• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi học nhiều năm như vậy, chưa lần nào Bạch Linh khát vọng trường học cho nghỉ như hiện giờ.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi huấn luyện kết thúc, cô liền nhìn thấy Yến Lạc trong bộ sơ mi đen tay ngắn đang được đám nữ sinh vây xung quanh.

Hắn thật sự quá nổi bật, cô muốn không chú ý đến hắn cũng khó mà làm được.

Nhưng mà cũng nhờ phúc của đám nữ sinh kia mà cô có thể lẩn vào trong đám người để tránh khỏi hắn.

Nhiều người mặc đồng phục quân sự như vậy, chỉ cần cô kéo thấp vành nón xuống, dù là dì Bạch đến thì cũng không thể lập tức tìm thấy cô.

Bạch Linh theo đám người đi về phía nhà ăn, hơn nửa khuôn mặt đều bị che dưới vành nón. Cô cúi thấp đầu, người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được chiếc cằm trắng nõn.

Không chờ cô đi được vài bước, chung quanh lập tức truyền đến tiếng kêu kinh ngạc. Sau đó cổ áo liền bị Yến Lạc nắm lấy, một tay hắn cắm vào túi, từ trên cao nhìn xuống cô, hỏi:

- Định đi đâu?

Bạch Linh vừa kinh sợ vừa khó hiểu.

Sao hắn lại tìm được cô trong đám người đông đúc này vậy?


Yến Lạc thấy cô giả điếc không trả lời thì cũng không nói lời gì, túm lấy cổ áo cô rồi đi về hướng ngược lại nhà ăn.

- Anh làm gì thế!

Bạch Linh sắp tức chết rồi! Sao trốn như thế nào cũng không thoát nổi kẻ điên này vậy!

- Ăn cơm.

Yến Lạc thong thả trả lời.

Sáng sớm hôm nay, cô không ngồi xe trong nhà đi trường học, vì cố tính tránh hắn nên đã dậy từ rất sớm rồi đi xe buýt đến trường.

Tuy rằng ở nhà không thể tránh hắn, nhưng cô vẫn muốn tận lực giảm bớt khả năng chạm mặt giữa hai người.

Ai ngờ tới, buổi sáng hắn không đi học mà lại chạy đến cửa sân thể dục đợi cô, hơn nữa còn liếc mắt một cái liền bắt được cô trong đám người này.

Bạch Linh lập tức giãy giụa, thở phì phì nói:

- Đây không phải đường đến nhà ăn!

Yến Lạc bị cô cào có chút phiền, dứt khoát chặn ngang eo rồi bế bổng cô trên vai.

- A!

Bạch Linh sợ hãi kêu lên một tiếng, không ngoài dự đoán, đám người chung quanh cũng kinh ngạc hô lên.

Cô cảm thấy may mắn vì vành nón đủ thấp nên mới không ai có thể nhận ra mình, bằng không cô thật sự không có mặt mũi để học tiếp ở cái trường này rồi.

- Anh buông tôi ra!

Cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn đứt thịt trên vai hắn xuống.

- Còn giãy giụa nữa tôi liền hôn em tại đây đó.

Yến Lạc đột nhiên dừng bước, cúi đầu uy hiếp.

Bạch Linh: "......"

Anh lợi hại, anh ghê gớm, anh là nhất!

Bạch Linh chỉ đành thuận theo, không hé răng nửa lời.

Sau khi thoát ly khỏi đám người, cô mới ấm ức mở miệng.

- Hiện tại có thể thả tôi xuống được chưa? Dù gì tôi cũng không chạy thoát khỏi anh được.

Yến Lạc khẽ nhíu mày, ước chừng thân thể cô rồi mới nói:

- Em quá nhẹ.

- ...... Cho nên có thể thả tôi xuống không?

Cô thật sự không còn gì để nói, không hiểu nổi trong não hắn đang chứa cái gì.

Yến Lạc thấy cô không phản kháng thì tâm tình khá tốt, hiếm khi nghe lời mà thả cô xuống dưới.

- Nói đi, anh muốn đưa tôi đi đâu ăn cơm? Ăn cơm căng tin không phải là được rồi sao?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô viết rõ ràng hai chữ "không vui".

Yến Lạc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá thân thể cô một lượt.

- Ăn cơm căn tin rồi ăn thành bộ dáng khô quắt như này hả?

Bạch Linh cúi đầu nhìn chính mình, khô quắt?

Tay hắn chợt bóp lấy eo cô, đo đạc một chút, nói:

- Nhìn xem, eo em nhỏ quá, một tay tôi cũng đủ bẻ gãy rồi.

Bên hông có chút ngứa, cô bị hắn chạm vào suýt chút nữa cười ra tiếng. Vất vả lắm mới hất được tay hắn ra, nói:

- Có liên quan đến anh à?

Yến Lạc nói với vẻ mặt tất nhiên.

- Sờ không thoải mái lắm, cộm tay, khi ngủ sợ sẽ làm hỏng em.

!!!

Sắc mặt Bạch Linh bừng đỏ lên.

- Anh anh anh... Anh nói bậy bạ gì ở trong trường học thế!

- Dù gì cũng không ai nghe thấy được lời tôi nói.

Hắn nhếch môi cười rồi nói tiếp.

- Tôi ước gì tất cả mọi người đều biết chúng ta đã lên giường. Nhưng tôi biết em sẽ không vui, cho nên chưa nói ra. Có phải tôi rất tâm lý hay không.

Bạch Linh: "......"

Vâng, anh rất tâm lý, nhưng là tâm lý bất thường!

Hiện giờ cô cũng hơi quen với mạch não không bình thường của Yến Lạc rồi, cũng không cãi cọ với hắn về những việc này. Nhưng trước khi tốt nghiệp, cô chỉ muốn được sống bình thường như bao người khác.

- Hôm nay tôi sẽ đi ăn với anh, nhưng anh phải đáp ứng tôi một việc.

Bạch Linh định cò kè mặc cả.

Yến Lạc nhìn dáng vẻ suy tính của cô thì thấy rất đáng yêu, cho nên liền sẵn lòng cho cô chút ngon ngọt.

- Nếu là không cho tôi ngủ em thì không được.

Bạch Linh nghe hắn nói vậy thì nghẹn ứ lời, một lúc sau mới gằn ra một câu.

- Tôi không muốn để mọi người biết quan hệ giữa chúng ta.


Yến Lạc rũ mắt tự hỏi trong chốc lát, sau đó nghiêm túc hỏi:


- Em nói là quan hệ lên giường hay là cái gì?


- ---------------


- Mạn Châu Sa -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK