• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có lẽ chờ lát nữa em sẽ biết thôi.

Dứt lời Yến Lạc liền giải phóng vật hùng vĩ kia, mất đi ngăn cản nó lập tức nảy ra đánh vào đùi Bạch Linh một cái.

Hắn để vật to lớn trước cửa nụ hoa, nhẹ nhàng cọ xát vài cái.

- Yến Lạc... đừng...

Hai nơi riêng tư tiếp xúc với nhau, độ ấm nóng của vật to lớn kia truyền đến khiến Bạch Linh hơi hoảng hốt.

Mặc kệ tiếng cầu xin của cô, Yến Lạc không chút lưu tình mà nhấp eo về trước một phát. Xen lẫn tiếng thét chói tai của cô, vật to lớn liền cắm vào nơi sâu nhất của nụ hoa.

- A......

Miệng nhỏ hơi mấp máy, hai chân cô kẹp chặt lấy eo Yến Lạc, trên mặt đỏ ửng cực kỳ đáng thương.

Cắm... cắm vào rồi...


Rõ ràng là bị hắn cưỡng ép, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy khoái cảm khắp người. Bạch Linh cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại phản ứng hoàn toàn trái ngược.

- Hửm?

Yến Lạc đã nhận ra người dưới thân đã buông lỏng, hắn hơi cúi người hôn nhẹ lên cánh môi cô, hỏi.

- Nghĩ cái gì thế hả?

Không chờ Yến Lạc nghĩ nhiều, Bạch Linh đã duỗi tay kéo lấy cổ hắn, dường như phát tiết mà cào hắn hai nhát, kết quả không có sức nên chỉ để lại vài vết hồng nhạt.

Cánh môi mềm mại bị Yến Lạc hôn lấy, Bạch Linh không hề giãy giụa mà ôm chặt lấy cổ hắn. Hai thân thể trần trụi dán sát vào nhau không chút kẽ hở, nhiệt độ cực nóng toả ra từ hai cơ thể như muốn hoà tan hết thảy mọi vật xung quanh, làm thế giới này chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.

Yến Lạc khẽ động đậy thân dưới, Bạch Linh lập tức không chịu nổi "ưm" một tiếng rồi kẹp chặt lấy eo hắn.

- Yến... Yến Lạc......

Bạch Linh nức nở kêu tên hắn.

- Xin tha tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em đâu.

Yến Lạc rời đi đôi môi mềm mại, nhìn cánh môi bị mình gặm đến đỏ hồng, đáy mắt nhiễm đầy vẻ tình dục.

- Không... không phải...

Bạch Linh thở hổn hển, khoái cảm truyền đến khiến cô như sắp rên rỉ thành tiếng.

- Vì... vì sao, lại... thoải mái... như vậy......

Đắm chìm trong khoái cảm, cuối cùng cô cũng nói ra suy nghĩ chân thật của mình.

Yến Lạc nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cười nhẹ một tiếng, hơi nâng người lên bóp lấy eo cô rồi điên cuồng ra vào.

- A......

Bạch Linh giống như một chú thiên nga xinh đẹp khẽ ưỡn cổ thành một độ cung duyên dáng, thân mình mảnh khảnh nhìn cực kỳ mê người.

Một tay khác của Yến Lacn chợt nắm lấy bầu ngực đầy đã, không ngừng nhào lặn, thậm chí còn khom lưng khẽ cắn lên làn da mềm mịn, để lại một loạt dấu vết ái muội.

Bạch Linh bị cắn vừa đau vừa sảng, bên dưới theo đó cũng co chặt lại khiến Yến Lạc sảng đến mức run cả người.

- Chặt quá, thả lỏng một chút.

- Ưm... Ư... A...

Bạch Linh nhịn không được kêu lên thành tiếng. Bên dưới khoái cảm chồng chất đã có chút toan dại, cô bất lực đẩy đẩy bả vai hắn, kiều suyễn rên rỉ:

- Sâu quá rồi... Ưm... A a... chậm... chậm một chút.

Mặc kệ lời cầu xin của Bạch Linh, Yến Lạc chợt kéo ra hai chân cô, sau đó lại hung hăng đâm vào trong hang động.

- Không được... A... Ưm... A... ha....

Bạch Linh sao chịu nổi sự đòi hỏi mãnh liệt như vậy, chẳng qua nổi năm phút cả người cô liền run rẩy rồi thét chói tai đạt tới cao trào.

Yến Lạc thở hổn hển một tiếng, khẽ rút ra vật hùng vĩ rồi quan sát nụ hoa đang nở rộ kia.

- Ưm... hu hu... đã nói không chịu nổi rồi mà... hu hu...

Bạch Linh bụm mặt khóc, cảm thấy quá xấu hổ.

- Được rồi, đừng khóc nữa.

Dứt lời Yến Lạc chợt ngồi dậy, sau đó ôm cô vào trong lòng ngực, vật to lớn lại lần nữa cắm vào trong nụ hoa.

- A......

Bạch Linh "ưm" một tiếng, cả người nhũn ra ngã vào trong ngực Yến Lạc.

Nhận thấy hắn lại muốn bắt đầu một vòng chinh phạt mới, cô lập tức tỏ vẻ đáng thương xin tha.

- Đừng, đủ rồi......

Vừa mới trải qua cao trào lại lần nữa bị hắn lăn lộn khiến cô suýt chút nữa cao trào lần thứ hai.

Yến Lạc cúi đầu hôn lên cổ cô một dấu dâu tây đỏ, hận không thể để lại dấu ấn thuộc về mình trên khắp cơ thể cô.

Bên dưới hắn lại không ngừng đòi lấy, Bạch Linh chỉ cảm thấy khoái cảm như điện giật, cả người kích thích đến mức ngón chân đều nhịn không được cuộn tròn lên.

- Aaa... không cần... A... ha... nhanh quá...

Bạch Linh rên rỉ kêu lên, khắp phòng vang vọng tiếng cơ thể va chạm và tiếng rên rỉ.

Yến Lạc liếm liếm vành tai cô, cười nhẹ nói:

- Thoải mái không?

- Chậm lại chút... A... không...

Hai tay Bạch Linh lung tay bắt lấy sau lưng hắn, để lại trên đó một vệt đỏ ái muội. Tư thế ngồi này khiến vật to lớn kia đi vào quá sâu, khiến cô khó mà chịu đựng nổi.

Không biết trôi qua bao lâu, Bạch Linh đột nhiên cong eo lên, thét chói tai rồi cao trào.


Bởi vì cao trào nên bên trong nụ hoa không ngừng co rút lại khiến Yến Lạc cảm thấy sảng đến tê da dầu. Bên dưới như có hàng trăm hàng nghìn miệng nhỏ không ngừng cắn hút, hắn gấp rút ra vào thêm mấy chục phát rồi mới phóng thích tinh hoa vào nơi sâu nhất của nụ hoa, cả hai ôm lấy nhau rồi chìm vào giấc ngủ.


- ---------------


- Mạn Châu Sa -


Mọi người thấy hay thì like+ theo dõi truyện để ủng hộ Sa nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK