi sao?"
Mạnh Vũ nửa tin nửa lại không tin nghi ngờ hỏi hắn. Cậu ta đã từng tuổi này còn chưa có bạn gái, vậy mà còn thua cả một tên nhóc chỉ mới 21 22 tuổi đã có hẳn một vợ và một con.
- "Không tin thì tùy anh thôi."
Mạnh Vũ bật cười phá lên.
- "Cậu thú vị thật đó. Tôi tên Mạnh Vũ, gọi A Vũ là được."
Mạnh Vũ cũng vừa mới đến công trình làm việc, vừa hay lại gặp được người bạn có thể kết giao. Cậu ta niềm nở giới thiệu bản thân.
- "Tôi họ Lâm, tên chỉ một chữ, Viễn."
Hắn tùy tiện bịa ra một cái họ để trả lời Mạnh Vũ.
- "Chiều nay xong việc, chúng ta đi uống chút gì đó đi. Luôn tiện chúc mừng cho tình bạn của chúng ta."
Ở Pháp hắn đã quá đau đầu với tên Wilson, con tưởng trở về đây sẽ khác. Không ngờ lại gặp trúng một tên lấm lời, hay kết giao mối quan hệ ngẫu hứng lung tung như này. Đúng là hết chịu nỗi.
- "Ai nói muốn làm bạn với cậu chứ?"
- "Vậy thì làm em trai đi, vừa hay tôi không có gia đình. Bây giờ có thêm người em trai cũng tốt."
Mạnh Vũ vẫn không từ bỏ, luôn miệng tạo mối quan hệ.
- "Ở nhà tôi đã có một anh trai đủ phiền phức lắm rồi. Ai cần thêm chứ!"
Trình Chí Viễn lẩm nhẩm trong miệng.
- "Hả? Cậu nói sao?"
Mạnh Vũ không nghe rõ những gì hắn nói, tò mò lên tiếng hỏi ngược lại hắn.
- "Tôi không cần thêm anh trai, vậy đi ha!"
- "Này, hai người kia. Hết giờ nghỉ trưa rồi, mau vào làm việc thôi."
Một người đàn ông từ phía xa nói với giọng rất to, thúc giục.
- "Biết rồi, nghe thấy rồi!"
Mạnh Vũ vừa trả lời vừa kéo lấy Trình Chí Viễn đi theo cùng.
Kẻ thì đang ra sức làm việc, người thì vui vẻ chạy đi hẹn hò.
Trình Thanh Phong lái xe đưa cô dạo quanh Trung Quốc một vòng. Cả hai cùng nhau tản bộ quanh bờ sông, nơi đây có thể nhìn thấy bao quát những cảnh đẹp của thành phố C, nhìn tàu thuyền thả trôi theo dòng nước, ánh mặt trời của buổi chiều tà lấp lánh trên sông. Khung cảnh vô cùng thơ mộng, thích hợp cho những buổi hẹn hò.
- "Năm đó anh đến Pháp, là có việc gì sao?"
Lục Tử Anh hỏi.
Trình Thanh Phong mỉm cười, anh ta sẵn lòng kể cho cô nghe những gì mà cô thắc mắc.
- "Tôi đến thăm người thân, em ấy học ở Pháp."
Nghe đến đây, Lục Tử Anh lại có chút kinh ngạc. Trong suy nghĩ của cô bất chợt lại hiện lên một người, nhưng rồi cô lại nhanh chóng bát bỏ vì cho rằng người giống người mà thôi.
- "Cô sao thế? Không khỏe sao?"
Thấy sắc mặt của Lục Tử Anh đã nhạt đi vài phần, Trình Thanh Phong lo lắng hỏi.
- "Không, tôi không sao."
Lục Tử Anh mỉm cười, đáp.
- "Nếu không khỏe thì cứ nói nhé! Tôi thật sự rất lo cho cô đấy."
Ánh mắt dịu dàng của Trình Thanh Phong cứ như vậy mà dành trọn cho cô. Ngay từ lần đầu gặp gỡ ở Pháp, trái tim của anh ta đã vì cô mà trở nên loạn nhịp. Có thể, khả năng xảy ra tình yêu từ cái nhìn đầu tiên rất thấp, nhưng Trình Thanh Phong thật sự đã thích cô từ khi ấy.
- "Anh Trình, tôi..."
- "Gọi tôi Thanh Phong là được."
Trình Thanh Phong thấp giọng đáp.
Gió thổi nhẹ nhẹ, vài cánh hoa thả mình theo làn gió. Một trong số đó tinh nghịch còn rơi trên tóc cô. Trình Thanh Phong tiến thêm vài bước nhỏ, đưa tay định nhặt giúp cô.
Lục Tử Anh bị hành động này của anh ta làm cho khó xử, cô vội vàng lùi đi vài bước, đưa tay lấy những cánh hoa trên tóc, mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn nên để bản thân tự làm thì hơn.
Cô nở nụ cười gượng gạo, đáp.
- "Chúng ta mau về thôi."
- "Được."
Trình Thanh Phong gật đầu, trả lời.
Buổi tối đó, sau khi đưa Lục Tử Anh về đến nơi thì Trình Thanh Phong cũng lái xe về nhà.
Vừa về đến đã nhìn thấy Trình Chí Viễn còn đang loay hoay ở phòng bếp tìm nước uống. Trình Thanh Phong đi đến hỏi thăm.
- "Công việc hôm nay vẫn ổn chứ?"
Nghe tiếng của Trình Thanh Phong, hắn liếc mắt nhìn sang rồi nhanh chóng tập trung pha cho xong cốc nước chanh ấm.
- "So với việc ngồi trong phòng lạnh, chỉ tay năm ngón thì đúng là không bằng."
Lời này của hắn là đang cố tình mỉa mai đây mà. Trình Thanh Phong không nhỏ nhen mà chấp nhặt làm gì.
- "Anh sẽ thuyết phục ba giúp em, khoảng thời gian này chịu khó chút đi."
- "Không cần, em nhất định sẽ làm được. Còn phải để ngài chủ tịch nhìn đứa con trai út vô dụng này bằng một con mắt khác. Anh cứ chuyên tâm hẹn hò đi."
Nói rồi hắn lật đật mang theo cốc nước định rời đi.