• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường học rộng lớn như vậy, chuyện Yến Lạc tình cờ đi qua cửa sổ như này Bạch Linh nào có từng nghĩ đến.

Đây là khu dạy của lớp A, B, C, D, học sinh lớp E như hắn đáng lý phải ở bên khu đặc biệt kia mới đúng, sao lại qua đây làm gì?

Hơn nữa từ trong ánh mắt của hắn, Bạch Linh có thể cảm thấy được hai chữ "trào phúng" rất rõ ràng.

Cô mím mím môi, mở to hai mắt trừng về phía hắn.

Hành động này nào có giống dáng vẻ khi nói xấu sau lưng người khác đâu chứ!

Chỉ là cô đã quên mắt rằng hiện giờ hai mắt cô vẫn còn sưng húp lên, hành động này ở trong mắt Yến Lạc, cô lại giống như một chú thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hồng sau khi khóc, nhìn cực kỳ đáng thương.

Đã khóc sao?

Yến Lạc khẽ rũ mi, trong lòng cảm thấy có chút đáng tiếc vì không được tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trốn ở phòng mà khóc của chú thỏ nhỏ này.


- Cô vừa mới nói sinh hoạt cá nhân của tôi rất loạn hử?

Hắn khẽ mấp máy bờ môi mỏng, ngữ khí thong thả mà hỏi.

Bởi vì không có ý định hạ giọng nên đã hấp dẫn không ít bạn cùng khối với Bạch Linh nhìn qua bên đây.

Giữa những bộ quần áo quân sự với màu xanh đậm, đột nhiên lại xuất hiện một soái ca mặc áo thun đen, đừng nói là nhận ra Yến Lạc là ai, mà ngay cả những nữ sinh không biết hắn cũng say mê vì gương mặt tuấn tú kia.

Nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng cảm thán "đẹp trai quá", thì Bạch Linh chỉ mím mím môi không nói một lời nào.

Yến Lạc cười nhẹ một tiếng, hai tay chợt chống trên bệ cửa sổ, khom lưng dựa sát đến bên tai cô.

Hắn dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được mà nói:

- Đúng vậy, tôi loạn như vậy đấy. Bị người như tôi ngủ thì có cảm nghĩ gì nào?

Hơi thở ấm áp phả thẳng vào lỗ tai khiến mặt Bạch Linh lập tức đỏ ửng lên. Cô vừa tức giận bởi những lời vô sỉ này của hắn, mà cũng càng sợ hãi có người sẽ nghe thấy lời này.

Ánh mắt cô chợt quét tới trên người Dĩ Tôn, phát hiện biểu tình của hắn không có gì thay đổi thì mới thở phào một hơi.

Mặc kệ như thế nào, cô thật sự không muốn có tiếp xúc gì với Yến Lạc khi ở trong trường học.

Nếu chuyện tối hôm đó cô nghĩ mãi không ra, vậy thì cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Bạch Linh im lặng làm tiếng cười của Yến Lạc ngày càng to hơn. Hắn ung dung nhìn dáng vẻ thở phì phì của cô, sau đó chuyển tầm mắt đến trên người Dĩ Tôn, nói:

- Lần sau còn để tôi biết được cậu ở sau lưng nói về tôi nữa thì cẩn thận cái lưỡi của cậu đó!

Dĩ Tôn lập tức đưa hai tay lên che miệng lại, thành thật gật gật đầu không dám hé răng.

Cũng may đúng lúc này tiếng còi triệu tập đội ngũ vang lên mới đánh gãy bầu không khí quỷ dị giữa bọn họ.

Mấy người xung quanh không có thời gian tiếp tục ngắm soái ca, cả lũ sôi nổi đứng dậy xuống dưới lầu tập hợp. Rất nhiều nữ sinh khi đi qua Yến Lạc đều trộm liếc hắn vài lần, nhưng tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên người của Bạch Linh.

Lúc cô đi qua người Yến Lạc thì rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của hắn giống như dã thú không e dè gì mà cứ dừng ở trên người mình.

- Đồ điên.

Cô lẩm bẩm một tiếng rồi theo bạn học đi xuống lầu tập hợp.

Khu dạy học vốn đang rất náo nhiệt trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh. Yến Lạc đứng tại chỗ, ý cười trên mặt cũng không còn nữa.

Hai nam sinh phía sau nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng một nam sinh tóc quăn mở miệng hỏi:

- Yến thiếu, mọi người đi xuống hết rồi.

Yến Lạc chỉ "ừ" một tiếng rồi sải bước đi xuống dưới.

- Gọi vài người đến sân bóng, hôm nay hoạt động gân cốt một chút.

Nam sinh tóc quăn muốn nói lại thôi, thật ra hắn muốn hỏi là, không phải Yến thiếu nói là qua khu bên này có việc cần làm hay sao? Tình huống hiện giờ là sao? Tại sao chả làm cái gì đã rời đi rồi?

Một nam sinh tóc vàng khác nhìn có vẻ nhạy bén hơn, hắn khẽ khuých khuỷ tay ý bảo nam sinh tóc quăn kia ngậm miệng lại, sau đó nói:

- Đã rõ, để em đi gọi mấy người biết chơi đến đây cho đại ca.

Chờ bóng dáng Yến thiếu biến mất ở đoạn ngoặt chỗ cầu thang, nam sinh tóc quăn mới trừng mắt người bên cạnh, hỏi:

- Cậu khuých tôi làm gì?

- Quyển Đồ, cậu là thật sự khờ hay đang giả ngốc thế?

Nhất Giang tức giận nói một lèo.

- Yến thiếu rõ ràng là qua đây để xem nữ sinh vừa nãy đấy!

- Hả?

Quyển Đồ mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó liền vỗ đầu một cái mới hiểu rõ mọi chuyện.

- Thì ra là vậy!

Hắn quay đầu nhìn về phía Nhất Giang, vẻ mặt giống như ta đây rất hiểu rõ, nói:

- Cho nên Yến thiếu thích nữ sinh chửi mình?

Nhất Giang cạn lời, trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi to đùng.

Mẹ nó, mạch não tên này chứa cái gì thế?

Nhất Giang cảm thấy đầu óc của tên Quyển Đồ này không thể so với người bình thường được, bởi vì nếu như làm vậy e rằng sẽ hạ thấp khả năng tư duy của người bình thường mất thôi!

......

Ngoại trừ buổi sáng nói xấu bị Yến Lạc phát hiện, thì ngày hôm nay cũng xem như khá thuận lợi đối với Bạch Linh. Thậm chí còn có nữ sinh chủ động tìm cô tán ngẫu, chỉ là đều có liên quan đến Yến Lạc.

Sau khi quân huấn buổi chiều kết thúc, không trung chợt lất phất mưa nhỏ, sương mù mênh mông.

Bạch Linh cầm ô về tới nhà, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy vài người đang ngồi trên sô pha.

Biểu tình của dì Bạch ngưng trọng, mà chú Hoắc vốn luôn ôn hoà lúc này cũng không hề có ý cười trên mặt. Ngồi đối diện hai người là một người đàn ông mặc tây trang đen lịch sự, bên cạnh còn có hai người đứng nghiêm nghị, nhìn giống như là vệ sỹ.


Ánh mắt dì Bạch đầy phức tạp nhìn về phía cô, nói:


- Linh Linh, cha nuôi cháu đến.


Bạch Linh buông ô xuống, cô biết có lẽ hôm nay sẽ là ngày cuối cô được ở cùng với gia đình dì Bạch.


- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK