• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải Lăng Thần không biết chính mình có biệt danh như vậy, chỉ là trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có người lại trực tiếp kêu tên đó trước mặt mình như này. Bởi vậy hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ, hận không thể dọc theo khe đất mà biến mất.

Chung quanh có không ít bạn học nghe thấy câu "vương tử vườn trường" của Bạch Linh thì đều tò mò mà nhìn qua bên này.

Sau khi nhìn thấy Lăng Thần thì mọi người liền hiểu rõ mọi chuyện rồi cười cười.

Ở đây chỉ có Yến Lạc là bày ra bản mặt xám xịt, nhìn thấy người này vẫn còn đang đỡ Bạch Linh thì sắc mặt càng khó coi hơn.

Yến Lạc lập tức ôm Bạch Linh vào lòng mình, ánh mắt tràn ngập địch ý mà nhìn chằm chằm vương tử vườn trường.

Vương tử? Chỉ dựa vào hắn ta sao?

Yến Lạc cảm thấy chỉ cần một mình hắn là có thể chấp cả ba tên vương tử vườn trường kia rồi.

- A, xin lỗi.

Lúc này Bạch Linh mới nhận ra mình buột miệng kêu biệt danh của Lăng Thần nên có chút xấu hổ cười một cái.

- Không sao.


Lăng Thần lắc đầu, con ngươi mang ý cười chợt chạm với tầm mắt sắc bén của Yến Lạc, sau đó liền rời đi.

Biểu tình Yến Lạc giống như không quen biết mình, nhưng Lăng Thần lại có ấn tượng rất sâu sắc với hắn.

Dù sao trong trường học, người có thể đánh nhau, trốn tiết mà bị đúp lại ngoại trừ Yến Lạc ra thì không hề có người thứ hai.

- Chúng tôi đi trước nhé.

Bạch Linh nhận thấy cánh tay ôm bả vai mình càng thêm dùng sức thì không khỏi lo lắng Yến Lạc lại phát điên cái gì nữa.

Sau khi cười chào tạm biệt Lăng Thần thì cô gần như là bị Yến Lạc kéo đi.

Cô hơi lảo đảo, ôm trà sữa ngửa đầu xem hắn.

- Anh làm gì vậy?

Yến Lạc nhấp môi không nói một lời, sải bước đi thẳng về phía trường học.

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy hắn đang tức giận nhưng lại không rõ hắn tức giận vì cái gì.

Chả lẽ là vì cô gọi người kia là "vương tử vườn trường" sao?

Cô kéo kéo vạt áo hắn, bất đắc dĩ giải thích.

- Vương tử vườn trường là biệt danh người khác đặt cho hắn, tôi tạm thời không nhớ nổi tên hắn nên mới buột miệng nói ra biệt danh kia.

Yến Lạc nghe vậy càng tức giận, hắn đã không nhắc đến tên Lăng Thần kia rồi mà cô còn nhắc đến nữa!

Bạch Linh cảm thấy Yến Lạc ngày càng tức giận, nhưng vì suy nghĩ cho bản thân nên chỉ có thể nhẫn nại mà ngoãn ngoãn đi dỗ dành hắn.

Chỉ là khuyên can mãi Yến Lạc cũng đều không nghe vào, thậm chí cô vừa mới nhắc đến nam sinh kia thì sắc mặt hắn lại càng khó coi hơn nữa.

Bạch Linh chỉ đành liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm xem có đồ vật nào có thể giúp mình tạm thời thoát thân hay không thì đột nhiên cô thấy một bà cụ đang bán kẹo hồ lô ở trước cổng trường.

Cô lập tức kéo lấy Yến Lạc, cất lên chất giọng làm nũng mà nói:

- Anh Yến Lạc, em muốn ăn kẹo hồ lô.

Giọng nói mềm mại trong trẻo này khiến trái tim Yến Lạc không khỏi dựng thẳng lông tơ.

Hắn nhìn chằm chằm cô, nói:

- Gọi lại lần nữa.

Bạch Linh: "......"

- Anh...

Hắn lắc đầu.

- Không đúng, không phải kêu như vậy.

Bạch Linh có chút khó xử, nhưng vẫn phải chấp thuận theo.

- Nhanh lên.

Yến Lạc lại thúc giục.

Vì an toàn của chính mình, Bạch Linh chỉ đành lấy giọng, dùng hết toàn bộ khả năng làm nũng trong đời này của mình, phe phẩy cánh tay Yến Lạc mà ngửa đầu kêu:

- Anh Yến Lạc...

Một tiếng kêu này khiến cả thể xác và tinh thần của Yến Lạc đều cảm thấy thoải mái không thôi. Hắn thấy cô cực kỳ đáng yêu, liền nổi lên ý trêu ghẹo.

Hắn mặt không đổi sắc, duỗi tay chỉ vào môi mình, vẻ mặt vui sướng nói:

- Anh sẽ mua kẹo cho em, nhưng chỗ này của anh khô quá, em thơm nó được không?

Bạch Linh nghe vậy thì trợn tròn mắt.

Khô cái đầu nhà anh!

Nhưng dù sao cũng hết cách, cô liền nhón chân lên thơm một cái vào môi hắn, sau đó vội chạy về phòng học.

Yến Lạc vẫn sững sờ tại chỗ, tay còn không ngừng sờ sờ cánh môi còn lưu lại độ ấm.

Vừa rồi Bạch Linh quá mức chủ động ngược lại khiến hắn có loại cảm giác vuột mất vật gì đó trong tay, đặc biệt là tên vương tử vườn trường kia, cô còn cười với hắn ta, chẳng lẽ cô thích mẫu người như vậy sao?

Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Yến Lạc lại không có lòng tin về ngoại hình của mình như vậy.

Ở phòng học trong chốc lát, đến khi nghỉ trưa kết thúc hắn mới gọi điện cho Đổng Nam.

Mà bên Đổng Nam đang chờ hắn trả lời tin nhắn đến mức cả thể xác và tâm thần đều mệt mỏi không thôi, nhìn thấy điện thoại đến thì liền nghe ngay.

- Alo, Yến ca, anh nói chuyện anh em là thật hay giả vậy.

Yến Lạc móc ra điếu thuốc, châm lửa rồi bình tĩnh nói:

- Giả.

- Ồ.

Đổng Nam lập tức thở phào một hơi.

- Anh muốn loại trừ hết lời đồn về chị dâu nên mới nghĩ ra lời nói dối này đúng không?

Yến Lạc không giải thích nhiều chỉ ừ theo hắn.

- Ôi trời, không cần thiết vậy đâu. Em đăng bài này lên đảm bảo tin đồn về chị dâu sẽ được làm rõ.

Đổng Nam nhìn thời gian, nói tiếp.

- Sắp đến giờ rồi, Yến ca, nghỉ trưa sắp kết thúc rồi, có đăng bài không?

Yến Lạc trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Đăng đi, đừng phủ nhận chuyện tôi là bạn trai của em ấy, cũng đừng chủ động thừa nhận.

Đổng Nam hiểu rõ đáp:


- Đã rõ, em cúp máy trước nha.


Nói xong, Đổng Nam liền thao tác tay trên bàn phím, một bài đăng lặng lẽ xuất hiện trên trang đầu diễn đàn trường học.


- ---------------


- Mạn Châu Sa -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK