• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban quốc tế.

Thích Du tiếp nhận ánh mắt của toàn bộ bạn học như là nhìn dũng sĩ, bình tĩnh ngồi xuống.

Thừa dịp thầy giáo chưa đến, Mạnh Hạ Thần xoay đầu lại, cầm điện thoại, cùng Thích Du một câu một câu nói chuyện bài viết mới vừa ra lò.

Thích Du nhìn thời gian đăng bài.

À,học sinh cấp ba đầu năm nay có thể làm paparazzi được rồi đó, tốc độ này so với phòng làm việc truyền thông chuyên nghiệp còn nhanh hơn.

Chân trước chưa bước vào lớp, chân sau bài đăng đã chồng chất rất cao.

Nghe Mạnh Hạ Thần đọc bình luận.

Cũng may Thích Du biết nhân vật chính là mình và Tạ Cảnh, nếu không thì thực sự chẳng hiểu họ đang nói gì.

Mới đầu Mạnh Hạ Thần nói: "Quá giống nhau, đây chính là tướng phu thê trong truyền thuyết..."

Thích Du còn có thể khí định thần nhàn trả lời: "Bình thường người đẹp thì đẹp liên miên bất tận, chỉ có người quái dị mới xấu đến thiên kì bách quái *."

* Ý của câu này chắc là: vì 2 người đều đẹp nên mới được nói là có tướng phu thê, còn nếu 2 người mà xấu thì bị mọi người bảo là quái dị.

Mạnh Hạ Thần tiếp tục nói: "Chuyển cục dân chính đến, mời hai người ngay lập tức kết hôn..."

Thích Du rốt cuộc nhịn không được, có chút ghét bỏ: "Những học sinh này xảy ra chuyện gì vậy, chuyện tối thiểu nhất cũng không biết sao?"

"Căn cứ luật hôn nhân của nước ta quy định: Tuổi kết hôn của nam không thể sớm hơn 22 tuổi, nữ thì không thể sớm hơn 20 tuổi, bọn họ đây là công khai ủng hộ phạm pháp?"

Mạnh Hạ Thần: "Trâu bò!"

Thích thần không hổ là Thích thần.


Nhưng mà càng trâu bò hơn nữa.

Hắn thấy Thích thần từ trong cặp sách lấy ra một cái Laptop, trước thời gian vào học còn năm phút, đã làm bài viết biến mất...

Không sai, mất tăm mất tích.

Mạnh Hạ Thần và Diệp Lạc Ti một đường vây xem Thích thần: "..."

Ánh mắt nhìn Thích Du chẳng khác nào đang nhìn thần tiên.

Lúc này.

Còn đang lướt bình luận của các bạn học, reset lại thì phát hiện bài đăng không còn nữa, thay vào đó là một dòng chữ màu xanh lá: Xây dựng tổ quốc, quét dọn người thiếu kiến thức pháp luật.

Cùng dòng chữ lần trước "Học tập cho giỏi, ăn dưa lý trí." không hề sai biệt.

Học sinh đồng thời chứng kiến hai lần forum trường bị hack quả thực muốn điên rồi.

Cmn!

Trường học không tra ra được là học sinh nào làm à?

Chắc chắn không có khả năng là thầy cô.

Không đúng, cũng có thể đấy, dù sao giọng điệu này còn rất giáo viên chủ nhiệm!

Nhưng, có thầy cô giáo nào lại ăn dưa sáng sớm đâu!

Bọn họ không dám bàn tán ở forum trường học thì túm tụm lại với nhau bắt đầu thảo luận.

Đến cùng là đại thần nào làm được.

Trường học của bọn họ có nhân vật trâu bò như vậy à.

Bọn họ không hề hoài nghi đến Thích Du, dù sao cũng là con gái, xưa nay chẳng thể nào có quan hệ gì với những nhân tài kỹ thuật.

Bọn họ cuối cùng hoài nghi đến Tạ Cảnh.

Về sau, khi Mạnh Hạ Thần nghe ngóng tin tức rồi truyền đạt lại cho Thích Du.

Thích Du nhịn cười không nổi, đuôi mắt cong lên: "Không tệ."

"Bọn họ cuối cùng cũng thông minh một lần."

Tạ Cảnh quả thật có bản lĩnh này.

Chỉ là... người này chẳng mấy khi chú ý tới forum trường học.

Mà lúc hắn biết đến sự tồn tại của diễn đàn...

Dựa theo sự hiểu biết của Thích Du, chỉ sợ cũng không đơn giản là bài đăng biến mất.

Mà là toàn bộ diễn đàn sập.

Lúc Thích Du cười lên, lập tức có cảm giác tiên khí như tiểu tiên nữ.

Không giống Thích thần cao quý lãnh diễm.

Mạnh Hạ Thần che trái tim nhỏ lại: "Thích thần, cậu đừng cười."

"Còn cười nữa thì trái tim của tôi nhảy ra ngoài mất."

Nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn, Thích Du chậm rãi mở tập đề mà tối hôm qua mình không làm được một chữ nào.

Lần trước chỉ một buổi thôi đã làm xong một đống đề vật lý, hiện tại thì tràn ngập màu trắng.

Nghĩ đến bộ dáng như tranh giành tình nhân của hai thầy, Thích Du cảm thấy mình không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

Ai ngờ, cô vừa cầm bút.

Lâm Bắc Tông ôm một quả bóng rổ khoan thai tới muộn, tư thái nhàn hạ đi tới: "Thích Du, tâm sự."

Suýt nữa quên mất chính sự.

Thừa dịp còn chưa tới thời gian lên lớp, Thích Du và Lâm Bắc Tông đi ra bên ngoài phòng học, theo lan can nhìn xuống.

Lâm Bắc Tông nói với cô một chút thông tin liên quan tới Thôi Diệc Trạch.

"Cậu ta từ cấp hai Nhất Trung thi đậu trường mình, thành tích lúc ấy có thể tiến vào ban nhất, nhưng lại nói là tương lai muốn xuất ngoại nên lựa chọn ban quốc tế."

"Trong bảng điểm thi cấp ba lúc trước, cậu ta xếp thứ năm toàn trường, thứ nhất ban quốc tế, về sau khi vào ban mình, dần dần không nghe đến tên của hắn nữa."

"Bình thường rất ít nói, trừ Từ Mạn Oanh thì hiếm khi cùng những bạn học khác giao lưu."

Nếu thế thì không có liên quan đến bối cảnh.

Dù sao không phải nhân vật nam chính, chỉ là cái mác bạn trai mối tình đầu mà thôi, cảm giác tồn tại còn không mạnh bằng bạn trai thứ hai của Từ Mạn Oanh.

Trong nguyên thư nói đúng lắm, sau khi hại Thích Du, trước sự cường thế uy hiếp của Thích gia, hắn ta đành phải ra nước ngoài học và chia tay với Từ Mạn Oanh.

Về sau khi Thích gia bị hủy, hắn mới một lần nữa về nước, còn từng có một lần gặp Từ Mạn Oanh, thúc đẩy tình cảm nam nữ chủ phát triển.

Muốn nói hung ác, trừ người bạn trai chơi chết Thích gia thì chính là Thôi Diệc Trạch.

Vì Từ Mạn Oanh, hắn quả thực tâm ngoan thủ lạt.

Thích Du như có điều suy nghĩ.

Lâm Bắc Tông nhìn gò má của cô, thấp giọng tiếp tục nói: "Còn có cái chuyện kỳ quái này nữa, hôm qua hắn nói với bọn tôi về việc đi du lịch mùa thu, còn hỏi cậu có muốn tham gia hay không."

"Du lịch mùa thu trước thời hạn?"

Thích Du kinh ngạc, chẳng lẽ là do cô ngoài ý muốn xuyên sách tới nên dẫn đến hiệu ứng hồ điệp.

"Trước thời hạn? Cậu biết?" Lâm Bắc Tông không nghĩ tới Thích Du thế mà biết du lịch mùa thu sớm, theo bản năng hỏi một câu.

Thích Du mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời: "Giáo viên chủ nhiệm trước đó từng đề cập qua nên tôi nhớ kỹ."

Lâm Bắc Tông hiểu rõ, thì ra là vậy.

Nhưng mà...

"Vì sao cậu muốn nghe ngóng Thôi Diệc Trạch? Cậu biết hắn à?"

Thích Du đuôi mắt giương lên, mặt mày lạnh lùng: "Bọn tôi có thù, cậu tin không."

Mặc dù là câu hỏi, nhưng rõ ràng Thích Du không có ý định nghe đáp án của Lâm Bắc Tông.

Lâm Bắc Tông nhìn bóng lưng cô trở về phòng học, đôi mắt hơi trầm xuống: "Tin."

Chỉ cần là cô nói, hắn đều tin.

Thôi Diệc Trạch có đúng không.

Lâm Bắc Tông bỗng nhiên nhếch môi.

Hai người không biết.

Tòa nhà dạy học đối diện, có học sinh chụp lại bọn họ.

Đồng thời chia sẻ cho nhau.

"Điên rồi điên rồi điên thật rồi, tin tức mới nhất, Cảnh thần yêu không thành, tiểu tiên nữ đá cậu ấy đi tìm người khác. Ảnh chụp ảnh chụp ảnh chụp. jpg "

"Cmn, đây là ý gì? CP còn chưa bắt đầu liền tan vỡ."

"Có người đội nón xanh cho Cảnh thần??"

"Cảnh thần, cậu nhanh ngẩng đầu nhìn một chút, trời đều xanh cả rồi!"

"Ngày hôm nay hình như Cảnh thần không đến lớp? Đây là đau thương đến mức tan nát cõi lòng nên ở nhà chữa thương sao?"

"Cảnh thần đang ở tại phòng học âm nhạc hay sao ấy."

"Không ai dám đi quấy rầy Cảnh thần."

"Tao vừa rồi nhìn thấy có một nữ sinh đến đó."

"Không thể, ai to gan như vậy!"

"..."

Group chat ở sân trường khí thế ngất trời, không ít người đem ảnh chụp lưu lại.



Bên trong phòng học âm nhạc.

Ngón tay Tạ Cảnh hững hờ để trên đàn, điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, phía trên là một tấm hình rõ ràng.

Ảnh chụp vừa rồi được gửi trong sân trường.

Tạ Cảnh nhìn thiếu nữ trên tấm ảnh cười kinh diễm tùy ý với một nam sinh khác.

Ngón tay đột nhiên nặng nề nhấn một cái.

Phát ra một tiếng ---- đông.

Chói tai lại sợ hãi.

Dưới tấm ảnh mặt còn có một tin nhắn: Thích Du có quan hệ không tầm thường với rất nhiều nam sinh, nhất là Lâm Bắc Tông, cậu đừng bị cô ấy lừa.

Bị cô ấy lừa?

Tạ Cảnh nghĩ đến Thích Du luôn miệng nói thích hắn, muốn học cùng với hắn.


Lại thời thời khắc khắc trêu chọc hắn.


Sau khi nhiễu loạn tâm tư mình thì lại cùng người khác vui đùa.


Không phải chính là tiểu lừa gạt à.


Ngón tay thon dài tái nhợt chống trên phím đàn, từ ống tay áo lộ ra xương cổ tay gầy hữu lực, ẩn ẩn nổi một tầng gân xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK