Hôm nay, Tập đoàn Viễn Phong của Trình gia có tổ chức một buổi tiệc, là sinh nhật lần thứ 56 của ông Trình. Đương nhiên, Lục Hải Sơn cũng nhận được thiệp mời đến buổi tiệc.
Ngày đầu tiên tiếp nhận công việc ở tập đoàn cũng có khá nhiều việc cần xử lý. Đến khi hết giờ làm việc, cô có chút vội vã trở về nhà, bởi vì cô vẫn không yên tâm về con gái. Tất nhiên giao con cho bà Lục chăm sóc cô rất yên tâm, nhưng điều làm cô lo lắng chính là sự nghịch ngợm của Eri có thể khiến bà Lục đau đầu.
Vừa về đến nhà lại nhìn thấy Eri đang ngồi cạnh ông Lục, ngoan ngoãn nghe ông kể chuyện.
Nhận được cuộc gọi, cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bà Lục lại giao lại cô bé cho ông Lục trông chừng. Hết cách, ông cũng đành nhận luôn phần việc trông cháu bất đắc dĩ này.
- "Vì cậu bé nói dối quá nhiều lần, nên khi gặp sói thật thì không ai đến giúp cậu ấy nữa, đàn cừu của cậu ấy cứ vậy mà bị sói ăn thịt."
Giọng của ông Lục cứ vậy mà hòa vào câu chuyện, cô bé tập trung đến mực quên luôn cả việc mẹ về.
Lúc này, cô bé mới chạy đến ôm lấy cô.
- "Mẹ ơi."
- "Con ở nhà không nghịch đấy chứ?"
Lục Tử Anh cưng chiều hỏi.
Cô bé lập tức lắc đầu.
- "Không ạ."
Nhìn thấy Lục Tử Anh đã về đến, ông Lục lên tiếng gọi cô đến.
- "Tử Anh, mau qua đây."
Luôn tiện gọi vú Trương đến đưa cô bé Eri lên phòng thay quần áo.
Thấy cô đã đến, ông nghiêm giọng hỏi.
- "Thế nào? Con suy nghĩ đến đâu rồi."
Lục Tử Anh vẫn không một chút do dự, đáp.
- "Con sẽ không bỏ rơi Eri, thưa ba."
Ông Lục vẫn vô tư thưởng trà, cũng không còn tức giận như lần trước.
- "Được, ba chấp nhận để con chăm sóc con bé. Nhưng sau này, tất cả mọi chuyện con phải tự mình gánh vác."
Lục Tử Anh mừng rỡ, cô rất vui vì cuối cùng ba của cô có thể chấp nhận để cô sống cùng Eri.
- "Ba nói thật sao ạ?"
Cô muốn xác nhận thêm một lần nữa, để biết chắc chắn rằng bản thân mình không nghe nhầm.
- "Chuyện này còn nói đùa được sao? Ba không giống như con, nói dối không một chút áy náy."
Tuy là lời trách móc nhưng Lục Tử Anh vẫn rất vui.
- "Mau thay quần áo đi, còn phải đi cùng ba đến buổi tiệc của bác Trình."
Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi lại ông.
- "Bác Trình sao?"
- "Phải, hôm nay là sinh nhật của bác ấy. Hai ba con chúng ta đến đó chúc mừng bác ấy, sau này con sẽ tiếp quản công việc của ba, cũng nên đến đó mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, chuyện làm ăn cũng dễ hơn."
Lục Hải Sơn nói rất đúng, việc làm ăn kinh doanh đương nhiên phải nhờ vào những mối quan hệ lớn. Huống chi, đây lại là chỗ bạn bè thân thiết của ba, cho dù không muốn cách mấy cũng phải nể mặt ông.
- "Vâng, vậy còn lên tầng thay quần áo. Ba chờ con một chút nhé!"
Buổi tiệc đã bắt đầu diễn ra, khách mời cũng đã đến mỗi lúc một đông đúc, nhìn sơ qua toàn những thương nhân tiếng tăm của thành phố C.
Lục Tử Anh diện một chiếc váy đuôi cá màu trắng, mái tóc dài buông thả đến chiếc eo nhỏ nhắn thon thả, nước da trắng trẻo cùng với gương mặt xinh xắn của cô phút chốc đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.
- "Đến rồi sao."
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám, đang niềm nở đi đến đón tiếp hai ba con cô, chính là ông Trình, chủ tịch của tập đoàn Viễn Phong, là bạn thân thiết của ba cô.
- "Có chút việc nên đến muộn, xin lỗi ông nhé."
- "Đến đã là vui lắm rồi, sớm hay muộn không quan trọng."
Trình Chí Kiên bật cười, đáp.
- "Đây là Tử Anh, con gái của tôi."
Ông Lục chỉ về phía cô, hào hứng giới thiệu cho ông Trình.
- "Bác Trình, chúc bác sinh nhật vui vẻ ạ. Đây là chút quà nhỏ mà ba cháu gửi đến chú."
Lục Tử Anh mỉm cười, lễ phép chào hỏi. Cô không quên tặng cho ông Trình một bó hoa bách hợp tươi tắn.
- "Cảm ơn cháu."
Trình Chí Kiên vui vẻ nhận lấy bó hoa, không quên hỏi ông Lục.
- "Hóa ra đây là đứa con ông luôn miệng khoe khoang đấy sao."
- "Haha, phải. Con bé tốt nghiệp thạc sĩ ở Pháp, niềm tự hào của tôi đấy."
Lục Hải Sơn kiêu hãnh đáp.
Thế giới của những người lớn tuổi thường là những câu chuyện như thế. Cô lại càng không thích hợp nghe những chuyện này.
- "Ba à, dường như con để quên điện thoại trong xe thì phải, con đi xuống lấy nhé. Ba và bác Trình cứ nói chuyện đi ạ."
- "Để ba đi cùng con."
Ông Lục vẫn thấy không yên tâm để cô đến bãi đỗ xe một mình, bèn lên tiếng đề nghị.
- "Không sao đâu mà, ba cứ ở lại đi. Con sẽ quay lại ngay."
Cô mỉm cười, đáp.
Tuy vẫn không yên tâm, nhưng thấy cô đã kiên quyết như vậy ông cũng đành gật đầu.
- "Chú ý an toàn đấy nhé!"
- "Vâng ạ."
Nơi này đúng là rất rộng, rộng đến mức cô phải xách theo chiếc váy cồng kềnh này đi mãi mới đến lối ra.
Trong lúc loay hoay với chiếc váy, cô vô ý đụng phải một người đàn ông đi hướng ngược lại với mình. Suýt nữa thì ngã từ tầng cầu thang xuống. Cũng may, cô đã kịp thời giữ chặt cánh tay người đàn ông kia, và hơn nữa anh ta cũng đã đỡ lấy cô. Bằng không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi đưa cô an toàn lên phía trên cầu thang, người đàn ông chu đáo hỏi thăm tình hình của cô.
- "Cô không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?"
Lục Tử Anh nở nụ cười gượng gạo, gương mặt vẫn còn tái nhợt vì cú ngã suýt chết khi nãy.
- "Cảm ơn anh, tôi không sao đâu ạ."
Lúc này, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, còn chứa đựng cả niềm vui sướng. Anh ta phấn khởi lên tiếng.
- "Cô không nhớ ra tôi sao?"
Lục Tử Anh cau mày ngờ nghệch nhìn anh ta.
Người đàn ông này và cô từng gặp nhau sao? Sao cô lại không nhớ, cũng chẳng có chút ký ức ấn tượng nào nhỉ?
Thấy cô vẫn không có dấu hiệu nhớ ra mình, anh ta mỉm cười nói thêm.
- "Vài năm trước, chúng ta gặp nhau tại trường đại học ở thủ đô Paris. Tôi đụng trúng cô, còn làm rơi giấy tờ của cô. Khi đó cô còn nói có duyên sẽ gặp lại. Quên rồi sao?"
Từng câu từng chữ mà người đàn ông đó nói đều rất thuyết phục. Bây giờ thì cô đã nhớ ra năm đó đúng là có chuyện này, khi đó cô còn tưởng anh ta là du học sinh giống như cô.
- "À, thì ra là anh."
Lục Tử Anh mỉm cười, đáp.
- "Trái Đất này đúng là rất tròn, cuối cùng lại để tôi gặp được cô một lần nữa."
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đến giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
- "Anh cũng đến đây dự tiệc sao?"
Để xoa dịu đi bầu không khí ngượng ngùng này, Lục Tử Anh chỉ tay về phía buổi tiệc, hỏi.
- "A, Vâng. Tôi đến để dự tiệc. Thế còn cô?"
Người đàn ông tò mò hỏi.
- "Tôi sao, tôi cũng đến để dự tiệc."
- "Hôm đó có chút vội vã, tôi vẫn chưa kịp hỏi tên cô. Cô tên gì vậy?"
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đi đến. Nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh cô, ông ta lên tiếng nhắc nhở.
- "Còn chậm chạp sẽ muộn mất, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
Người đàn ông nhìn sang phía cô có chút lưu luyến.
- "Anh mau đi đi, một lần nữa cảm ơn anh nhé!"
Nụ cười hai năm trước in sâu vào tâm trí đến tận bây giờ gặp lại vẫn còn thổn thức.
- "Vậy, tôi đi trước nhé!"
- "Vâng!"
Lục Tử Anh khẽ đáp.
Mở đầu buổi tiệc bằng một tiết mục vô cùng sống động. Trước màn hình led, là một đoạn clip chúc mừng sinh nhật ông Trình. Trong clip là một thanh niên trẻ tuổi, màu tóc trắng của hắn chính là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Bà Trình sắc mặt tái nhợt, bà lặng lẽ quan sát sắc mặt của ông Trình, toàn thân bà bắt đầu run rẩy.
- "Bố, hôm nay là sinh nhật của bố. Con lại không có mặt ở đó để chúc mừng. Chúc bố có thật nhiều sức khỏe, đương nhiên không phải để mắng con đâu đấy. Bố yên tâm đi, con làm xong việc sẽ về ngay thôi. Bố giữ gìn sức khỏe đấy nhé."
Từng hình ảnh, âm thanh trong đoạn clip vừa phát vô cùng chân thật.
Mọi người sau khi xem xong đoạn clip đều thay phiên nhau thì thầm.
- "Đấy là con trai út của ông Trình sao? Nghe bảo là tốt nghiệp thạc sĩ ở Pháp đấy."
- "Con vợ nhỏ thì quan tâm làm gì, vẫn là con trai lớn của ông ấy giỏi giang hơn. Một mình cậu ta lo cả một hợp đồng lớn đấy, tuổi trẻ đã làm nên sự nghiệp."
- "Chẳng phải vì con vợ nhỏ, lại ăn chơi lêu lổng nên mới bị đẩy sang Pháp sao?"
Những lời xì xào to nhỏ của mọi người xung quanh. Muốn không nghe cũng không thể, ông Trình vẻ mặt giận dữ nhìn sang ông Châu trợ lý.
- "Nó cố tình gây chuyện đây mà! Cố tình để tôi phải nghe thấy những lời lẽ như này."
- "Lão gia, không phải vậy đâu mà."
- "Bà im đi. Tất cả là tại bà, do bà quá nuông chiều nó. Nên nó mới vô phép vô tắc, ngông cuồng to gan vậy đó. Hứ!"
Bà Trình gấp rút giải thích thay con trai, nhưng vẫn bị ông Trình quát mắng khiến bà cũng chẳng dám nói thêm nữa.
Từ đầu buổi đến giờ không thấy Lục Tử Anh đâu, ông Lục sốt ruột định đi tìm thì cô đã kịp đi đến.
- "Con đi đâu vậy hả? Ba còn tưởng con gặp phải chuyện gì đấy."
Cô mỉm cười đi đến khoác lấy cánh tay ông, đáp.
- "Con đi dạo xung quanh thôi ạ. Buổi tiệc xong rồi sao ạ?"
Ông Lục thở dài, trả lời.
- "Xảy ra chút chuyện, con trai nhỏ của bác Trình dành tặng cho bác ấy một món quà bất ngờ. "
Nói đến đây, Lục Hải Sơn bật cười.
- "Đúng là nghịch ngợm."
Hai ba con còn đang hay say nói chuyện thì ông Trình cùng với con trai đi đến.
Cả hai lại gặp nhau thêm một lần nữa, nhưng lần này sẽ khác hẳn những lần trước.
- "Khi nãy còn chưa nói với ông và cháu đây. Đây là Thanh Phong, con trai tôi."
Trình Thanh Phong lễ phép gật đầu chào ông Lục. Ánh mắt của anh ta rất nhanh đã di chuyển đến Lục Tử Anh.
- "Chú cháu ta cũng đâu còn xa lạ gì đúng không."
Ông Lục nở nụ cười hỏi.
- "Vâng, thưa chú."
Trình Thanh Phong nhanh nhẹn đáp.
- "Đây là con gái của chú."
Lục Tử Anh mỉm cười, nói.
- "Chào anh, tôi tên Tử Anh. "
- "Tử Anh sao?"
Trình Thanh Phong lẩm nhẩm nhắc lại cái tên này một lần nữa, niềm vui lộ rõ trên gương mặt.
- "Thật ra thì bọn cháu đã gặp nhau cách đây vài năm trước. Nhưng mỗi lần gặp nhau đều không có cơ hội trò chuyện. Bây giờ có thể gặp lại, cháu thật sự rất vui đấy ạ."
Trình Thanh Phong không một chút e ngại kể lại những lần gặp của cả hai. Những lần gặp đó đều tạo nên tiếng sét ái tình trong lòng anh ta.
- "Hôm nay thật sự ngại quá, không thể tiếp đãi anh chu đáo. Khi nào rảnh chúng ta cùng dùng bữa cơm đi, luôn tiện cho hai bọn trẻ làm quen với nhau."
Trình Chí Kiên vô cùng hài lòng về người con dâu này. Vậy nên đã cố tình tạo thêm một cuộc hẹn để cả hai gia đình có thể gặp nhau.
- "Được thôi, tôi rất sẵn lòng."
Ngày đầu tiên tiếp nhận công việc ở tập đoàn cũng có khá nhiều việc cần xử lý. Đến khi hết giờ làm việc, cô có chút vội vã trở về nhà, bởi vì cô vẫn không yên tâm về con gái. Tất nhiên giao con cho bà Lục chăm sóc cô rất yên tâm, nhưng điều làm cô lo lắng chính là sự nghịch ngợm của Eri có thể khiến bà Lục đau đầu.
Vừa về đến nhà lại nhìn thấy Eri đang ngồi cạnh ông Lục, ngoan ngoãn nghe ông kể chuyện.
Nhận được cuộc gọi, cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì mà bà Lục lại giao lại cô bé cho ông Lục trông chừng. Hết cách, ông cũng đành nhận luôn phần việc trông cháu bất đắc dĩ này.
- "Vì cậu bé nói dối quá nhiều lần, nên khi gặp sói thật thì không ai đến giúp cậu ấy nữa, đàn cừu của cậu ấy cứ vậy mà bị sói ăn thịt."
Giọng của ông Lục cứ vậy mà hòa vào câu chuyện, cô bé tập trung đến mực quên luôn cả việc mẹ về.
Lúc này, cô bé mới chạy đến ôm lấy cô.
- "Mẹ ơi."
- "Con ở nhà không nghịch đấy chứ?"
Lục Tử Anh cưng chiều hỏi.
Cô bé lập tức lắc đầu.
- "Không ạ."
Nhìn thấy Lục Tử Anh đã về đến, ông Lục lên tiếng gọi cô đến.
- "Tử Anh, mau qua đây."
Luôn tiện gọi vú Trương đến đưa cô bé Eri lên phòng thay quần áo.
Thấy cô đã đến, ông nghiêm giọng hỏi.
- "Thế nào? Con suy nghĩ đến đâu rồi."
Lục Tử Anh vẫn không một chút do dự, đáp.
- "Con sẽ không bỏ rơi Eri, thưa ba."
Ông Lục vẫn vô tư thưởng trà, cũng không còn tức giận như lần trước.
- "Được, ba chấp nhận để con chăm sóc con bé. Nhưng sau này, tất cả mọi chuyện con phải tự mình gánh vác."
Lục Tử Anh mừng rỡ, cô rất vui vì cuối cùng ba của cô có thể chấp nhận để cô sống cùng Eri.
- "Ba nói thật sao ạ?"
Cô muốn xác nhận thêm một lần nữa, để biết chắc chắn rằng bản thân mình không nghe nhầm.
- "Chuyện này còn nói đùa được sao? Ba không giống như con, nói dối không một chút áy náy."
Tuy là lời trách móc nhưng Lục Tử Anh vẫn rất vui.
- "Mau thay quần áo đi, còn phải đi cùng ba đến buổi tiệc của bác Trình."
Cô nhíu mày, khó hiểu hỏi lại ông.
- "Bác Trình sao?"
- "Phải, hôm nay là sinh nhật của bác ấy. Hai ba con chúng ta đến đó chúc mừng bác ấy, sau này con sẽ tiếp quản công việc của ba, cũng nên đến đó mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, chuyện làm ăn cũng dễ hơn."
Lục Hải Sơn nói rất đúng, việc làm ăn kinh doanh đương nhiên phải nhờ vào những mối quan hệ lớn. Huống chi, đây lại là chỗ bạn bè thân thiết của ba, cho dù không muốn cách mấy cũng phải nể mặt ông.
- "Vâng, vậy còn lên tầng thay quần áo. Ba chờ con một chút nhé!"
Buổi tiệc đã bắt đầu diễn ra, khách mời cũng đã đến mỗi lúc một đông đúc, nhìn sơ qua toàn những thương nhân tiếng tăm của thành phố C.
Lục Tử Anh diện một chiếc váy đuôi cá màu trắng, mái tóc dài buông thả đến chiếc eo nhỏ nhắn thon thả, nước da trắng trẻo cùng với gương mặt xinh xắn của cô phút chốc đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt.
- "Đến rồi sao."
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám, đang niềm nở đi đến đón tiếp hai ba con cô, chính là ông Trình, chủ tịch của tập đoàn Viễn Phong, là bạn thân thiết của ba cô.
- "Có chút việc nên đến muộn, xin lỗi ông nhé."
- "Đến đã là vui lắm rồi, sớm hay muộn không quan trọng."
Trình Chí Kiên bật cười, đáp.
- "Đây là Tử Anh, con gái của tôi."
Ông Lục chỉ về phía cô, hào hứng giới thiệu cho ông Trình.
- "Bác Trình, chúc bác sinh nhật vui vẻ ạ. Đây là chút quà nhỏ mà ba cháu gửi đến chú."
Lục Tử Anh mỉm cười, lễ phép chào hỏi. Cô không quên tặng cho ông Trình một bó hoa bách hợp tươi tắn.
- "Cảm ơn cháu."
Trình Chí Kiên vui vẻ nhận lấy bó hoa, không quên hỏi ông Lục.
- "Hóa ra đây là đứa con ông luôn miệng khoe khoang đấy sao."
- "Haha, phải. Con bé tốt nghiệp thạc sĩ ở Pháp, niềm tự hào của tôi đấy."
Lục Hải Sơn kiêu hãnh đáp.
Thế giới của những người lớn tuổi thường là những câu chuyện như thế. Cô lại càng không thích hợp nghe những chuyện này.
- "Ba à, dường như con để quên điện thoại trong xe thì phải, con đi xuống lấy nhé. Ba và bác Trình cứ nói chuyện đi ạ."
- "Để ba đi cùng con."
Ông Lục vẫn thấy không yên tâm để cô đến bãi đỗ xe một mình, bèn lên tiếng đề nghị.
- "Không sao đâu mà, ba cứ ở lại đi. Con sẽ quay lại ngay."
Cô mỉm cười, đáp.
Tuy vẫn không yên tâm, nhưng thấy cô đã kiên quyết như vậy ông cũng đành gật đầu.
- "Chú ý an toàn đấy nhé!"
- "Vâng ạ."
Nơi này đúng là rất rộng, rộng đến mức cô phải xách theo chiếc váy cồng kềnh này đi mãi mới đến lối ra.
Trong lúc loay hoay với chiếc váy, cô vô ý đụng phải một người đàn ông đi hướng ngược lại với mình. Suýt nữa thì ngã từ tầng cầu thang xuống. Cũng may, cô đã kịp thời giữ chặt cánh tay người đàn ông kia, và hơn nữa anh ta cũng đã đỡ lấy cô. Bằng không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi đưa cô an toàn lên phía trên cầu thang, người đàn ông chu đáo hỏi thăm tình hình của cô.
- "Cô không sao chứ? Có bị đau chỗ nào không?"
Lục Tử Anh nở nụ cười gượng gạo, gương mặt vẫn còn tái nhợt vì cú ngã suýt chết khi nãy.
- "Cảm ơn anh, tôi không sao đâu ạ."
Lúc này, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, còn chứa đựng cả niềm vui sướng. Anh ta phấn khởi lên tiếng.
- "Cô không nhớ ra tôi sao?"
Lục Tử Anh cau mày ngờ nghệch nhìn anh ta.
Người đàn ông này và cô từng gặp nhau sao? Sao cô lại không nhớ, cũng chẳng có chút ký ức ấn tượng nào nhỉ?
Thấy cô vẫn không có dấu hiệu nhớ ra mình, anh ta mỉm cười nói thêm.
- "Vài năm trước, chúng ta gặp nhau tại trường đại học ở thủ đô Paris. Tôi đụng trúng cô, còn làm rơi giấy tờ của cô. Khi đó cô còn nói có duyên sẽ gặp lại. Quên rồi sao?"
Từng câu từng chữ mà người đàn ông đó nói đều rất thuyết phục. Bây giờ thì cô đã nhớ ra năm đó đúng là có chuyện này, khi đó cô còn tưởng anh ta là du học sinh giống như cô.
- "À, thì ra là anh."
Lục Tử Anh mỉm cười, đáp.
- "Trái Đất này đúng là rất tròn, cuối cùng lại để tôi gặp được cô một lần nữa."
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, đến giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
- "Anh cũng đến đây dự tiệc sao?"
Để xoa dịu đi bầu không khí ngượng ngùng này, Lục Tử Anh chỉ tay về phía buổi tiệc, hỏi.
- "A, Vâng. Tôi đến để dự tiệc. Thế còn cô?"
Người đàn ông tò mò hỏi.
- "Tôi sao, tôi cũng đến để dự tiệc."
- "Hôm đó có chút vội vã, tôi vẫn chưa kịp hỏi tên cô. Cô tên gì vậy?"
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đi đến. Nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh cô, ông ta lên tiếng nhắc nhở.
- "Còn chậm chạp sẽ muộn mất, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
Người đàn ông nhìn sang phía cô có chút lưu luyến.
- "Anh mau đi đi, một lần nữa cảm ơn anh nhé!"
Nụ cười hai năm trước in sâu vào tâm trí đến tận bây giờ gặp lại vẫn còn thổn thức.
- "Vậy, tôi đi trước nhé!"
- "Vâng!"
Lục Tử Anh khẽ đáp.
Mở đầu buổi tiệc bằng một tiết mục vô cùng sống động. Trước màn hình led, là một đoạn clip chúc mừng sinh nhật ông Trình. Trong clip là một thanh niên trẻ tuổi, màu tóc trắng của hắn chính là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Bà Trình sắc mặt tái nhợt, bà lặng lẽ quan sát sắc mặt của ông Trình, toàn thân bà bắt đầu run rẩy.
- "Bố, hôm nay là sinh nhật của bố. Con lại không có mặt ở đó để chúc mừng. Chúc bố có thật nhiều sức khỏe, đương nhiên không phải để mắng con đâu đấy. Bố yên tâm đi, con làm xong việc sẽ về ngay thôi. Bố giữ gìn sức khỏe đấy nhé."
Từng hình ảnh, âm thanh trong đoạn clip vừa phát vô cùng chân thật.
Mọi người sau khi xem xong đoạn clip đều thay phiên nhau thì thầm.
- "Đấy là con trai út của ông Trình sao? Nghe bảo là tốt nghiệp thạc sĩ ở Pháp đấy."
- "Con vợ nhỏ thì quan tâm làm gì, vẫn là con trai lớn của ông ấy giỏi giang hơn. Một mình cậu ta lo cả một hợp đồng lớn đấy, tuổi trẻ đã làm nên sự nghiệp."
- "Chẳng phải vì con vợ nhỏ, lại ăn chơi lêu lổng nên mới bị đẩy sang Pháp sao?"
Những lời xì xào to nhỏ của mọi người xung quanh. Muốn không nghe cũng không thể, ông Trình vẻ mặt giận dữ nhìn sang ông Châu trợ lý.
- "Nó cố tình gây chuyện đây mà! Cố tình để tôi phải nghe thấy những lời lẽ như này."
- "Lão gia, không phải vậy đâu mà."
- "Bà im đi. Tất cả là tại bà, do bà quá nuông chiều nó. Nên nó mới vô phép vô tắc, ngông cuồng to gan vậy đó. Hứ!"
Bà Trình gấp rút giải thích thay con trai, nhưng vẫn bị ông Trình quát mắng khiến bà cũng chẳng dám nói thêm nữa.
Từ đầu buổi đến giờ không thấy Lục Tử Anh đâu, ông Lục sốt ruột định đi tìm thì cô đã kịp đi đến.
- "Con đi đâu vậy hả? Ba còn tưởng con gặp phải chuyện gì đấy."
Cô mỉm cười đi đến khoác lấy cánh tay ông, đáp.
- "Con đi dạo xung quanh thôi ạ. Buổi tiệc xong rồi sao ạ?"
Ông Lục thở dài, trả lời.
- "Xảy ra chút chuyện, con trai nhỏ của bác Trình dành tặng cho bác ấy một món quà bất ngờ. "
Nói đến đây, Lục Hải Sơn bật cười.
- "Đúng là nghịch ngợm."
Hai ba con còn đang hay say nói chuyện thì ông Trình cùng với con trai đi đến.
Cả hai lại gặp nhau thêm một lần nữa, nhưng lần này sẽ khác hẳn những lần trước.
- "Khi nãy còn chưa nói với ông và cháu đây. Đây là Thanh Phong, con trai tôi."
Trình Thanh Phong lễ phép gật đầu chào ông Lục. Ánh mắt của anh ta rất nhanh đã di chuyển đến Lục Tử Anh.
- "Chú cháu ta cũng đâu còn xa lạ gì đúng không."
Ông Lục nở nụ cười hỏi.
- "Vâng, thưa chú."
Trình Thanh Phong nhanh nhẹn đáp.
- "Đây là con gái của chú."
Lục Tử Anh mỉm cười, nói.
- "Chào anh, tôi tên Tử Anh. "
- "Tử Anh sao?"
Trình Thanh Phong lẩm nhẩm nhắc lại cái tên này một lần nữa, niềm vui lộ rõ trên gương mặt.
- "Thật ra thì bọn cháu đã gặp nhau cách đây vài năm trước. Nhưng mỗi lần gặp nhau đều không có cơ hội trò chuyện. Bây giờ có thể gặp lại, cháu thật sự rất vui đấy ạ."
Trình Thanh Phong không một chút e ngại kể lại những lần gặp của cả hai. Những lần gặp đó đều tạo nên tiếng sét ái tình trong lòng anh ta.
- "Hôm nay thật sự ngại quá, không thể tiếp đãi anh chu đáo. Khi nào rảnh chúng ta cùng dùng bữa cơm đi, luôn tiện cho hai bọn trẻ làm quen với nhau."
Trình Chí Kiên vô cùng hài lòng về người con dâu này. Vậy nên đã cố tình tạo thêm một cuộc hẹn để cả hai gia đình có thể gặp nhau.
- "Được thôi, tôi rất sẵn lòng."